- Người không ở trong nước mà chúng ta cũng phải sợ co rúm tay chân sao? Quan Tâm cười to: - Đường Trọng, đại thế đã thành rồi. Chúng ta không thể đợi nữa. Hiện tại phải khai chiến toàn diện với hắn. Lý Gia thở dài khe khẽ. Hắn biết chú cháu Quan gia đã mất kiên nhẫn rồi. Cho dù bọn họ biết mình lo lắng là có lý nhưng trước một cơ hội tốt như vậy, bọn họ vẫn bị dụ dỗ mà tiến vào. - Chỉ mong... Tất cả ở Lĩnh Nam đều thuận lợi. Lý Gia thầm cầu nguyện. Tô Sơn được thôn dân thôn Ngũ Lĩnh hoan nghênh nhiệt liệt, chiêu đãi nhiệt tình. Tuy rằng Lí Đại Trụ của Đông Chi Hương đã biết là có cấp cao của công ty bất động sản Cẩm Tú tới, muốn mới Tô Sơn vào nhà khách chính phủ ăn cơm nhưng Tô Sơn vẫn quyết định ở lại ăn nồi cơm do thôn dân tự mình nấu.
Tô Sơn lựa chọn ở lại khiến hương trưởng Lí Đại Trụ rất đau lòng. Phải biết công ty bất động sản Cẩm Tú chính là công ty đầu tư hạng mục nhà đất hiện đại và cao cấp nhất nơi này. Sao hắn lại không muốn tiếp cận và có quan hệ tốt với Tô Sơn được chứ? Cái gọi là nồi cơm chính là đào hố trên mặt đất, trong hố đốt củi khô và củ, bên trên dùng đá tảng kê nồi, nấu các loại món ăn thôn dã, rau dại đủ cả. Tuy rằng thôn Ngũ Lĩnh bị ngập lụt, tại thời điểm bọn họ rời núi hầu như không thể mang đi thứ gì nhưng dù là trai hay gái trong thôn đều là thợ săn rất giỏi. Hiện giờ nơi bọn họ ở cũng gần núi, muốn ăn những món thôn dã đối với bọn họ cũng là chuyện rất dễ dàng. Tô Sơn đã đồng ý ở lại ăn cơm, khiến người dân thôn Ngũ Lĩnh mừng rơi nước mắt. Bọn họ nhóm lửa nấu cơm, nhà này đưa tới hai con thủ, nhà kia đưa tới sọt dưa chuột, còn cả nấm, hoa quả khô. Bát của lão sâu rượu nhanh chóng đầy ngập lên. Nấu thập cẩm như vậy nhưng lại có mùi thơm nức. Tô Sơn dù bị ốm mà không thèm ăn, giờ cũng phải thầm nuốt nước bọt. Bữa cơm trưa này không chỉ có Tô Sơn ăn ngon lành mà đám vệ sĩ, trợ lý của cô cũng được ăn tới sướng miệng. Hơn nữa chính quyền cũng mang tới rượu gạo rất ngon. Thôn dân thôn Ngũ Lĩnh hôm nay vui như Tết vậy. - Cô bé, về sau rỗi rãi tới nhà chú chơi. Gì thì không có chứ thịt thỏ thì nhà chú nhiều... - Bé con đừng nghe lời lão già đó. Chị biết là con gái không thích ăn thịt đâu. Nhà chị có đủ loại hoa quả ngon, em thích ăn gì thì cứ đến nhà... - Tiểu Sơn này, nhất định cháu phải nhắn những lời này của mọi người tới thằng nhóc Đường Trọng kia. Dù có nhiều tiền hơn nữa thì hắn cũng là cháu ông, cũng là con cháu thôn Ngũ Lĩnh... Thay ông cảm ơn nó nhé. Bởi uống nhiều rượu nên cả đám thôn dân thôn Ngũ Lĩnh lôi kéo Tô Sơn cảm tạ. Tô Sơn hàn huyên với bọn họ, hưởng thụ sự lương thiện và thuần phác của bọn họ. Tình cảm như vậy rất khó có được ở nơi chỉ có nhà cao với sắt thép. Ăn xong, mọi người bắt đầu chuyển về nhà mới rất có trật tự. Nhiệm vụ của Tô Sơn đã hoàn thành, đã đến lúc trở lại Minh Châu. Tạm biệt mọi người xong, cô liền lên xe đi về hướng sân bay Lĩnh Nam. Ba mặt Đông Chi Hương là núi, muốn tới nội thành phải qua một con đường núi nhỏ rất dài. Đây không phải lần đầu Tô Sơn tới, cho nên cũng đã biết rõ con đường núi này. Cho dù xe đi lúc lắc nhưng cô vẫn ngồi nhắm chặt mắt ở ghế sau. Xuất phát từ sáng sớm, một đường bôn ba tới Lĩnh Nam, đúng là cô cũng đã hơi mệt mỏi. Biết Tô Sơn đang ngủ, tài xế đi rất chậm. Đương nhiên trên đường núi nhấp nhô như vậy, bọn họ cũng chẳng cách nào đi nhanh nổi. Két! Xe vệ sĩ phía trước ngừng lại, khiến chiếc xe chở Tô Sơn phía sau cũng không thể không dừng. Tô Sơn mở to mắt, hỏi: - Xảy ra chuyện gì rồi? - Tổng giám đốc Tô, phía trước có một cái cây lớn đổ. Người chúng ta đang tới dọn dẹp. Mã Dịch ngồi ở ghế lái phụ lên tiếng báo cáo. - Cây lớn đổ sao? Tô Sơn thì thào. - Cuối cùng cũng không đi mất công rồi. - Tiểu thư. Mã Dịch nghi hoặc nhìn về phía Tô Sơn, không biết cô nói những lời này là có ý gì. - Bảo mọi người đề phòng cẩn thận. Tô Sơn ra lệnh. - Vâng. Mã Dịch đáp lời, sau đó đẩy cửa xe chạy ra ngoài. - Cẩn thận đề phòng. Tổng giám đốc Tô dặn cẩn thận đề phòng... Không cần Tô Sơn nhắc nhở, ba gã vệ sĩ áo đen cũng đang luôn luôn đề phòng cẩn thận.
Bọn họ đều là vệ sĩ chuyên nghiệp, tự nhiên thấy một cái cây lớn đổ với tư thế không bình thường, nằm ngay giữa đường liền cảm thấy có nguy hiểm ngay. Mục đích của đối phương là gì? Một người cầm súng canh cửa xe Tô Sơn, mắt nhìn quanh dò xét tình huống khả nghi. Hai gã vệ sĩ áo đen khác xoay người đi dọn cây, muốn đẩy cái cây cản đường không cho xe đi kia sang một bên. Đoàng đoàng đoàng... Một loạt đạn bắn về phía này. Hai gã vệ sĩ vốn đang đề phòng, phát hiện tình huống không ổn liền lập tức ngã lăn ra mặt đất tránh né. Đạn lướt qua đỉnh đầu, hai người cuối cùng cũng không sao hết. - Tiểu thư, có người tập kích. Chúng ta lui lại. Mã Dịch nhảy vào ghế lái phụ, vội vàng nói. - Không cần. Tô Sơn từ chối.
- Đường phía sau chắc cũng bị chặn lại rồi. - Vậy thì chúng ta... Thân thể Mã Dịch lạnh ngắt. Bọn họ tuy là vệ sĩ nhưng bởi đi máy bay từ Minh Châu tới nên trên người đều không có súng. Vệ sĩ không có súng thì sao là đối thủ của kẻ thù có hỏa lực mạnh như vậy được? Đoàng đoàng đoàng... Lại một loạt đạn bắn tới. Kỳ quái chính là đám người này chỉ nhằm vào nơi hai gã vệ sĩ kia ngã xuống mà bắn, không hề nổ súng về phía chiếc xe của Tô Sơn. - Bọn họ muốn bắt sống. Tất cả mọi người trong xe đều nghĩ vậy. - Hổ gia. Phía bọn họ hoàn toàn không có phản kích. Một người đàn ông cao lớn đầu trọc cầm súng tự động bắn xuống phía dưới triền núi, hô lớn. - Có phải là chúng có cạm bẫy gì không? Muốn cố tình dụ chúng ta đi xuống để bắt luôn một lưới. Một gã đầu húi cua tì súng ngắm vào một tảng đá, cảnh giác nói. Người đang gọi là Hổ gia đang đứng giữa hai tảng đá, được tấm khiên thiên nhiên này bảo vệ. Trên bờ môi hắn có hai dúm râu, thoạt nhìn cũng hơi có uy phong của vua muôn loài thú. Trong tay hắn cầm ống nhòm, ngắm nghía một hồi rồi nói: - Không phải. Bọn chúng không có súng. - Hắc hắc, không có súng. Người đàn ông đầu trọc liếm liếm môi: - Thế thì không phải đều thành thịt trong bát anh em ta sao? Chúng ta lao xuống đi. Nam giết sạch, nữ bắt cóc giúp anh em ta vui vẻ. Chát!
Đầu trọc bị vỗ mạnh một cái. Người dám làm vậy cũng chỉ có thủ lĩnh Hổ gia của đám bọn họ. - Ngu xuẩn. Quên mục tiêu của chúng ta là gì rồi à? Hổ gia tức giận mắng. Làm bạn với kẻ có chỉ số thông minh thấp thế này khiến hắn cảm thấy cuộc sống thật áp lực. - Nếu làm hỏng chuyện này thì tam gia không băm mày ra nuôi chó chắc? Mày không muốn sống nhưng bọn tao còn muốn sống thêm vài năm. Nghe hiệu lệnh mà làm việc, đừng có gây chuyện. - Hiểu rồi, hiểu rồi. Người đàn ông đầu trọc xin lỗi liên tục: - Cô bé xinh đẹp kia mang cho tam gia. Những đứa khác thì chúng ta tùy tiện, có được không? - Đại cẩu, chúng ta đi làm việc đấy, đừng giống như bao nhiêu năm không được ăn thịt như vậy.
Một người đàn ông thấp bé, dáng vẻ hèn mọn mắng: - Để một lát nữa tao giết sạch đám đàn bà kia, xem mày tùy tiện kiểu gì. - Chuột chũi, chuyện của ông, mày quan tâm làm gì? - Mày mà là ông khỉ gì? Tao mới là ông mày... - Im. Hổ gia rống lớn. Sắc mặt hắn âm trầm liếc nhìn mấy huynh đệ bên cạnh, nói: - Lao xuống hết cho tao. Bắt con điếm Tô Sơn kia, còn lại giết hết, không được để lại một người sống. - Hổ gia, ông nói không để lại một người sống, thế Tô Sơn kia có giết không hả? Tôi thấy ông có vấn đề về diễn đạt đấy. - Chuột chũi, con mẹ mày, mày xông ngay lên trước cho tao... Hổ gia nổi trận lôi đình. Hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục. Hổ gia có lệnh, Chuột chũi chỉ còn bất đắc dĩ nhảy xuống đầu tiên từ triền núi. Thân thể hắn thấp bé nhưng chạy lại nhanh như bay vậy.
Học giỏi văn nhất định chết sớm mà. Nhớ lấy! Nhớ lấy!