Đường Trọng cũng như Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản chỉ phụ trách sáng tác còn tuyên truyền thì có bộ phận chuyên nghiệp của công ty đi làm. Hắn không chú ý tới số liệu này, chỉ vào fanpage tuyên bố mình ra ca khúc mới, sau đó liền thoát ra. Thời tiết Minh Châu ngày càng giá lạnh, mấy ngày hôm trước lại có tuyết rơi. Hai ngày sau đó, mặt đất còn có tuyết đọng chưa tan. Trên bầu trời vẫn còn có tuyết rơi lả tả. Một tầng tuyết mới trắng tinh rơi xuống, khoác cho thành phố một tầng áo khoác bạc rất đẹp Trong một tiệm cơm nhỏ bên đường, Đường Trọng và Lương Đào, Lý Ngọc đang ăn lẩu. Rau cải, phù trúc, cua, đậu phụ, thịt dê, lại còn có một chai rượu. Cuộc sống như vậy còn sướng hơn tiên. Lương Đào uống tới đỏ mặt tía tai, cười hì hì đánh giá Đường Trọng đang ăn mặc kín mít như người Ả rập trước mặt mình, nói:
- Trước kia đi ra, tôi và Hoa Minh đều cảm thấy làm ngôi sao thật tốt, vừa hâm mộ vừa đố kỵ với lão nhị, ước gì kéo tầng da mặt của hắn xuống để dán lên mặt mình. Hiện tại thấy dáng vẻ này của lão nhị, tới ăn lẩu cũng phải quàng khăn đội mũ, cảm thấy ngôi sao cũng đến thế mà thôi. Dân chúng bình thường như chúng ta mới tiêu diêu tự tại nhất. - Hắn sợ bị người khác nhận ra, còn cậu thì sợ không ai nhận ra mình. Lí Ngọc nói. -...... Lương Đào bị những lời này của Lý Ngọc làm cho suýt nghẹn chết. Lần này ba anh em phòng 307 tụ hội, chủ yếu là để đón Lý Ngọc trở về. Lý Ngọc từ sau khi rời Nam Đại, tới Yến Kinh theo học tâm lý nhân tính Lý Trác Ngộ, giờ mới theo Lí Trác Ngộ trở lại Minh Châu. Lúc này Lý Ngọc mới tới đây. Mấy tháng không gặp, Đường Trọng phát hiện ra Lý Ngọc có vẻ không thay đổi nhưng thật ra lại càng trầm mặc khó dò. Đương nhiên hoặc là hắn không nói lời nào, hoặc mở miệng lại khiến người ta không chịu nổi. Đường Trọng cười ha hả nhìn hai người đấu võ mồm, nói: - Nào tới đây, chúng ta uống một chén. - Uống một chén. Lương Đào nhanh chóng nâng chén hưởng ứng. - Nếu có Hoa Minh thì tốt rồi. Tứ đại tài tử phòng 307 chúng ta tụ hội sẽ là điều thú vị tới đâu chứ? Cũng không biết thằng ranh kia sống trong quân ngũ thế nào, có bị người ta bắt làm "thỏ" hay không? - Ai lại có khẩu vị tới mức bắt hắn làm thỏ chứ? Đường Trọng cười nói: - Hoa Minh cũng khá lắm, nói tết này sẽ về gặp mặt chúng ta. - Ôi, có người nâng đỡ thật tốt biết bao. Nhà họ Tiền bọn họ có người trong quân đội, Hoa Minh kiểu gì cũng lên được đại tá. Còn muốn lên nữa thì phải xem năng lực và vận may của hắn rồi.
- Nếu hắn đã quyết ăn chén cơm này thì nên chuẩn bị tư tưởng cho tốt. Đường Trọng cười nói: - Hoa Minh có khí thế lắm, nếu phát huy tốt trong quân ngũ thì cũng không phải chịu thiệt đâu. - Hy vọng là như thế. Lương Đào cảm thán nói: - Người ta ngủ đầy phòng, ăn cơm cũng náo nhiệt. Chả như phòng chúng ta, giờ lạnh tanh, ăn cơm đi theo người khác, ngủ cũng chỉ một mình. Lần trước nghe nói trường học còn định sắp xếp cho người tới phòng chúng ta, sau đó không biết tại sao lại thôi. Đại khái bọn họ biết trong phòng chúng ta xuất hiện nhân tài lớp lớp, có ngôi sao quốc tế, có học sinh của đại sư tâm lý học, học sinh bình thường cũng không thể không biết xấu hổ mà đưa tới phòng chúng ta được. Bị Lương Đào nói như vậy, Đường Trọng cũng ý thức được mình đúng là một học trò thiếu tư cách. Bình thường hầu hết thời gian hắn đều bận rộn bên ngoài, một tháng chưa chắc đã về trường được một lần. Phòng ngủ của hắn bị người ta cướp sạch nghe nói ván giường cũng bị dỡ đi rồi. Việc học của hắn cũng bị chậm trễ, không ít giáo viên mới chắc cũng chẳng nhận ra học trò như hắn phải không? Đương nhiên nếu giáo viên mà chăm xem tin giải trí thì lại khác. Đường Trọng tuy là ngôi sao lớn nhưng hắn cũng không muốn thoát ly quan hệ với trường học như vậy. Hắn sau khi vào Nam Đại học tâm lý học, ước mơ muốn trở thành ngục trưởng như chòm râu dài cũng đã thay đổi. Hiện tại hắn đã đang cố gắng phấn đấu xây dựng gia đình quyền quý của riêng mình. Nhưng hắn cũng không muốn từ bỏ tâm lý học. Hắn vẫn đang theo học tâm lý học của thầy Tiêu Dục Hằng, hơn nữa còn có thể có thành tích tại lĩnh vực này. - Phải sắp xếp thời gian tới nói chuyện với thầy mới được. Đường Trọng thầm nghĩ. - Lương Đào, các cậu ăn cơm ở đây à?
Một tiếng nói trong trẻo vang lên. Đường Trọng ngẩng đầu nhìn lại, lập tức hai mắt sáng ngời. Đứng trước cửa kính của quán là ba nữ sinh. Đường Trọng đều biết ba người này, cũng đều là học sinh của khoa tâm lý học bọn họ. Vu Tĩnh là nữ sinh xin xắn đeo kính kia. Vưu Lệ Lệ dáng người đầy đặn, làn da trắng nõn. Mà hấp dẫn ánh mắt của người khác nhất là Tiêu Nam Tâm mặc áo lông màu đen cao cổ, bên ngoài khoác một cái áo khoác trắng dài. Dáng người cô cao cao, làn da màu tiểu mạch, mái tóc đỏ ngắn màu rượu, đứng giữa hai cô gái lại có cảm giác rất nổi bật. Người xưa thường nói: Vẻ vang cho kẻ hèn này. Nhìn thấy Tiêu Nam Tâm đứng trước cửa hàng này, Đường Trọng mới hiểu rõ ý nghĩa chân chính của bốn chữ này. - Lý Ngọc, cậu về rồi à? Vưu Lệ Lệ phát hiện ra Lý Ngọc, kích động hô lên. Lương Đào đứng lên, cười nói: - Mọi người cũng tới ăn cơm à? Có muốn ăn cùng không?
- Tốt. Tiêu Nam Tâm nói. -... Lương Đào liền bối rối. Hắn chỉ tùy tiện nói mà thôi, thế sao cô lại đồng ý thật chứ? Chẳng qua hắn thấy Đường Trọng ngồi một bên không nói một lời, trong lòng liền hiểu ra. Ai chẳng biết hắn và Tiêu Nam Tâm là sư huynh sư muội chứ? Hắn đứng dậy kéo mấy cái ghế dựa lại đây, lại gọi ông chủ mang thêm ba bộ bát đũa, cầm thực đơn gọi thêm ít đồ ăn, sau đó mới ngồi xuống. - Vưu Lệ Lệ, Vu Tĩnh, lâu rồi không gặp. Đường Trọng chủ động chào hỏi hai cô gái kia. Vưu Lệ Lệ nhìn thấy Đường Trọng kéo khăn quàng cổ xuống, lộ vẻ khóe miệng thì kích động hô: - Đường Trọng? Sao lại có thể là cậu chứ? - Tôi biết là Đường Trọng mà. Tôi biết ngay mà.
Sắc mặt Vu Tĩnh kích động tới ửng hồng. - Vừa rồi tôi đã nghĩ cậu nhất định là Đường Trọng. Nhưng cậu không nói chuyện nên tôi còn tưởng mình nhận sai người. Tiêu Nam Tâm ngồi xuống bên cạnh Đường Trọng, ân cần rót nước cho mấy người nhưng không nói lời nào. - Suỵt. Lương Đào vội nói: - Nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy. Mọi người muốn biến nơi này thành chỗ xin chữ ký à? Vu Tĩnh và Vưu Lệ Lệ liếc nhau, cũng cười cười xấu hổ. - Đường Trọng, lâu lắm rồi cậu không đi học phải không? Vu Tĩnh hỏi. - Cũng một thời gian rồi. Đường Trọng nói. Hắn và Vu Tĩnh không học cùng lớp nhưng với sự chú ý của mọi người với mình thì hẳn cô cũng biết rõ mình có đi học không. - Có cảm giác như vài thế kỷ rồi không thấy cậu vậy. Vưu Lệ Lệ nói. - Giờ ấn tượng với cậu vẫn là thời điểm sinh viên mới tập quân sự. Nhớ lúc đó cậu dẫn cả một đám nam sinh bị huấn luyện viên phạt chạy. Cậu chạy trước hô khẩu hiệu, cảm thấy cậu rất khác người. Không ngờ trong nháy mắt cậu liền biến thành ngôi sao lớn. Hiện giờ muốn nói với cậu một câu cũng khó... Biết thế ngày xưa xuống tay sớm với cậu rồi. - Hiện giờ cậu vẫn còn cơ hội mà. Lương Đào cười hắc hắc, ở cạnh châm ngòi thổi gió. - Hiện giờ thì thôi rồi. Vưu Lệ Lệ thở dài, giống như vô cùng hối hận vì sao năm đó lại ngốc nghếch vậy. - Ai chẳng biết chứ? Hiện tại Đường Trọng đang nói chuyện yêu đương với thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Hoành Đại. Người ta xinh đẹp như thế, gia tài cả trăm triệu. Tôi sánh được với cô ấy không?
Nghe Vưu Lệ Lệ nói xong, vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Nam Tâm cứng ngắc lại, sau đó chả cười nổi nữa. Cô cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. - Mọi người ăn đi. Đường Trọng chỉ vào nồi lẩu đang sôi trào, nói. - Ăn thôi. Vu Tĩnh cười nói. Cơm no rượu say, mọi người liền chia tay tại cửa quán. Tiêu Nam Tâm và Vu Tĩnh, Vưu Lệ Lệ đi về phía trường học. Đường Trọng và Lương Đào, Lý Ngọc chuẩn bị tìm một chỗ uống trà nói chuyện phiếm. Anh em khó gặp nhau, còn rất nhiều lời muốn nói. - Lệ Lệ, cậu từng thích Đường Trọng thật à? Vu Tĩnh cười hì hì hỏi. - Thích mà.
Vưu Lệ Lệ nói rất thẳng thắn. - Mới đầu thì thấy nam sinh này diện mạo bình thường nhưng ánh mắt rất sáng, cảm giác rất đặc biệt. - Lúc đó sao cậu không ra tay chứ? - Ôi, xuống tay chậm. Ai biết hắn lại nổi tiếng nhanh như thế chứ? - Đúng rồi. Nam Tâm, cậu học cùng lớp với Đường Trọng, ngày nào cũng gặp, hai người sao không có chuyện gì thế? Có câu thế nào nhỉ? Không phải oan gia thì không gặp mặt mà. Vu Tĩnh xoay người nhìn Tiêu Nam Tâm vẫn trầm mặc không nói, hỏi. Tiêu Nam Tâm ngẩng đầu nói: - Hai người về trước đi, mình còn có chút việc. Nói xong cô liền xoay người chạy ngược lại. Loạt xoạt... Bóng dáng cô chạy nhanh trong tuyết, để lại một hàng dấu chân nhàn nhạt. Ánh đèn đường kéo dài bóng lưng của cô ra dài vô hạn, kéo mãi về phía xa xa. - Hiện giờ ra tay... Có phải quá muộn rồi không? Hai cô nhìn theo bóng dáng Tiêu Nam Tâm xa xa, thì thào nói.