Nếu như kéo dài những nội dung này, đây chính là nội dung một tiết bốn mươi phút đầu tiên của hắn.
Hai người đáng hận kia, thế mà cũng không biết đường mà phối hợp, bọn họ không mắc mưu còn nói ra chân tướng, làm cho thầy đây chẳng biết dạy tiếp thế nào.
Ức hiếp người như thế đấy à?
Nghe lời của Trương Cao Viễn, bọn sinh viên lập tức hiểu được tất cả đã bị gạt, Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm nói đúng.
- Lớp trưởng thật lợi hại, thế mà không bị mắc mưu, làm sao mà cậu nhận ra? - Các nam sinh thì khâm phục năng lực tư duy của Đường Trọng.
- Nam Tâm cố gắng lên. Nam Tâm, bạn là niềm kiêu ngạo của bọn mình. - Các nữ sinh tất nhiên ủng hộ đại biểu Tiêu Nam Tâm của phái nữ. Nếu như lần này chỉ có một mình Đường Trọng nhìn ra, còn nữ sinh các nàng bị dính hết, vậy thì các nữ sinh sẽ thật mất mặt. Tiêu Nam Tâm coi như là giành vinh dự cho các nàng.
- Oài, tao còn tưởng rằng đấy là mùi hôi lông. - Hoa Minh ngửi một vòng từ trên xuống dưới:
- Không phải mùi lông của tao đấy chứ?
Trương Cao Viễn gõ gõ lên bàn giáo viên nói:
- Không tệ, hai bạn này nói cũng chính xác. Ám hiệu xảo diệu có thể bất tri bất giác tước đoạt sức phán đoán của chúng ta, tạo thành ảnh hưởng nhất định. Trong tâm lý học, mọi người thông qua tiếng nói, hành động, vẻ mặt hoặc ám hiệu đặc thù nào đó để sinh ra ảnh hưởng với tâm lý và hành vi của người khác. Do đó khiến cho người khác bị ám hiệu vào một loại quan điểm, ý kiến, hoặc là một phương thức ám hiệu hoạt động gọi là "hiệu ứng ám hiệu".
Hắn nhìn Đường Trọng hỏi:
- Em tên là gì?
- Đường Trọng.
- Đó là lớp trưởng của bọn em.
- Học sinh của viện trưởng Tiêu.
Đường Trọng còn chưa kịp trả lời thì bạn học cùng lớp đã giới thiệu cặn kẽ dùm hắn.
- À, thì ra em là học sinh mà viện trưởng Tiêu mới thu năm nay? - Trương Cao Viễn nở nụ cười:
- Chẳng trách lại lợi hại như vậy.
- Thầy quá khen thôi ạ. - Đường Trọng khiêm nhường nói.
- Ừ, bạn Đường Trọng, em có thể nói cho chúng tôi biết, em làm sao biết được trong cái bình này chỉ là nước tinh khiết để giả bộ?
- Phương pháp loại trừ. - Đường Trọng nói:
- Sau khi nghe thầy giới thiệu, phản ứng đầu tiên của em cũng là ngửi mùi trong không khí như những bạn khác. Nhưng mà, em phát hiện ra trong không khí chẳng có mùi vị mới nào cả.
- Chờ một chút. - Trương Cao Viễn cắt đứt lời của Đường Trọng:
- Trong không khí có nhiều mùi như vậy, em có thể phân biệt toàn bộ hay sao?
- Đúng thế. - Đường Trọng cười gật đầu, phòng học sạch như thế, trong không khí có thể có bao nhiêu mùi? Nếu để cho bọn họ ở trong ngục một thời gian ngắn, bọn họ mới biết được cái gì gọi là mùi vị phức tạp.
- Sao có thể được? Em làm như thế nào? - Trương Cao Viễn hiển nhiên khá hứng thú với vấn đề này.
- Bởi vì em đã ngửi quá nhiều rồi. - Đường Trọng cười nói.
- Ngửi quá nhiều? - Trương Cao Viễn gật đầu, hiển nhiên hiểu nhầm ý của Đường Trọng:
- Quả thật, mỗi ngày chúng ta đều hô hấp không khí, nhưng người cẩn thận cảm nhận thì quá ít. Khó trách em lại có thể trở thành học sinh của viện trưởng Tiêu, sức quan sát nhạy cảm này của em, làm sao mà người thường sánh được. Tôi cũng không thể nào bằng được. Được rồi, lạc đề, em nói tiếp đi.
- Em nghĩ, cho dù thuốc khử mùi rất nhẹ nhưng cũng không thể hoàn toàn không có. Nếu không, thầy cho chúng em ngửi chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng mà, em quả thật không ngửi thấy bất cứ mùi gì, khi đó đã hoài nghi một chút rồi. Sau đó em lại nghĩ tới, đây là lớp tâm lý học, mà không phải là tiết hóa học, thầy lấy vật này cho bọn em ngửi có ý nghĩa gì đây?
-... - Trương Cao Viễn lại trầm mặc.
Thằng này cũng quá yêu nghiệt rồi1
Mình vừa hỏi xong là lập tức giục sinh viên trả lời, căn bản không cho chúng thời gian suy tư. Bọn chúng có phản ứng đầu tiên là đi tìm mùi vị chứ không phải là suy nghĩ "đây là lớp tâm lý học mà không phải lớp hóa học".
Nói cách khác, hắn có năng lực tự hỏi cực mạnh, nên không bị bất kỳ nhân tố bên ngoài nào ảnh hưởng.
Hắn lại xoay người nhìn về phía Tiêu Nam Tâm hỏi:
- Còn bạn học nữ này, em làm sao mà biết được đáp án?
- Bởi vì em đã xem rất nhiều sách tâm lý học, biết thầy muốn dùng hiệu ứng ám hiệu của tâm lý học để làm khúc dạo đầu hấp dẫn sự chú ý của các bạn học. - Tiêu Nam Tâm cười nói:
- Nếu như vậy, thì chắc chắn sẽ chẳng có đáp án chính xác để mọi người đoán. Cho nên, em đoán bên trong là nước tinh khiết.
- Được rồi. - Trương Cao Viễn bất đắc dĩ nói:
- Tôi vốn muốn căn cứ vào chuyện này để giảng giải cho mọi người về diệu dụng của tâm lý học trong sinh hoạt của chúng ta. Vì biểu hiện của hai bạn này, tôi nghĩ, không cần tôi nói thêm gì nữa, mọi người đã có được minh chứng rõ ràng nhất.
- Đây vốn là nội dung tiết thứ nhất của tôi. - Hắn nhìn bên ngoài một chút nói:
- Hiện tại mới qua mười phút đồng hồ, còn lại ba mươi phút, chúng ta nghiên cứu một trường hợp tâm lý học kinh điển.
Hắn đi lên bục điều khiển máy tính, mở ra một máy chiếu bên trong phòng học.
Sau đó lại tìm kiếm trong máy một lần, mở ra một thước phim tài liệu.
Máy chiếu chiếu lên một gian phòng, bốn người đàn ông đi đến và tìm một cái bàn, ngồi vào chỗ của mình.
Người đàn ông mập mạp nói với người phục vụ:
- Cho tôi một phần phở xào thịt bò.
- Cho tôi một phần mì thịt bò. - Người đàn ông thứ hai nói.
- Tôi cũng ăn một phần mì thịt bò. - Người đàn ông thứ ba nói.
- Cho tôi một phần mì thịt bò luôn đi. - Người đàn ông thứ bốn cũng nói.
Sau đó, người phục vụ hỏi người đàn ông mập mạp đầu tiên:
- Tiên sinh, ông gọi phở xào thịt bò hay là mì thịt bò đây ạ?
Người đàn ông mập mạp lộ vẻ do dự, đột nhiên hình ảnh ngừng lại.
Trương Cao Viễn đi lên bục giảng một lần nữa, nói:
- Tôi vừa nói qua, tâm lý học là căn cứ vào cảm giác, tri giác, ký ức, tư duy và những thứ đặc thù như tâm tình của một người để tiến hành nghiên cứu tâm lý và phân tích. Bây giờ các em đã xem qua đoạn video này, như vậy, ai có thể nói cho tôi biết, anh béo đầu tiên cuối cùng sẽ chọn đồ ăn gì? Anh ta sẽ bỏ qua món phở xào thịt bò mình chọn ban đầu, hay là đổi thành mì thịt bò cho giống mấy người bạn khác?
- Sẽ đổi, bởi vì anh ta thấy tất cả bạn đều ăn mì thịt bò, vậy thì anh ta sẽ đổi theo.
- Sẽ không, nếu như anh ta ngay từ đầu đã chọn phở xào thịt bò, vậy thì chứng tỏ anh ta thích ăn món đó. Tại sao anh ta phải vì khẩu vị của người khác mà thay đổi món mà mình thích chứ?
- Sẽ đổi, em thấy anh mập này do dự. Do dự chứng minh rằng anh ta đang suy tư có nên đổi hay không...
Mọi người rối rít phát biểu quan điểm của mình, không khí trong phòng học hết sức sinh động.
- Đường Trọng, em nghĩ sao? - Trương Cao Viễn chủ động hỏi han.
- Em cho rằng anh ta sẽ thay đổi. - Đường Trọng cười nói:
- Dáng đi của anh ta rất lỗ mãng, lúc đi vào phòng ăn thì hết nhìn đông lại nhìn tây, chứng tỏ anh là một người không quá kiên định. Mà ba tên bạn bên cạnh đều cùng chọn một món ăn khác, điều này làm cho anh ta cảm thấy có phải lựa chọn của mình không chính xác hay không. Cho nên, anh ta bắt đầu do dự. Đối với một người không kiên định, do dự cũng có nghĩa là buông tha.
- Cọn vị bạn học nữ này, quan điểm của em thì sao? - Trương Cao Viễn lại chủ động hỏi Tiêu Nam Tâm. Bởi vì biểu tình của bọn họ vừa rồi thật sự làm cho hắn quá khiếp sự và kinh ngạc.
- Em cho rằng anh ta sẽ không thay đổi. - Tiêu Nam Tâm kiên định nói. Nàng ngồi trước Đường Trọng, cho nên cũng không quay đầu lại xem vẻ mặt Đường Trọng lúc này làm gì:
- Có người nói anh ta có dáng đi lỗ mãng, em cảm thấy do anh ta mập mạp dẫn đến bước đi bất ổn. Còn có người nói, anh ta đi vào phòng ăn thì hết nhìn đông tới nhìn tây, lại nói đó là do ý chí của anh ta không đủ kiên định. Bản thân em cảm thấy đó là hắn háo sắc, muốn nhìn một chút coi trong phòng ăn có mỹ nữ hay không. Đây không phải là bệnh chung của đàn ông háo sắc hay sao?
Lép bép lép bép.
Không ít bạn học chủ động vỗ tay. Ủng hộ quan điểm của Tiêu Nam Tâm.
Đường Trọng cười khổ.
Hắn biết, cô gái này lại đối đầu với mình.
Cái gì gọi là có người nói này, có người nói nọ? Tất cả là đều là mình nói hay sao ý nhỉ? Trên cái thế giới này chỉ có một Đường Trọng, mình cũng không có bị chứng thần kinh phân liệt mà.
Trương Cao Viễn nở nụ cười nói:
- Tiếp tục.
- Anh ta là một anh béo, là một anh béo hoa tâm. Anh mập béo phì, chứng minh rằng anh ta thích ăn, là một tên tham ăn. Kẻ tham ăn có một loại thành kính với đồ ăn. Cho nên, anh ta sẽ không vì quan điểm của người khác mà bỏ qua cho thứ mà mình yêu thích. Hơn nữa, kẻ hoa tâm dù có mập mạp hay không thì cũng đều thích ra vẻ rằng mình khác người. Đó cũng là vì hấp dẫn sự chú ý của con gái. Cho nên, em cho rằng anh ta sẽ không thay đổi sự lựa chọn của mình.
- Nếu anh ta không thay đổi sự lựa chọn, vậy thì tại sao lại phải do dự trong đoạn cuối. - Đường Trọng nở nụ cười:
- Ánh mắt của anh ta hơi đờ ra, hai ngón tay hết phân lại hợp, hơn nữa bộ dạng thoạt nhìn khá thống khổ, điều đó chứng minh rằng mì thịt bò có lực hấp dẫn rất lớn với anh ta.
- Nếu như anh ta thích mì thịt bò, vậy thì lựa chọn đầu tiên phải là mì mới đúng. Nếu anh ta đã không chọn, vậy thì có nghĩa mì thịt bò trong lòng anh ta có vị trí khá là thấp. Một tên tham ăn, vì sao lại phải vì thái độ người khác mà thay đổi lựa chọn của mình?
- Có lẽ là vì anh ta sinh ra hoài nghi với lựa chọn của mình. Phải biết rằng, con người đều có chút mù quáng trong lòng. Chúng ta đi một nhà hàng ăn cơm, vốn muốn chọn một phần trứng tráng cà chua, nhưng lại phát hiện tất cả mọi người trong phòng ăn đều chọn bò xào xả ớt, vậy trong lòng chúng ta có phải cũng muốn thử một lần hay không?
- Nếu như anh nhịn ba tháng rồi mới muốn đi nhà hàng ăn một phần trứng tráng cà chua, vậy sao mà dễ dàng thay đổi? Anh dành dụm mười năm mới có tiền mua một chiếc Audi, kết quả có người nói BMW không tệ, anh lập tức thay đổi chủ ý hay sao?
- Sẽ đổi. - Đường Trọng nói:
- Nếu như tôi không hiểu xe, hơn nữa tôi có đủ tiền.
- Tôi thì không, bởi vì tôi cố gắng là bởi vì chiếc Audi kia. Nó không chỉ là công cụ để khỏi đi bộ, đối với tôi mà nói nó còn có ý nghĩa quan trọng hơn, tôi...
- Hai bạn học... - Trương Cao Viễn lên tiếng muốn cắt đứt biện luận của hai người. Bọn họ càng ngày càng kịch liệt, đề tài không còn là phở và mì nữa rồi, mà chuyển đến Audi với cả BMW. Điều này làm hắn khá là bất đắc dĩ.
Tiêu Nam Tâm đang cãi với Đường Trọng đến đoạn cao hứng, đâu có chịu buông tha. Bàn tay nhỏ vung lên nói:
- Ông im đi đã.