Ngoại trừ Trịnh Thừa Phong trưởng khoa bảo vệ lúc nhận được điện thoại của Hoàng Khiết thì vẻ mặt nghi hoặc không biết cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì còn bọn Hoa Minh, Lý Ngọc cùng Lương Đào thì đều hiểu rõ trong lòng.
Bọn họ biết rõ nhất định là Tiêu Dục Hằng đứng đằng sau chuyện này. Nói cách khác, với tình tình ngang ngược của Hoàng Khiết thì chuyện này sao có thể cho qua như vậy được?
Tuy rằng Đường Trọng tìm Tiêu Dục Hằng nhưng mà Tiêu Dục Hằng cũng không nhất thiết là phải giúp hắn.
Hiện tại đã chứng minh Đường Trọng quả thật có được địa vị trong lòng hắn, có lẽ loại địa vị này còn không bền chắc nhưng ít nhất cũng cho thấy hắn không ghét Đường Trọng.
Lần đầu liên hoan của 307 đã làm thành như vậy, thậm chí còn dính dáng đến bệnh viện và bảo vệ trường, bốn người cười khổ nói.
Đắc tội loại người có quyền thế như Hoàng Khiết thì không biết từ nay bọn họ sẽ phải ăn quả đắng như thế nào. Nhưng mà hiện tại bọn họ cũng không có tâm tư nghĩ đến vấn đề này.
Hiện tại bọn họ còn có vấn đề trọng yếu cần lo lắng đó là ăn cơm.
Hiện tại cũng đã là hơn mươi giờ, bận bịu từ hôm qua đến giờ còn chưa có ăn cơm, mấy người bụng đã kêu réo biểu tình.
- Người là sắt, cơm là thép không ăn cơm thật là khó chịu, vì chuyện của tao mà mọi người đến bây giờ vẫn còn chưa ăn gì cả.
Hoa Minh vung tay nói:
- Đi ăn cơm đi, hôm nay tao mời.
- Cũng không thể vào ăn ở quán cơm trong trường nữa.
Lương Đào vừa cười vừa nói.
- Có mời ta cũng không thèm đến,
Hoa Minh mắng:
- Trước cửa trường học có quán ăn cũng rất ngon, có tiền còn sợ không có bia rượu thịt cá ăn hay sao?
- Các em đi ăn cơm đi, tôi còn có chút chuyện phải xử lý không thể đi cùng được.
Lý Cường vừa cười vừa nói, sự tình có thể giải quyết hoàn mỹ như vậy, tảng đá trong lòng của hắn cũng được bỏ xuống đất, chẳng qua trong lòng hắn vẫn còn có nghi hoặc. Vừa rồi thái độ của Hoàng Khiết như vậy, tại sao lại gọi cho Trịnh Thừa Phong thả Hoa Minh ra? Cho dù hắn có nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ tới là do Đường Trọng đi tìm Tiêu Dục Hằng, mà Tiêu Dục Hằng lại đáp ứng giúp đỡ việc này.
- Các em lần này ngoan ngoãn một chút không được gây chuyện nữa.
Hoa Minh khoác vai Lý Cường nói:
- Lý Lão sư, hôm nay những việc thầy làm cho em, em đều nhìn thấy, cũng sẽ ghi nhớ trong lòng. Mặc kệ thầy nghĩ như thế nào, dù sao cũng là Hoa Minh em thiếu nợ thầy một phần nhân tình, đi cùng em ăn một hai miếng uống hai cốc bia, yên tâm chỉ hai cốc thôi, sau đó sẽ để thầy rời đi. Bận việc cả nửa ngày lại cùng mụ già đó mồm mép lâu như vậy người cho dù không đói bụng thì cũng khát nước rồi.
Lý Cường hơi chút do dự nói ra:
- Được vậy thì đi uống hai cốc, nhưng mà cũng không thể uống nhiều, ngày mai còn phải dậy sớm học quân sự.
Quán Xuyên Hương.
Hoa Minh cầm chai bia đứng lên nói:
- Cốc này tao mời Đường Trọng, không có gì hay để nói, chỉ biết rằng từ nay về sau chúng ta chính là anh em.
Nói xong hắn ngẩng cổ cầm chai bia mới mở uống một hơi hết sạch.
Món ăn cũng không ăn một miếng, lại mở chai bia thứ hai nói:
- Chai thứ hai này là ta mời Lý lão sư. Cảm tạ Lý lão sư bởi vì đã vì chuyện của ta mà vất vả một phen.
Sau đó lại ngửa cổ uống cạn chai bia thứ hai.
- Đúng là trâu bò.
Lương Đào hướng về phía Hoa Minh giơ một ngón tay cái lên.
- Một mình mời, uống một mạch hết hai chai thật là khí phách.
- Hoa Minh tửu lượng không tệ.
Lý Cường cười ha hả nói. Tuy rằng lúc trước nói là chỉ uống hai cốc, nhưng nhìn tửu lượng lợi hại của Hoa Minh, hắn cũng không có miễn cưỡng ngăn trở. Hắn biết rõ những người tuổi trẻ này uống hào hứng ra sao, hắn có muốn ngăn cũng ngăn không được.
Con mắt Lý Ngọc lóe sáng nhìn Hoa Minh, bộ dáng rất ngưỡng mộ.
Hoa Minh lấy tay lau đi vết bia trên mặt hào khí xung thiên nói:
- Chai thứ ba này ta mời anh em phòng 307, mọi người cùng uống nào.
Vì vậy bọn Đường Trọng cầm theo chai bia đứng lên, học theo Hoa Minh ngửa cổ uống hết chai bia.
Lý Cường uống rượu trong trường cũng là một người có tiếng tăm, một hơi uống hết sạch chai bia.
Đường Trọng vừa uống vừa nghỉ rất nhanh cũng uống hết chai bia.
Lương Đào uống được một nửa, sắc mặt liền biến thành màu đỏ tím.
Lý Ngọc uống được một phần ba thì bỏ hơn một nửa chai bia xuống, vẻ mặt khổ vô cùng, không biết là nên thôi không uống nữa hay là cố gắng uống hết.
Hoa Minh uống xong chai thứ ba, rống lớn nói:
- Thống khoái. Nam nhân thì phải như thế.
Ầm.
Hắn vừa nói xong liền gục xuống bàn.
- Hoa Minh, Hoa Minh.
Một đám người loạng choạng kêu to.
Nhưng mà Hoa Minh mê man như chết không có bất kỳ phản ứng nào.
Sáu giờ sáng sớm hôm sau, Đường Trọng tỉnh lại.
Đây đã là thói quen nhiều năm của hắn, mỗi ngày sáu giờ hắn đều rời giường dậy sớm tập luyện.
Rửa mặt xong, thay một cái quần ngắn màu đen cùng một cái áo thể thao màu trắng sau đó mở cửa phòng chạy đi.
Gió sớm hơi lạnh, làm cho cả người như bị chấn động tinh thần, cả người giống như được kích thích, đầu cũng trở nên càng thanh tỉnh.
Trên sân trường sướng trắng tràn ngập trên cỏ, ánh mặt trời còn chưa ló rạng chỉ lộ ra vài tia ở phía chân trời.
Đường Trọng hít vào thật sâu mấy ngụm không khí sáng sớm, sau đó chạy chậm theo sân trường.
Không có một ai cả, cả sân trường giống như là thế giới của riêng hắn.
Hắn yêu thích cái cảm giác này.
Phảng phất như về với nhà giam, mỗi ngày sáu giờ sáng hắn và đại đương gia đều chạy dọc theo hành lang ra sân rộng, một trước một sau, một người thân hình cao lớn, một người thân hình cân xứng, một thân hình khỏe mạnh, một thân hình gầy gò. Không có tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng thở dốc cùng với tiếng bành bạch của giày thể thao nện xuống mặt đất.
Một vòng, hai vòng, ba vòng.
Đường Trọng chạy được ba vòng thì sau lưng vang lên tiếng bước chân.
- Còn có người dậy sớm như vậy?
Đường Trọng trong lòng thầm nghĩ chỉ là hắn chỉ chuyên chú chạy bộ cũng không có cố ý quay đầu nhìn lại.
Bịch bịch.
Hắn rõ ràng cảm giác được tiếng bước chân sau lưng chạy nhanh hơn.
Sau đó một thân ảnh khêu gợi vượt qua bên cạnh hắn.
Mặc quần thể thao ngắn màu trắng, áo thể thao màu đen, thoạt nhìn giống như là cùng với Đường Trọng là một đôi tình nhân mặc quần áo đôi vậy.
Bởi vì động tác của nàng quá nhanh, Đường Trọng không có thấy rõ khuôn mặt của nàng, chỉ thấy được khi nàng chạy thì cái mông hơi vểnh lên cùng đôi đùi thon dài kia nhìn rất kích thích.
Đường Trọng cười cười, không có để ý nữa.
Hắn vẫn đang bảo trì tốc độ của mình, không xa không gần ở đằng sau nữ nhân kia.
Sau khi nữ nhân vượt qua Đường Trọng thì tốc độ liền chậm lại, nhưng mà với tốc độ như vậy thì nàng cũng sẽ không bị Đường Trọng vượt qua.
Một vòng, hai vòng, ba vòng.
Một người phía trước, một người phía sau, một người áo màu trắng quần màu đen, một người áo màu đen quần màu trắng, một nam một nữ, bọn họ đón gió sớm, đạp trên sương sớm, bảo trì khoảng cách đặc biệt ăn ý, giống như một bức tranh thủy mặc vậy.
Mười lăm vòng, mười sáu vòng.
Đường Trọng tập luyện mỗi ngày không chỉ toàn là chạy bộ mà còn chống đẩy, nhảy cóc, luyện cơ bụng.
Chỉ là hắn hôm nay chỉ muốn chạy bộ.
Giống như ngoại trừ chạy bộ thì những chuyện khác hắn đều không có hứng thú vậy.
Mây tan hết, mặt trời lộ ra khỏi mây đỏ bừng cả bầu trời.
Nữ nhân chạy phía trước ngừng lại, hiển nhiên nàng đã cảm thấy như vậy là đủ rồi.
Đường Trọng nhìn từ rất xa thì thấy nàng đứng ở trên bậc thang ngoái đầu lại mỉm cười.
Khi Đường Trọng chạy đến cửa ra thì đã không còn thấy được thân ảnh nữ nhân đâu cả.
- Thú vị.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Sau đó lắc đầu đi đến chỗ căng tin.
Đường Trọng mua bốn bát cháo đậu đỏ trở về phòng, ngoại trừ Lý Ngọc ngồi ở đầu giường đang cầm một quyển sách gì đó lẩm nhẩm đọc thì Hoa Minh cùng Lương Đào đang ngủ ngon lành.
Đường Trọng đặt bữa sáng trên mặt bàn trước mặt Lý Ngọc nói:
- Tao mua bữa sáng đây, xuống ăn một ít đi cho nóng.
Nói xong hắn liền tiến vào buồng vệ sinh tắm rửa.
Tắm rửa xong đi ra thì Hoa Minh cùng Lương Đào vẫn còn đang ngủ.
Đường Trọng gọi mấy lần thì hai người cũng chỉ mơ mơ màng màng trả lời cũng không có ý muốn dậy, xem ra một kỳ nghỉ dài hạn đã làm cho bọn họ ngủ thành thói quen, đồng hồ sinh học còn chưa thay đổi được.
Đường Trọng bất đắc dĩ, cùng Lý Ngọc ăn bữa sáng sau đó đi đến chỗ thao trường.
Tiêu Nam Tâm sau khi ắm rửa đi ra, thì ba người ở cùng phòng còn đang bận làm việc của mình, có người đi ăn sáng, có người ngồi tỷ mỉ kẻ lông mi, còn có người ngồi cầm lấy một quyển tiếng anh, miệng lẩm bẩm.
Sau khi kẻ lông mi xong, cô gái cất chiếc bút vào hộp rồi cười hì hì nói với Tiêu Nam Tâm:
- Nam Tâm, làm sao bạn lại dậy sớm như vậy? Mình còn đang mơ mơ màng màng thì thấy bạn mở cửa đi ra ngoài.
- Đó đã là thói quen từ khi mình còn bé, đến lúc đó thì tự nhiên sẽ tỉnh, muốn ngủ cũng không ngủ được nữa.
Tiêu Nam Tâm vừa lau khô tóc vừa nói.
- Bạn thật là lợi hại.
Cô gái nói:
- Chúng ta mỗi ngày sức lực để làm bài còn không đủ còn có người nào đủ sức đi chạy buổi sớm như bạn?
Dừng lại một chút hai mắt nàng tỏa sáng nói:
- Thế nào? Sáng nay chạy bộ có gặp được anh chàng đẹp trai nào không?
Thiếu nữ trẻ đối với chuyện gặp gỡ anh chàng đẹp trai đều rất chờ mong.
Tiêu Nam Tâm khẽ nhíu lông mày, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên nói:
- Có gặp được một anh chàng nhưng không đẹp trai.