Bởi vì lúc này, hai chân cô chổng lên trời, nằm trên bãi cỏ xanh sau lùm cây.
Càng không đẹp mắt chính là, quần của cô đã được cởi xuống đầu gối.
Cái tư thế này rất giống… giống như nhà gái đã chuẩn bị sẵn sàng để dã chiến, chỉ chờ đồng đội cầm thương xâm nhập bất cứ lúc nào.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải tình huống xẩu hổ như vậy.
Không phải Tô Sơn muốn đi đại tiện, cô chỉ muốn đi tiểu thôi.
Quan hệ giữa cô với Đường Trọng cũng không thân thiết đến mức có thể tuỳ tiện nói với Đường Trọng, Đường Trọng, anh tới canh chừng hộ tôi để tôi đi tiểu được.
Hơn nữa, cô cũng không thể làm chuyện như vậy được, dù cho quan hệ của bọn họ có thân hơn một chút.
Đường núi dốc đứng, lá cây che khuất bầu trời, trên người đổ mồ hôi nóng, nên tự nhiên muốn lấy sương để bổ sung.
Rất nhanh, bụng của cô trướng lên, rồi bàng quang bắt đầu nhẹ nhàng hơn.
Lúc trước, bọn họ đang đi lên, nếu cô tìm một nơi kín ở đằng sau, thì chỉ sợ Đường Trọng cùng Thái Tam Pháo từ trên cao nhìn xuống cũng sẽ thấy cô rõ ràng.
Thật vất vả tìm được nơi bằng phẳng Lộc Hồi Đầu này, mà Đường Trọng cùng Thái Tam Pháo cũng cần nghỉ ngơi, nên cô phải đi giải quyết vấn đề sinh lý của bản thân.
Cô đã biểu hiện rõ ràng như vậy, sao Đường Trọng bình thường thông minh như yêu quái lại không hiểu.
Thật khó khăn mới đuổi được Đường Trọng, cô đã nhận được cơ hội phóng thích, vừa mới cởi quần xong, lại chợt nghe đến thanh âm ân cần của Đường Trọng từ xa vọng đến: Tô Sơn, cô có cần giấy không?
Cả người cô run lên, không cẩn thận giẫm gãy một nhánh cây. Con gái không thể giống con trai là đứng đi tiểu. Cô ngồi chổm hổm trên mặt đất, khi người run rẩy thì chỉ có thể chật vật ngã về đằng sau.
Càng làm cho cô tức điên chính là, cô nghe được tiếng bước chân ngày càng gần của Đường Trọng.
Chẳng thèm quan tâm đau đớn sau lưng, cô kêu to để Đường Trọng không tới đây.
Có lẽ do cô nhắc nhở quá muộn, cũng có thể do Đường Trọng đi quá nhanh, dù sao, bây giờ Đường Trọng đã đứng trước mặt của cô.
- Cô không sao chứ?
Đường Trọng nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi.
- Đi nhanh.
Tô Sơn quát.
Cô khép chặt hai chân mình lại, vươn tay muốn kéo quần lên.
Nhưng cả người nằm trên đồng cỏ, thì sao kéo quần lên được?
- Cô tiếp tục, tiếp tục đi.
Đường Trọng xua tay ngăn cản:
- Tôi không nhìn thấy gì hết.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Không đi không được. Nếu hắn không đi thì khẳng định Tô Sơn sẽ giết người.
Đường Trọng đợi trên sườn núi thật lâu, khi hắn lo lắng có phải Tô Sơn ngã hôn mê hay hai chân bị rút gân mà không thể đứng dậy không, thì Tô Sơn mới đi ra từ sau lùm cây.
Đường Trọng nhìn trộm Tô Sơn, thấy vẻ mặt cô bình thường thì lúc này mới yên tâm.
Xem ra, chuyện này cứ trôi qua như vậy.
Tuy hai người giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng tình huống làm cho người ta xấu hổ và tức giận vừa rồi, không thể nói quên là quên được ngay.
Vốn Tô Sơn còn khát, nhưng sợ lại xảy ra tình huống xấu hổ như vừa rồi nên đành cố nhịn, chỉ là xé bánh mì cho vào miệng cố nuốt.
Đường Trọng ngồi bên cạnh Thái Tam Pháo. Hai người cười cười nói nói, chỉ trỏ phong cảnh xung quanh, không biết là đang nói gì.
Nghỉ thêm 10’ nữa, Đường Trọng mới vỗ vỗ tay, đứng người lên nói:
- Đi thôi. Chúng ta đi thêm một tiếng rồi tìm nơi nghỉ qua đêm trên núi.
Vừa nói chuyện, hắn vừa vác bao đồ nặng kia trên vai. Thái Tam Pháo đi trước dẫn đường, Tô Sơn đi ở giữa.
Nhìn phía sau quần trắng của Tô Sơn đã bị màu xanh của cỏ để lại dấu vết, rồi nghĩ đến cái cảnh vừa làm cho người ta xấu hổ, lại kích thích kia, thân thể Đường Trọng có chút khô nóng.
- Người sống sao có thể nghẹn đi tiểu chứ? Thật ngốc nghếch.
Đường Trọng oán trách nói. Ghét nhất là phụ nữ động một chút lại sử dụng mỹ nhân kế.
Bây giờ, có đàn ông nào không thích mỹ nhân kế hả?
Đường Trọng và Tô Sơn không nói chuyện. Không biết có phải do cảm nhận được cái gì hay không mà Thái Tam Pháo cũng im lặng.
Ba người đi nhanh, rốt cuộc, khi bầu trời tối dần, Thái Tam Pháo đã tìm được trạm nghỉ thứ hai: Đài chim nhạn.
Đài chim nhạn là một tảng đá lớn hình tròn, diện tích khoảng mười mét vuông, giống như một khối la bàn cực lớn. Nếu dựng lều tạm trên đó thì vừa an toàn lại vừa sạch sẽ. Không chỉ thế, nơi đây dễ thủ khó công, bình thường rắn độc hay dã thú cũng sẽ không bò lên được, dù là bị quái vật bao vây thì … cũng có thể ném Thái Tam Pháo ra để dụ kẻ địch, sau đó hắn mang Tô Sơn chạy theo hướng khác.
Sau khi đã suy nghĩ đầy đủ mọi loại khả năng, Đường Trọng liền vui vẻ lấy lều vải từ ba lô ra, nhanh chóng dựng nó lên.
Rồi hắn lại bảo Thái Tam Pháo đi lấy chút củi khô. Ban đêm, gió núi rất lạnh, cần những cây củi này để bớt lạnh. Hơn thế nữa, có đống lửa này thì rắn độc, dã thú bình thường cũng không dám tới gần.
Thái Tam Pháo nhìn túp lều nhỏ kia, nói:
- Chúng ta có ba người, cái lều vải này của cậu sợ là không đủ.
- Hỏi câu này thật hay.
Đường Trọng gật đầu, cười:
- Cho nên cần anh ở bên ngoài nhóm lửa gác đêm, đề phòng có con gì bò lên cắn chúng ta.
- Một mình tôi gác đêm sao?
Cái khuôn mặt mướp đắng của Thái Tam Pháo càng thêm đắng.
- Đúng vậy
Đường Trọng gật đầu:
- Nếu tôi tỉnh ngủ thì sẽ ra tâm sự với anh.
- Nhưng nếu tôi ngủ gà ngủ gật thì làm sao?
- Vậy anh phải cẩn thận cái mông của mình rồi.
Đường Trọng nói:
- Nghe nói có rất nhiều rắn thích cắn mông người phải không?
“…….”
- Trông anh rất tủi thân.
Đường Trọng nhìn Thái Tam Pháo nói.
- Rất tủi thân.
Thái Tam Pháo gật đầu. Hắn cũng rất mệt mà.
- Nói vậy thì có chút bất công.
Đường Trọng suy nghĩ:
- Như vậy đi. Chúng ta sẽ dân chủ bỏ phiếu quyết định xem tối nay đến phiên ai gác đêm. Đồng ý Thái Tam Pháo gác đêm thì giơ tay.
Đường Trọng nói xong, liền là người đầu tiên giơ lên tay phải của mình.
Tô Sơn cũng không chậm, theo sát Đường Trọng giơ lên bàn tay xinh đẹp nhỏ bé của mình.
- Anh Tam Pháo, vì mục đích chung. Bây giờ, anh sẽ không thấy tủi thân nữa chứ?
Đường Trọng nhìn Thái Tam Pháo nói.
-…. Không tủi thân.
Thái Tam Pháo vừa nói vừa lau nước mắt nơi khoé mắt.
- Không tủi thân là được rồi.
Đường Trọng vỗ vô vai Thái Tam Pháo:
- Chúng ta phải lấy đức để thu phục người.
Tô Sơn là người đầu tiên chui vào lều vải, trải chăn lên đất, buổi tối ngủ ở trên sẽ không khó chịu, ngược lại còn mềm mềm giống như ngủ trên giường lớn ở nhà vậy.
Đường Trọng nói chuyện với Thái Tam Pháo một lúc rồi mới mặc hắn chui vào túi ngủ.
Tuy trong lòng Thái Tam Pháo không tình nguyện nhưng không còn cách nào khác. Ai bảo hắn đã lấy tiền của người ta chứ. Ai bảo đây là bỏ phiếu dân chủ quyết định đâu?
Ngọn lửa cháy, cảnh đêm ngày càng chìm, từ khi hai người đi vào trong lều thì chưa có bất kì động tĩnh gì, giống như ngủ say rồi.
Thái Tam Pháo là một thợ săn rất kiên nhẫn. Hắn đợi rồi đợi, cho đến khi qua hai ba giờ nữa, cảm thấy lúc này Đường Trọng cùng Tô Sơn đã ngủ say như chết rồi, mới nhặt lên một nhánh củi đang cháy, đứng trên đài chim nhạn vung vẩy.
Sau vài phút, có thêm hai người áo đen tới gần. Hai người cũng chỉ đi giày vải, nên đi trên mặt đất không tạo ra tiếng ồn.
Thái Tam Pháo trượt xuống đài chim nhạn, nhỏ giọng nói với hai người áo đen kia:
- Dê béo đang ngủ trong lều.
- Các anh em, lúc lấy tiền thì đừng làm người phụ nữ kia bị thương.
- Chắc chắn sẽ không. Tôi còn muốn nếm thử mùi vị của tiên tử nữa đây.
- Tôi ăn trước.
- Tôi trước.
- Tôi là anh cả.
- Lão nhị của tôi lớn.
- Dựa vào cái gì mà lão nhị lớn thì đòi ăn trước?
- Tôi có ưu thế ở phương diện này?
- Được rồi, được rồi.
Thái Tam Pháo nhỏ giọng quát:
- Còn chưa làm thịt dê béo mà đã tranh cái gì? Tôi ăn cô gái kia trước. Người là do tôi dẫn đến cơ mà. Nếu các anh không phục thì bây giờ tôi sẽ đánh thức họ dậy.
- Được, cậu trước, cậu trước.
Hai người áo đen thoả hiệp.
Thái Tam Pháo rút dao găm bên hông ra, ra dấu tiến vào với hai người áo đen, ý bảo bọn hắn tập kích theo hai mặt khác.
Hai người tỏ vẻ đồng ý, sau đó ba người chia thành ba phương hướng bao quanh túp lều vải thoạt nhìn lung lay sắp đổ này.
Thái Tam Pháo giơ lên ba đầu ngón tay, sau đó cứ cách một giây thì gập lại một ngón.
Lúc ba ngón tay đều gập lại, hắn kéo mạnh lều vải, cầm dao găm chui vào trong.
Hai người áo đen cũng đồng thời kéo khoá lều vải ở hai hướng khác, cùng tiến vào trong.
Ba cái đầu cùng nhau gặp trong lều, sau đó trong mắt mỗi người đều lộ vẻ kinh ngạc cùng khó hiểu.
- Tam Pháo, người đâu?
Người áo đen hỏi.
- Rõ ràng chui vào rồi. Tôi vẫn trông coi bên ngoài mà, có thấy ai đi ra ngoài đâu.
- Không thấy ai đi ra ngoài. Chẳng lẽ người có thể chui xuống đất sao?
- Tôi sao biết được?
- Có phải chạy rồi không? Chúng ta mau đuổi theo. Bên trong ví da của tên ranh kia có rất nhiều tiền.
- Sao tôi cảm thấy đầu óc choáng váng…
Bịch!
Một người áo đen ngã xuống đất.
Bịch!
Một người áo đen khác cũng ngã xuống đất.
- Đại Pháo, Nhị Pháo.
Bịch!
Cả người Thái Tam Pháo cũng mềm nhũn, không còn sức lực, ngã xuống tại chỗ.
Đầu ba người nằm trong lều vải, nửa thân khác thì lộ ở bên ngoài, tư thế ngã xuống rất kỳ quái.
- Tam Pháo, chúng ta không đốt pháo được rồi.
- Lần này để người ta đốt rồi.
Đường Trọng cùng Tô Sơn từ rừng cây đằng sau đi tới, nhẹ nhàng leo lên đài chim nhạn, thấy ba người nằm im trên đó thì mỉa mai cười vui vẻ.
Đường Trọng không để ý đến hai người mặc áo đen, mà kéo chân Tam Pháo cho hắn ra khỏi lều vải.
Hắn túm tóc của hắn, kéo đến cạnh đống lửa, cười ha hả, nhìn hắn nói:
- Mùi vị của ba bước ngã này rất ngon phải không? Tôi đặc biệt chuẩn bị cho ba người đấy.
“……..”
Tam Pháo chớp chớp đôi mắt không chút thiên chân vô tà của mình, không nói một tiếng.
- Chê tiền công ít thì có thể thương lượng với tôi cơ mà? Tự mình ra tay thì thật không có đạo đức đâu.
Tuy cả người Tam Pháo không còn sức lực, đầu óc choáng váng, nhưng biết mình hiện tại còn sống, cố gắng nói thành tiếng, vẻ mặt thành khẩn, giải thích:
- Người sống trên núi rất chất phác… nên ngại nói tăng giá.