Kịch bản trước kia là Trương Hách Bản sau khi rời đi liền quay lại túm áo Hắc Hiệp rồi hôn phớt lên miệng hắn một cái.
Thế nhưng mà Trương Hách Bản nói điều này căn bản không phù hợp với tính cách của nhân vật nữ chính, hoặc nói là không phù hợp với hành vi của cô.
Thật vất vả mới có cơ hội hôn ông chú này một cái, làm sao cô có thể thỏa mãn dễ dàng được chứ?
Nhưng đây là bộ phim công chiếu khắp toàn câu, điện ảnh Trung Hoa cũng không phân cấp tuổi người xem, cũng không thể đổi kết cục thành phim tình yêu thế này được. Hai người tình cảm mãnh liệt, ăn nằm với nha, người sờ ngực người sờ mông, sau đó sẽ lăn vào bên trong chăn à?
Vì thế biên kịch phải nghĩ ợi, cũng không nghĩ ra được cốt truyện nào đặc biệt.
Cuối cùng vẫn là Trương Hách Bản ra tay.
Cô nói nếu tôi là nữ nhân vật chính, tôi chắc chắn sẽ không chỉ hôn phớt một cái là thỏa mãn, ít nhất cũng phải hôn hai lần.
Ngô Sâm Lâm nói không thể hôn hai lần. Chỉ có thể hôn một lần. Hôn hai lần thì nụ hôn này không đáng giá nữa.
Vì vậy Trương Hách Bản nói, hôn một lần cũng được, chẳng qua phải hôn ướt át, phải miệng kề miệng môi kề môi chứ phớt một cái thì chưa đã nghiền. Không chỉ có tôi muốn hôn Hắc Hiệp mà hắn cũng muốn hôn tôi. Dựa vào cái gì mà chỉ có thể là tôi hôn hắn chứ? Người ta là nữ sinh mà.
Ngô Sâm Lâm không đồng ý, nói không được. Hắc Hiệp còn chưa tiếp nhận quan hệ của các người, làm gì có chuyện hôn môi cô chứ? Hơn nữa thời của người ta còn là thời kỳ trước của Trung Quốc đấy.
Trương Hách Bản nóng nảy, nói thời điểm tôi hôn hắn không thể trốn tránh.
Biên kịch thoáng vui vẻ, nói là tôi có cách rồi.
Kịch bản phía trước vẫn như cũ, Trương Hách Bản chào tạm biệt Hắc Hiệp.
Không biết cô nghĩ ngợi thế nào mà chạy trở lại túm cổ áo làm bộ hôn môi Hắc Hiệp.
Hắc Hiệp muốn tránh, Trương Hách Bản hung ác uy hiếp nói là không được phép trốn, nếu dám trốn tôi sẽ nói cho toàn bộ thế giới chú là Hắc Hiệp.
Vì thế Hắc Hiệp đành phải chịu khuất nhục, đáng thương bị Trương Hách Bản hung hăng hôn một phát.
- Chú là của cháu, cháu nhất định sẽ cưới chú.
Trương Hách Bản cảm thấy mỹ mãn, sôi nổi chạy đi nói.
Hắc Hiệp nhìn bóng lưng đáng yêu của Trương Hách Bản, khóe miệng lộ nụ cười ôn hòa mà dâm đãng, khuôn mặt mỹ mãn.
Vì vậy mọi người nhao nhao tán thưởng sáng kiến này.
- Một câu "không được trốn" rất hình tượng, biểu hiện ra tính cách ma nữ của Trương Hách Bản. Uy hiếp này cũng rất có hiệu quả, có thể cho người xem cảm giác chờ mong vô hạn. Nhân vật nữ chính về sau có thể nói cho cả thế giới biết hắn là Hắc Hiệp không?
Đạo diễn Ngô Sâm Lâm đánh giá.
- Hơn nữa sáng ý đằng sau cũng rất tốt, lại để cho mọi người phát sinh chờ mong với quan hệ của hai người. Chồng già vợ trẻ, về sau Trương Hách Bản đến cùng có ở cùng Hắc Hiệp được không? Quan trọng nhất là sáng ý nào thỏa mãn yêu cầu hôn môi của Trương Hách Bản và Đường Trọng, tất cả đều vui vẻ.
- Còn tăng tính hài hước nữa.
Hán Tứ Bình cũng vui vẻ nói.
- Trước đó mọi người bị cảnh đánh nhau kích thích, về sau xem chút tình cảm đùa giỡn vui vẻ, nhất định có cảm giác trước mắt sáng ngời. Ít nhất thời điểm bọn họ rời khỏi rạp phim sẽ mỉm cười đấy.
- Trương Hách Bản không làm diễn viên thì có thể làm biên kịch đó. Tư duy rất tốt, không bị hạn chế...
Biên kịch của bộ phim là Hoàng Vệ cười, khen ngợi.
- Đúng vậy đúng vậy. Tôi rất lợi hại đấy.
Trương Hách Bản vui vẻ nói.
- Về sau tôi sẽ viết một bộ kịch bản, tên là Spider Man đại chiến Hắc Hiệp. Nội dung cốt truyện tôi đã nghĩ kỹ rồi. Spider Man du lịch Trung Quốc, không cẩn thận bị cuốn vào một vụ án hung sát. Hắc Hiệp thấy việc nghĩa hăng hái ra tay, chuẩn bị truy đuổi hắn. Sau đó hai người đánh nhau, đánh đánh đánh, từ trên mặt đất đánh tới trên máy bay...
Biên kịch Hoàng Vệ cắt ngang lời cô, hỏi:
- Hắc Hiệp cũng không biết bay, làm sao mà chạy lên máy bay được chứ?
Trương Hách Bản nghĩ một chút rồi nói.
- Vậy thì Spider Man đại chiến Iron Man đi. Vừa hay hai bọn họ đều biết bay cả.
-......
Sau khi kịch bản được sửa lại, ít nhất là được bạn học Trương Hách Bản tán thành, cảnh quay liền thuận lợi hơn nhiều.
Đường Trọng và cô sinh hoạt gần nhau một thời gian dài nên cũng đã ăn ý, biết rõ cô là dạng người gì, biết rõ cô cần cảm giác gì. Hai người hầu như không cần mất mấy thời gian đã quay xong cảnh cuối.
Khi đạo diễn Ngô Sâm Lâm cho bọn họ thưởng thức cảnh quay trên máy, Đường Trọng bị cảnh đẹp tuyệt vời này làm cho kinh ngạc. Hắn biết mình đẹp trai nhưng không ngờ mình lại đẹp tới mức độ này.
Trương Hách Bản càng dương dương đắc ý nói:
- Tôi diễn tốt quá, thật sự là quá tốt rồi. Đường Trọng phối hợp cũng không tệ, chỉ là dáng vẻ cười trộm quá ti tiện rồi, không phù hợp với hình tượng chính phái của Hắc Hiệp.
-......
Bộ phim quay xong, toàn bộ đoàn làm phim liền tổ chức liên hoan.
Không lựa chọn khách sạn năm sau hay nhà hàng cao cấp mà đoàn làm phim chọn một nhà nông non xanh nước biết, vui cười ăn món dân dã.
Món ăn dân dã ngon lành, ông chủ lại lấy rượu mơ chua ngọt nhà mình ngâm ra. Tất cả mọi người ăn to uống lớn cả. Hưởng thụ như vậy, dù là ở khách sạn năm sao cũng khó có thể tìm được đó.
Mọi người không ngừng mời rượu, mời đạo diễn, mời biên kịch, mời quay phim, mời cả diễn viên.
Một số nữ diễn viên cảm động còn chảy nước mắt. Ở chung một thời gian dài như vậy, mọi người giống như một gia đình nhỏ vậy. lần này chia tay, tuy cũng còn gặp măt nhưng có lẽ cả đời không có cơ hội hợp tác nữa.
Hàn Tứ Bình cười ha hả an ủi:
- Mọi người đừng buồn. Đợi tới lúc chúng ta công chiếu xong, nếu như bán được nhiều vé thì rất nhanh sẽ quay phần tiếp theo thôi. Đến lúc đó tôi sẽ nói với nhà đầu tư, cố gắng sử dụng lực lượng có sẵn của chúng ta, thế nào nào?
Mọi người ầm ầm khen ngợi, cũng nâng chén chúc rượu Hàn Tứ Bình.
Hàn Tứ Bình là tổng biên đạo, là đại biểu nhà đầu tư. Hắn nói chuyện rất có trọng lượng. Nếu không phải đạo diễn Ngô Sâm Lâm quá mạnh thì ngay cả đạo diễn cũng phải nghe lời hắn.
Rượu mơ này tuy rất ngon nhưng lại có tác dụng cực kỳ chậm.
Đường Trọng là diễn viên nam số 1 của bộ phim này, tất nhiên là cũng nhận được không ít rượu mời.
Hắn cảm thấy choáng váng đầu óc, đi tới đứng ở một cái đình nghỉ mát gần đó cho tỉnh rượu.
Vừa ngồi xuống, bà chủ nhiệt tình đã mang dưa hấu với hồng, đào ra mời.
- Đường Trọng, con gái của tôi rất thích cậu đó. Tôi bảo nó mang cho cậu một ít hoa quả mà nó không dám. Tôi đành thay nó tỏ vẻ một chút vậy.
Bà chủ cười ha hả nói:
- Bà cũng biết khách mà nhà bà đãi hôm nay là người thế nào, trong nội tâm cũng vui mừng rạo rực.
Chuyện này nếu truyền đi, về sau cả nhà bọn họ không phải là bán hàng đắt như tôm tươi sao?
- Thay tôi cám ơn cô ấy nhé.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Chẳng qua con gái cũng nên dũng cảm một chút mới tốt.
- Cám ơn, cám ơn. Tôi nhất định sẽ chuyển những lời này cho nó.
Bà chủ cười không ngậm miệng được.
- Cậu ăn trái cây đi, đều là trông trên núi đấy, ngọt lắm.
- Tốt, tôi ăn thử xem.
Đường Trọng vừa cười vừa nói, cầm một trái đào bắt đầu ăn.
Quả nhiên là da mỏng nhiều nước, vị rất tuyệt.
- Cậu đúng là tìm được nơi hay thật.
Đạo diễn Ngô Sâm Lâm cũng đã đi tới.
- Ở đây cảnh đẹp, gió cũng mát, lại có cả hoa quả ăn.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Cho nên tôi mới nói là cậu tìm được nơi hay thật mà.
Ngô Sâm Lâm đi tới đình nghỉ mát, ngồi xuống, cầm một miếng dưa hấu bắt đầu ăn.
- Thế nào? Có ý kiến gì không?
- Ý kiến à?
Đường Trọng suy nghĩ rất nghiêm túc, nói:
- Giống như nằm mơ vậy.
- Sao lại nói thế?
- Mơ mơ màng màng đã được ông tuyển làm nhân vật nam chính của bộ phim này. Mơ mơ màng màng đã quay xong bộ phim này rồi.
Đường Trọng nói.
- Đúng là y như nằm mơ vậy.
- Cậu hồ đồ nhưng tôi thì không thể hồ đồ được.
Ngô Sâm Lâm thả vỏ dưa hấu trong tay xuống, lấy khăn lau ngón tay.
- Mỗi ngày tôi đều rất chăm chú. Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt không/
- Nhớ rõ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Ngày đó rất khó quên mà.
Đường Trọng và Ngô Sâm Lâm gặp nhau lần đầu cũng là lần hắn đánh đập Chung Minh Vũ tàn nhẫn trên sân khấu trao giải thưởng. Sau đó sự kiện đánh người gây uy hiếp tới danh dự của hắn, hầu như hủy diệt cả sự nghiệp của hắn liền đang đưa tin khắp toàn quốc.
Thế nhưng Ngô Sâm Lâm lại không bởi hắn làm tên bạo lực cuồng mà từ bỏ. Ông vẫn bỏ qua lời đám tiếu của mọi người mà chọn hắn làm nhân vật nam chính của bộ phim này.
- Đúng vậy đó. Lúc đó tôi cũng từng do dự. Trông cậu thì rất bình thản nhưng thực chất bên trong lại đầy sát khí. Tôi nghĩ tôi có thể khống chế được cậu không? Về sau tôi lại nghĩ, ai có thể khống chế được Hắc Hiệp chứ? Nếu Hắc Hiệp mà bị người ta thao túng thì hắn còn được gọi là Hắc Hiệp không? Cho nên tôi lại càng tin tưởng, cậu đúng là người tôi muốn tìm.
- Cám ơn.
Đường Trọng cảm kích nói.
- Cám ơn ông đã cho tôi cơ hội lần này. Càng muốn cám ơn sự tán thành của ông với tôi.
- Cậu cũng không để tôi thất vọng mà.
Ngô Sâm Lâm cảm thán.
- Cậu phát triển nhanh vô cùng. Hoặc có thể nói là cậu đã diễn xuất ra được Hắc Hiệp mà tôi muốn. Tôi phải cảm tạ cậu mới đúng.
- Tôi cũng hiểu là tôi diễn không tồi. Thế nhưng người xem đồng ý bỏ tiền ra xem mới được đó.
Đường Trọng nói.
- Châu Tinh Trì có một câu nói, cậu đã nghe tới chưa?
Ngô Sâm Lâm nói:
- Người xem chỉ cần một bộ phim hay, không có liên quan gì tới những thứ khác. Cho nên chuyện chúng ta cần làm là vô cùng đơn giản, quay được một bộ phim hay là được.
- Tôi nghe rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Hắn là diễn viên tôi rất ưa thích. Tôi thích truyện ký của hắn.
- Cho nên cậu đã làm xong chuyện cậu cần làm rồi. Chuyện tại phòng bán vé cứ giao cho công ty phát hành và người xem thôi.
Ngô Sâm Lâm vỗ vỗ bả vai của Đường Trọng,
Không có diễn viên nào không lo lắng chuyện phòng vé. Đặc biệt là người quay bộ phim đầu tay, lại là nhân vật chính nhưng Đường Trọng thì càng không có khả năng không lo lắng tới chuyện vé bán ra.
Hắc Hiệp là một bộ phim nổi tiếng. Nó vốn đã có trụ cột khắp quần chúng, nếu bởi vì hắn gia nhập mà không chỉ khiến vé bán ra tăng lớn, ngược lại lại giảm mạnh vậy thì sẽ là một đả kích rất lớn đối với hắn.
- Hai ngày sau tại khách sạn Hilton sẽ tổ chức buổi họp báo công bố ra mắt bộ phim. Tất cả nhân viên chủ chốt đều phải có mặt.
Ngô Sâm Lâm dặn dò.
- Tôi sẽ tới đúng giờ.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Đạo diễn Ngô Sâm Lâm vừa đi, một giọng nữ ngọt ngào liền vang lên.
- Đường Trọng, hóa ra anh ở đây à? Em tìm anh mãi đây này.