Khi Đường Trọng mang theo rương hành lý bước vào nhà, Khương Khả Nhân đã chạy ra đón hắn. Khi bà giơ tay chuẩn bị nhận lấy hành lý từ tay hắn, Đường Trọng bèn nói:
- Không cần đâu. Để con tự cầm.
Thế nhưng Khương Khả Nhân không nói năng gì liền đoạt luôn hành lý của hắn mà mang vô phòng.
Trong mắt của người mẹ, dù đứa con lớn tới đâu vẫn là trẻ con mà thôi.
- Con cứ đi tắm rửa trước đi. Tí nữa Khả Khanh sẽ tới nhà chúng ta ăn cơm.
Khương Khả Nhân bước ra khỏi phòng rồi nói.
- Được rồi. Khả Khanh cũng tới sao?
- Con cũng dám gọi Khả Khanh sao?
Khương Khả Nhân trách cứ:
- Phải gọi là dì nhỏ chứ.
- Được rồi mà.
Đường Trọng cười khổ. Cái tiếng dì nhỏ này cũng quá đáng sợ rồi, thật là khiến cho hắn khó mà mở lời được.
- Cô ấy cũng ở Yến Kinh sao?
- Ừm. Lúc nãy mẹ gọi cho cô ấy, cô ấy biết con sẽ tới nên cũng muốn tới ăn cơm chiều.
Vừa nói chuyện Khương Khả Nhân vừa đi vào bếp. Bởi bà đang bận nấu súp.
Nhìn bóng lưng bận rộn ấy, Đường Trọng cũng cảm thấy trong lòng ấm áp.
Có bữa cơm gia đình êm ấm, có được người thân vây quanh bầu bạn, mới đích thực là một gia đình chân chính.
Đường Trọng lại nghĩ tới lão râu dài trong nhà ngục Hậu Sơn. Không biết lão giờ đang làm gì nhỉ? Có khi lại lủi thủi một mình trong ngục mà gặm bánh bao chăng?
Nhớ tới thân ảnh to lớn cô đơn ấy, Đường Trọng cảm thấy mũi mình cay cay.
- Nếu có lão râu dài ở đây thì tốt rồi.
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
- Thời gian chia tay cũng không quá dài.
Đường Trọng âm thầm hạ quyết tâm.
- Dù cho mọi chuyện có ra sao, cũng phải được đoàn tụ với mọi người. Không ai có thể ngăn cản được mình.
Kẻ nào không cho mình sống yên ổn thì kẻ đó sẽ phải chết không nhắm mắt. Đó chính là quan niệm nhân sinh mà Đường Trọng đúc ra được.
Từ trong phòng tắm bước ra, đã nghe thấy tiếng nói cười của hai người phụ nữ ở dưới lầu vọng lên. Đường Trọng bước xuống lầu đã thấy Khương Khả Nhân mặc đồ trằng đang dọn bát đũa ra bàn, mà Khương Khả Nhân đang đặt một chiếc đĩa đầy ắp đồ ăn lên bàn.
Bời vì Đường Trọng trở về, nên hai người phụ nữ này đã cướp hết công việc của người giúp việc rồi.
- Chào dì nhỏ.
Đường Trọng cười mà chào.
Khương Khả Khanh thấy Đường Trọng cũng không có tỏ ra vui mừng mà cố ý giả vờ như không hài lòng:
- Đừng có mà gọi người ta là dì nhỏ. Gọi thế khiến người ta già chết đi được. Lão nương đây còn chưa có kết hôn đâu đó.
- Thế thì từ nay về sau sẽ gọi cô là lão nương nha.
Đường Trọng giọng trêu chọc nói. Hắn quen Khương Khả Khanh từ lâu rồi, mà tính cách cô cũng khá tùy tiện, hai người ở chung cũng khá tốt. Thế nên hắn thường thích nói đùa với cô về những chuyện nhỏ nhặt.
- Thằng nhóc này, cũng dám khi dễ cô cơ à. Mẹ cậu đang ngồi ở đây đó, nếu cậu dám gọi tôi là lão nương thì chắc chắn sẽ có người ghen đó.
Khương Khả Nhân cũng cười nói:
- Chỉ có Đường Trọng mới có thể trị được tiểu ma nữ như em. Em còn biết là mình chưa kết hôn à? Mẹ ở nhà suốt ngày thúc giục đó. Còn thiếu chút là bắt chị tìm người giới thiệu cho em đó, mà những người chị biết nếu có người mà em thích thì em đã bị khiêng đi từ lâu rồi, đúng rồi, này Đường Trọng, chỗ còn có người nào thành thục mà ổn trọng không? Giới thiệu cho dì nhỏ một người đi.
- Tốt thôi. Để con tìm xem.
Đường Trọng gật đầu nói.
- Ai nói người ta thích đàn ông ổn trọng thành thục chớ? Không biết người ta thích gu gì cũng muốn tìm người sao?
- Vậy cô thích người ra sao?
- Người ta thích người đàn ông đẹp trai nè, ổn trọng nè, thành thục nè, hết rồi.
- …………………………………
Ăn xong cơm tối, ba người liền ra phòng khách ngồi uống trà nói chuyện phiếm.
Chủ yếu là Đường Trọng với Khương Khả Khanh nói chuyện, đôi lúc hai người còn trêu chọc qua lại, người trêu ta, ta chọc lại, không ai chịu thua ai. Khương Khả Nhân thì ít nói, bà chỉ mỉm cười ngồi nghe mà thôi. Trà trong chén ai mà hết thì bà lại rót tiếp, ai muốn ăn hoa quả gì thì chỉ trong nháy mắt bà đã gọt vỏ sạch sẽ.
Ngày trước là “Nữ vương Yến Kinh” bây giờ lại là chủ quản Đông Điện, nhưng ở trước mặt con trai mình, bà cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi.
Nhưng bà rất hưởng thụ cái cảm giác đó, nói chuyện một chút nữa rồi Khương Khả Nhân nhìn đồng hồ nói:
- Muộn rồi đó, mọi người mau nghỉ ngơi đi thôi.
Khương Khả Khanh giơ đồng hồ trên tay lên nhìn, giật mình nói:
- Chị à, chị có nhầm không thế? Chị có biết giờ mấy giờ không?
- Mười rưỡi.
- Mười rưỡi mà nói là muộn sao? Chị ra ngoài mà xem làm gì có mấy người ngủ sớm thế chứ? Em còn định dẫn Đường Trọng ra ngoài chơi đùa đây này.
- Muốn đi thì em đi đi, Đường Trọng không đi đâu.
Khương Khả Nhân bỏ qua sự phản đối của Khương Khả Khanh, bà nói với Đường Trọng:
- Con ngồi máy bay lâu như vậy, chắc cũng mệt rồi. Mau đi nghỉ đi. Có gì thì để mai nói sau.
Đường Trọng cười cười với Khương Khả Khanh, rồi liền từ ghế salon đứng dậy, nói:
- Con về phòng trước đây. Nói chung cũng có chút hơi mệt.
Khương Khả Khanh nhếch miệng nói:
- Có con trai là quên luôn em gái.
Khương Khả Nhân ôn hòa nhìn bóng lưng Đường Trọng mà cười rồi nói:
- Đừng có mà oán trách, em cũng nhanh đi ngủ đi. Mắt em thâm hết cả lên rồi đó, nhất định là gần đây ngủ không đủ giấc.
- Ai, gần đây ngủ không ngon. Em còn muốn mượn con trai chị để bắt hắn mát xa dùm em nữa.
Khương Khả Khanh thở dài.
- Để chị giúp cho?
- Chị không được đâu. Thằng nhóc kia kĩ thuật rất tốt, khiến em rất là thoải mái.
- ……………………………………
Ngủ sớm dậy sớm thì tinh thần sẽ tốt.
Bởi hôm quả Đường Trọng mười giờ tối đã đi ngủ nên sáng ngày thứ hai hơn năm giờ sáng đã tỉnh lại. Hắn lại khôi phục lại thói quen giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi như ở ngục giam Hận Sơn.
Ngồi trên giường ngây ngốc một chút, hắn thầm nghĩ đã không ngủ được nữa thì thà xuống dưới nhà làm bữa sáng cho mọi người thì hơn?
Đã nói là làm, hắn vào nhà tắm rửa mặt đánh răng, sau đó mặc một bộ quần áo ở nhà rồi mò xuống lầu.
Vừa mới đi tới cửa phòng khách đã thấy một bóng người bận rộn bên trong bếp.
Khương Khả Nhân đang cắt thịt để nấu cháo thì thấy Đường Trọng đi xuống, trên mặt liền tươi cười:
- Sớm thế mà đã dậy rồi à? Hôm qua mệt mỏi nên nghỉ ngơi thêm chút nữa.
Kế hoạch của Đường Trọng bị phá hư hoàn toàn nhưng trong lòng hắn lại tràn ngập tình thương của mẹ.
Điều mà mình nghĩ tới, bà cũng sẽ nghĩ tới.
- Con đi chạy bộ đây.
- Ừ, rèn luyện nhiều mới tốt được. Đi đi. Tí nữa quay về là có điểm tâm ăn luôn.
Đường Trọng chạy vài vòng quanh sân cư xá, khi quay về nhà đã thấy trên bàn bày đầy đủ các loại đồ ăn.
Cháo thịt tỏa hương thơm ngào ngạt, trứng được hầm trong thuốc bắc, lại có cả bánh bao lúa mạch hấp, cà phê pha cùng với sữa bò cũng tỏa mùi hấp dẫn.
- Mau đi tắm chút đi, rồi xuống ăn. Nhớ gọi cả Khả Khanh nữa nhé.
Khương Khả Nhân đang lau bát đũa lên tiếng nói ra ngoài.
Nếu như bình thường mà ai dám quấy rầy giấc mộng đẹp của mình, Khương Khả Khanh sẽ nổi giận tới mức tâm tư giết người cũng có. Hôm nay bị Đường Trọng gọi đi ăn sáng, thấy đồ ăn trên bàn, không hề tức giận mà lại ăn uống rất vui vẻ.
- Chị à, tay nghề của chị càng ngày tốt lên đó. Em chỉ muốn đuổi hết mấy bà giúp việc thôi. Chị tự mình nấu cơm, em sang ăn ké cho vui.
Khương Khả Khanh cười hì hì nói.
Khương Khả Nhân cười mà không nói gì. Bà đang dẫn dắt Đông Điện sao còn có thời gian mà làm những việc này được cơ chứ?
Đương nhiên nếu như Đường Trọng có thể trở về nhà ở thì bà cũng sẽ cân nhắc chuyện chuyển giao chức quyền của mình cho người khác.
Đường Trọng cũng ăn uống vui vẻ. Không phải chỉ là vì đồ ăn ngon, mà bởi còn có cảm giác tình thân hòa tan vào tâm tình mình.
Khương Khả Nhân nhìn Đường Trọng hỏi:
- Đường Trọng hôm nay con có việc gì không?
- Không có việc gì. Có chuyện gì sao?
Đường Trọng vốn có việc phải làm rồi. Nhưng nếu Khương Khả Nhân mà hỏi thì hắn biết bà có chuyện cần làm.
- Vậy……con có thể đi dạo phố với mẹ được không?
- Dạo phố?
Đường Trọng sững sờ.
Hắn nghĩ Khương Khả Nhân có chuyện muốn mình hỗ trợ, thậm chí hắn đã hạ quyết tâm dù bà muốn gì thì mình vẫn vui vẻ mà đồng ý thôi. Thế nhưng mà, sao lại yêu cầu cái kiểu này đây?
Khương Khả Khanh ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Khương Khả Nhân, sau đó lại cắm cúi mà ăn, không nói gì.
Cô cũng hiểu tâm tư của chị mình, bà cũng chỉ muốn làm một người mẹ bình thường, muốn được đi dạo với con trai mình mà thôi. Đi đâu không quan trọng, có mua được cái gì không cũng không quan trọng, nhưng quan trọng ở chỗ bà muốn tuyên bố rằng đây là con trai bà với tất cả mọi người.
Bà đang muốn đền bù cho thời gian lúc nhỏ của Đường Trọng, thời gian tốt đẹp nhất mà hắn đã mất đi.
- Được thôi.
Đường Trọng gật đầu đáp ứng.
- Chúng ta ăn xong rồi đi chứ?
- Ăn xong rồi đi.
Đường Trọng nói giọng chắc như đinh đóng cột.
Bởi Đường Trọng là minh tinh nên trước khi ra ngoài không thể không ngụy trang một chút. Cũng may Văn Tịnh cũng vô cùng thành thạo với chuyện này, cô vừa ra tay đã khiến ta thấy cô còn giỏi hơn cà Ken nữa.
Nhìn vào tấm gương, Đường Trọng không thể nhận ra được người trong gương này lại là mình.
Đường Trọng lái xe, còn Khương Khả Nhân thì ngồi ghế sau. Theo như lộ trình mà họ vạch sẵn, nơi đầu tiên họ đi sẽ là Yến Kinh Vạn Vật thành.
Thứ nhất là chỗ ấy lớn, bọn họ có thể đi dạo cả ngày cũng được.
Thứ hai, các thương hiệu quốc tế bán hàng nơi đó khá nhiều, nếu như muốn mua sắm thì đây chính là lựa chọn hoàn hảo. Hơn nữa Khương Khả Nhân cũng muốn mua cho con trai ít quần áo như sơ mi, cà vạt, bít tất, underwear…v..v
Đường Trọng lái xe tới bãi đỗ xe của Vạn Vật, thật vất vả mới thấy được một chỗ trống khi một chiếc xe con chạy ra ngoài, đang chuẩn bị chạy vào thì một chiếc Porsche màu đen cũng lao vèo tới.
Đầu hai chiếc xe đụng nhau cái “uỳnh”, thân xe rung lên mạnh mẽ.
Đường Trọng tràn đầy tức giận, nhưng vẫn quay người lại nhìn xem Khương Khả Nhân ở phía sau có bị làm sao hay không.
- Mẹ không sao.
Khương Khả Nhân cầm tay đỡ trên trần xe rồi quay sang an ủi Đường Trọng.
Đúng lúc đó, cửa chiếc xe Porsche thể thao đối diện chợt mở ra, một cô gái lao tới, hướng chiếc Mercedes đen Đường Trọng đang ngồi mà đá mấy cái.
Hơn nữa vị trí mà cô ta đá chính là chỗ yếu nhất của chiếc xe, đèn xe.
Rắc rắc…………