Thế giới lớn như vậy nhưng lại cũng nhỏ hẹp như vậy. Có lẽ đây sẽ là một đoạn nhân duyên đây.
Đương nhiên nếu cả hai bên đều cố ý.
Lúc ăn cơm, Mỹ Phù ngồi bên cạnh Đường Trọng.
Hai người trò chuyện vui vẻ, không thèm để ý tới vẻ mặt dữ tợn của phần đông nam sinh và một nữ sinh đang nghiến răng nghiến lợi.
Mỹ Phù lấy di động ra, hỏi.
- Đường, chúng ta có thể chụp ảnh chung không?
- Đương nhiên.
Đường Trọng sảng khoái đáp. Hắn cho tới giờ không phải là một đứa con trai nhỏ mọn, huống chi đối phương lại là một người đẹp tóc vàng dáng người nóng bỏng chứ.
Mỹ Phù ngồi sát tới, mặt dán mặt với Đường Trọng, sau đó giơ điện thoại lên chụp cảnh "thân mật" của hai người.
- Đường, em có thể post tấm hình này lên Twitter của em không?
- Twitter là cái gì thế?
Đường Trọng cười.
Mỹ Phù cười khanh khách, nói:
- Đường, anh đúng là một người đàn ông khôi hài.
Cô cho rằng Đường Trọng đang tự giễu mình đây. Bởi nguyên nhân nào đó, dân chúng Trung Hoa giờ còn chưa sử dụng các mạng xã hội này.
Ương nhiên Đường Trọng xác định tự giễu thật. Làm sao hắn lại không biết Twitter chứ?
- Em đúng là một cô gái mắt sáng như sao.
Đường Trọng cũng ca ngợi Mỹ Phù.
William Vance ngồi đối diện với hai người liền nói với Sư Vĩnh Cương.
- Ồ, viện trưởng tiên sinh, ông nhìn xem, ông nhìn xem, cô bé xinh đẹp của chúng tôi đã bị sinh viên của ông dụ dỗ rồi. Ôi, đám nam sinh của chúng tôi chắc rất đau lòng đây. Phải biết rằng trong trường chúng tôi có rất nhiều nam sinh thích Mỹ Phù. Cô ấy là hoàng hậu của vũ hội đấy.
- Tình yêu không có biên giới mà.
Sư Vĩnh Cương vừa cười vừa nói:
- Nếu như bọn họ ưa thích nhau thật thì những thầy giáo như chúng ta làm sao có thể ngăn cản chứ? Chỉ có thể chúc phúc chân thành cho bọn họ được thôi.
- Đúng vậy.
William Vance nói.
- Hy vọng mấy nam sinh kia cũng nghĩ như thế.
Đám nam sinh tất nhiên là không nghĩ như vậy rồi.
Học viện tâm lý học Yale phái ra năm sinh viên, ngoài Mỹ Phù là nữ sinh ra thì còn bốn nam sinh khác, so ra cũng khác với đội ngũ ba nam hai nữ của học viện tâm lý học Nam Đại đấy.
Bốn gã nam sinh nhìn Đường Trọng với ánh mắt chẳng thể thân mật hơn. Cô gái mình cua mãi không được giờ lại chủ động đi cua nam sinh khác, trong lòng bọn họ có dễ chịu nổi không thì ai cũng biết.
- Thằng ranh này là ngôi sao sao? Ngôi sao nào, vì sao từ trước tới giờ tôi chưa nghe nói tới?
Một người tự nhận mình đẹp trai, khí chất tốt nhất, có tư cách tán Mỹ Phù liền cười lạnh nói.
- Carter, tất nhiên là cậu không biết rồi.
David dáng người nho nhỏ phụ họa.
- Người ta là ngôi sao ở Trung Hoa, hát tiếng Hoa, chúng ta nghe không hiểu.
- Hừ, ngôi sao không biết hát tiếng Anh thì gọi gì là ngôi sao chứ?
Lewis đúng là cũng không hài lòng với Đường Trọng. Học viên tâm lý học của đại học Yale cũng chỉ là một viện nhỏ, vất vả lắm mới kiếm được một em sexy girl như Mỹ Phù, bọn họ đều muốn hẹn hò với cô ấy cả.
Chỉ là không ngờ tới, giờ cô lại bị một thằng ranh tới từ Trung Hoa đoạt mất.
- Mọi người đừng nóng.
Bush đeo kính cười ha hả nói:
- Đợi tới lúc Mỹ Phù phát hiện ra nó chỉ là một bao cỏ thì tất nhiên sẽ hối hận vì sự lựa chọn của mình thôi. Ngày mai chúng ta cố gắng dạy dỗ hắn một chút cho tốt là được.
- Đó là đương nhiên.
Carter hung ác nói:
- Dù không có Mỹ Phù thì chúng ta cũng đã sao nào? Đây là truyền thống của Yale.
- Vì truyền thống của Yale, cạn ly.
Đám nam sinh giơ cao ly trong tay, vui vẻ hô.
Rầm...
Tiêu Nam Tâm cởi dầy của mình ra, giống như hờn dỗi ai đó, nện mạnh thân thể lên ghế salon của khách sạn.
- Nam Tâm, cậu làm sao vậy?
Roman vừa đổi giầy xong, đi tới nhìn Tiêu Nam Tâm đang có vẻ không vui, hỏi.
Cô với Tiêu Nam Tâm là nữ sinh cùng đội, tất nhiên là được đưa tới ở cùng một phòng. Vương Địch Âu chọn ở cùng phòng với Kim Sâm. Như vậy ngược lại lại hay cho Đường Trọng, bởi hắn có thể ngủ một mình một phòng.
Sư Vĩnh Cương và Lý Cường đều có phòng riêng của mình. Đây là chút chăm sóc với thầy giáo.
- Không có gì.
Tiêu Nam Tâm cũng biết biểu hiện của mình quá rõ ràng, sẽ khiến Roman hoài nghi.
Thế nhưng cô không phát tiết ra thì lại cảm thấy trong bụng nghẹn như có lửa đốt, thật sự khó chịu nổi rồi.
Roman đẩy cọng kính trên mũi, đi tới ngồi xuống đối diện với Tiêu Nam Tâm, vừa cười vừa nói:
- Cô thích Đường Trọng, đúng không?
- cái gì?
Tiêu Nam Tâm giống như con thỏ nhỏ bị giẫm phải đuôi, thoáng cái đã nhảy dựng lên, cất giọng cao vút:
- Làm sao có thể thế chứ? Làm sao tôi có thể thích hắn chứ?
Roman nhìn Tiêu Nam Tâm như có điều suy nghĩ, nói:
- Vốn là tôi còn chưa xác định nhưng phản ứng của cô lại khẳng định suy đoán của tôi rôif.
- Tôi không có mà.
Tiêu Nam Tâm nói.
- Nam Tâm, với tính tình của cô thì nếu tôi đoán không đúng tâm sự của cô, cô thấy cô sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy sao? Nếu như tôi nói không phải là Đường Trọng mà là một người khác, cô sẽ phản ứng thế nào? Cô sẽ coi đây là việc lớn sao? Nếu như tôi nói cô thích Kim Sâm thì cô sẽ phủ nhận kịch liệt như thế sao?
Tiêu Nam Tâm trầm mặc.
Dựa theo tính cách của cô, nếu như bị nói là thích không phải Đường Trọng mà là một người đàn ông khác thì cô chỉ xì mũi coi thường, thậm chí cũng chẳng hứng thú mà phản bác một câu.
Chuyện của người khác thì có quan hệ gì tới cô chứ?
Thế nhưng cô lại bị nói đúng Đường Trọng trong nội tâm mình.
- Hắn có biết không?
Roman nhìn Tiêu Nam Tâm, hỏi.
Tiêu Nam Tâm lắc đầu, lại gật gật đầu.
- Rốt cục là biết hay không biết?
Roman cũng là một cô gái thông minh, cũng bị đáp án của Tiêu Nam Tâm làm cho ván đầu váng óc.
- Hắn biết rõ.
Tiêu Nam Tâm nói.
- Nhưng tôi nghĩ... Hắn nhất định không muốn biết.
- Ồ? Thế là ý gì? Chẳng lẽ hắn không thích cô sao? Hay là hắn đã thích nữ sinh khác? Cô ưu tú như vậy, còn có người tốt hơn cô sao?
Tiêu Nam Tâm cười híp mắt, nói:
- Chỉ có thích mình mới thấy mình tốt nhất.
Roman thở dài, tiếc nuối nói:
- Nói thật, lúc ở trường tôi thường xuyên thấy hai người ở cùng một chỗ. Chuyện cô với hắn tranh luận trên lớp rồi quát thầy giáo im miệng tôi cũng đã nghe. Thật sự cảm thấy hai người rất xứng đôi đấ. Lúc ấy tôi còn nghĩ hai người nhất định phải đến với nhau cơ.
- Tốt rồi, đừng nói chuyện này nữa.
Tiêu Nam Tâm nói.
- Sao nào? thấy Đường Trọng thân mật với cô gái Tây kia thì tức giận sao?
Roman hỏi.
- có hơi không thoải mái.
Tiêu Nam Tâm thẳng thắn nói. Cô vốn cũng không phải là một cô gái hay xấu hổ.
- Điều này chứng minh cô còn thích hắn.
Roman nói.
Tiêu Nam Tâm trầm mặc.
Thùng thùng...
Có tiếng gõ cửa, Roman lên tiếng hỏi:
- Ai đó?
- Là tôi, Đường Trọng đây.
Ở cửa truyền tới giọng Đường Trọng.
- Hai người ngủ chưa?
- Ngủ rồi.
- Chưa.
Tiêu Nam Tâm và Roman đồng thời đáp nhưng lại hoàn toàn khác biệt.
Tiêu Nam Tâm và Roman liếc nhau. Roman nhún vai, lộ vẻ tôi vô tội.
Tiêu Nam Tâm đứng dậy đi tới mở cửa phòng, hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Không có chuyện gì.
Đường Trọng đứng ở cửa, vừa cười vừa nói:- Tôi mua được chút hoa quả với quà vặt dưới lầu, các cô có muốn ăn một chút không?
- Ồ, thật tốt quá.
Roman mừng rỡ kêu lên.
- Tối nay tôi chưa ăn được mấy, vừa rồi còn định nấu nước nhúng mỳ ăn cơ.
Đã có Roman đi đầu, Tiêu Nam Tâm cũng chỉ có thể cho Đường Trọng vào trong phòng.
Đường Trọng mua một túi bánh mì, hoa quả với các loại thực phẩm chín, vừa cười vừa nói:
- Tôi cũng đói. Tối nay tôi cũng ăn không ít thứ đồ ngoại quốc, nhưng mau đói quá. Vẫn là gạo với bánh bao của chúng ta ngon hơn.
- Tôi còn tưởng cậu không có thời gian mà ăn cơ đấy.
Tiêu Nam Tâm giễu cợt.
- Thế nào? Cô vẫn đang ngó chừng tôi đấy à?
Đường Trọng cười hỏi.
- Cậu có gì đẹp hay sao? Tại sao tôi lại phải ngó chừng cậu?
Tiêu Nam Tâm phản kích.
- Tất cả mọi người đều nói tôi đẹp trai mà. Không tin cô nhìn kỹ xem sao.
Đường Trọng nói. Trên internet rất nhiều người nhắn cho hắn như vậy, nói Đường Trọng ơi anh rất đẹp trai, anh là người trong lòng em, còn có càng nhiều người nói muốn cưới Đường Trọng, muốn là người phụ nữ của hắn. Đường Trọng, em muốn làm người tình của anh. Đây không phải là bởi hắn đẹp trai sao?
- Phì...
Roman bị đối thoại của hai người làm buồn cười, hơi hăng hái nói:
- Hai người trước kia vẫn hay cãi nhau như vậy sao?
Đường Trọng cười hắc hắc, Tiêu Nam Tâm quay đầu không đáp.
- Thật thú vị.
Roman nói.
- Các người đừng cãi nhau vội, đợi tôi rửa hoa qua xong đã... Xem hai người cãi nhau vui ghê.
- Ăn bánh mì đi.
Đường Trọng đưa một cái bánh mì cho Tiêu Nam Tâm.
Tiêu Nam Tâm nhận bánh mì, mở túi cắn một miếng lớn.
Buổi tối hôm nay cô không ăn được gì mấy, mải ngó Đường Trọng với cô gái kia và hờn dỗi đây này.
Cô biết mình tức giận là không có lý do hợp lý nhưng cảm xúc có phải là thứ khống chế được đâu?
Đường Trọng từ chối mình, lại đơn giản ở cùng một cô gái khác như vậy. Chẳng lẽ thật sự mình lại kém cỏi thế sao?
- Có phải là thấy người đẹp Yale nên cảm thấy áp lực không?
Đường Trọng cười ha hả, nhìn Tiêu Nam Tâm hỏi.
- Có áp lực gì chứ?
Tiêu Nam Tâm cười lạnh.
- Tôi xinh hơn cô ta nhiều.
- Đúng. Tự tin là tốt rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Ngồi 10 phút với hai cô gái xong, Đường Trọng liền đứng dậy đi về.
Roman nhìn Tiêu Nam Tâm, như có điều suy nghĩ, nói:
- Đường Trọng không phải nói là hắn rất đói bụng sao? Sao lại không ăn món gì thế?
Tiêu Nam Tâm đang uống nước hoa quả cũng sửng sốt, động tác ngừng lại.
- Chỉ có một khả năng.
Roman vô cùng khẳng định nói.
- Hắn biết rõ là tối nay cô không ăn mấy, cố ý tặng mấy món này cho cô. Hóa ra hắn vẫn luôn chú ý tới cô đấy.
-......
Tiêu Nam Tâm đột nhiên cảm thấy mình uống không vào thứ nước hoa quả này, tuy đây là thứ nước xí muội mà cô thích nhất.
Đường Trọng vừa trở về phòng, lập tức nhận được tin nhắn.
- Đường, đi chơi tối ở Yale với em không?
Người gửi là Mỹ Phù. Buổi tối lúc ăn cơm cô đã xin số điện thoại của hắn.
Đi chơi tối ở Yale? Quá trình chơi tối muôn màu muôn vẻ đó. Mấy cô gái ngoại quốc này thật là gan dạ, cũng thật trực tiếp.
Đường Trọng cười cười, trả lời:
- Thực xin lỗi, tôi ngủ rồi.