Cụ cố vẫn luôn muốn bù đắp để trấn an những ký ức xưa cho lão râu dài, Đường Trọng thì lại cảm thấy có chút không thích hợp. Ông nói chính mình không còn nhiều thời gian, mà lại bồi thêm có một số chuyện không thể yên lòng được, khiến cho hắn có cảm giác thêm mãnh liệt hơn nữa.
Đường Trọng cảm thấy, đây chính là điềm báo mà Boss chuẩn bị nổi bão hay là muốn động thủ giết người đến nơi rồi.
Đây chẳng phải là cụ cố muốn nhắn nhủ hậu sự đó sao? Coi như là nhắn nhủ thì đối tượng tiếp thu cũng đâu nhất thiết phải là lão râu dài chứ?
Đường Trọng từ trước tới nay chưa hề đánh giá thấp chỉ số thông minh của ông già luôn phải nằm trên giường, thậm chí thân thể cũng khó có thể nhúc nhích được, bởi hắn biết cho dù ông có nhắm mắt thì cũng có thể làm được nhiều chuyện, quyết định sinh tử của nhiều người.
Nhưng ông lại dùng tình cảm để áp bách, lấy cái chết không nhắm mắt để ra đòn, khiến cho Đường Trọng cảm thấy áp lực vô cùng.
Ông già này, sao lại không chịu buông tha cho mình cơ chứ?
Chuyện mình với Đổng Bồ Đề có thực quan trọng như thế? Quan hệ hai nhà Khương Đổng chẳng lẽ lại yếu ớt như thế sao?
Hay là ông ta còn muốn làm gì khác đây? Hoặc là nói ông ghi hận mình nên đây chính là sự trả thù tàn nhẫn, cay nghiệt của ông hay sao?
Đường Trọng biết, lão râu dài là một người rất hiếu thuận, hắn đã con cụ cố là một trong những trưởng bối trong gia đình, nếu như hắn mà mềm lòng, muốn giúp cụ cố “chết có nhắm mắt”, sẽ quay ra áp bức mình thì, Đường Trọng cảm thấy quá ư là đau đầu.
Trên thế giới này hắn có thể từ chối bất cứ một ai, thậm chí là Đường Tâm, có thể cự tuyệt Khương Khả Nhân, nhưng, hắn không thể nói không với lão râu dài.
Hai mươi năm sinh tử gắn bó, cái loại cảm giác tình phụ tử đã ăn sâu vào trong xương tủy rồi.
Đường Trọng hiểu, lão râu dài sẽ không hề do dự gì mà chết vì hắn.
Hắn cũng hiểu rằng bản thân mình cũng nguyện làm bất cứ điều gì vì cha hắn.
Đối với tình cảm thì còn tính toán cái gì đây?
Nếu như lão râu dài lên tiếng thật sự, thì mình chẳng lẽ phải đáp ứng hôn sự này hay sao?
Da đầu lão râu dài cũng có cảm giác tê tê rồi.
Tuy hắn là cha Đường Trọng, nhưng đối với vấn đề hắn có thể đơn giản quyết định hay sao?
- Bị tính kế rồi.
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Thế nhưng, cụ cố chính là ân nhân, cũng là thủ trưởng của hắn, mới rồi còn mong muốn giữ gìn sức khỏe, giờ ông lại kêu “chết không nhắm mắt”, chính mình nếu như từ chối hoặc là làm cho qua loa chẳng phải là cố ý làm tổn thương sức khỏe ông sao? Chính mình là kẻ đã khiến cho thủ trưởng phải chết không nhắm mắt ư?
Hắn đưa ánh mắt nhìn Đường Trọng để xin cứu trợ, muốn cái thằng nhóc này tranh thủ chút thời gian giải vây giúp mình. Hắn biết, nếu nói đến chuyện động não nghĩ biện pháp thì mình không bằng con mình được.
Thế nhưng Đường Trọng lại ra vẻ không hiểu được ý của hắn, chỉ cười cười nhìn hắn, giống như nói tôi tin tưởng tự ông có thể giải quyết được chuyện này nha.
- Chuyện này……
Lão râu dài rất nghiêm túc suy nghĩ chọn từ ngữ cho phù hợp.
- Để cho bọn nhỏ tự quyết được không? Giầy có thích hợp hay không chỉ có chân mới rõ nhất.
- Hay nha.
Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng, vẫn nói trình độ văn hóa của lão râu dài không cao, nhưng nói chuyện vẫn luôn có tiêu chuẩn nha. Nhìn đi, đến cái câu danh ngôn kinh điển giày hợp hay không thì phải nhìn chân cũng bay ra rồi.
- Cậu cũng có ý thiên vị nó nhỉ.
Cụ cố Khương gia ra chiều rất không hài lòng với câu trả lời như vậy của lão râu dài.
- Tôi vẫn không hiểu nổi, con nhóc kia thì có gì không tốt? Ở Yến Kinh có kiếm đứa khác thì có thể hơn được nó hay sao?
- Không phải tôi chọn mà, là nó chọn chứ.
Lão râu dài tranh thủ dời lửa giận đi, bởi hắn cũng nằm trong vùng bị oanh tạc đây.
- Cậu là cha nó, cậu phải giúp nó chọn chứ. Năm đó cậu chọn Khả Nhân, người con gái đẹp nhất Yến Kinh, nên cho dù phía sau có bao nhiêu chuyện cũng không ai có thể nói cậu ngốc được, ánh mắt con cậu sao mà chênh lệch cậu thật.
- ………………………………………….
- Mà thôi, mà thôi.
Cụ cố khoát khoát tay nói:
- Già rồi, sắp xuống mồ rồi, nói chuyện cũng không ai muốn nghe. Coi như hết, cói như tôi chưa có đề cập tới chuyện này. Nói lắm là bị người ghét cho coi.
- …………………………………………....
Đường Trọng muốn khóc tới nơi rồi, ông già này sao mà âm hiểm quá đi?
Nếu ông không không muốn nói chuyện này nữa thì chúng ta chuyển chủ đề không phải là tốt rồi sao?
Ông kêu mình lớn tuổi sắp xuống mồ mà nói chuyện không ai muốn nghe nên mới đề cập chuyện này. Ý chẳng phải là không phải ông không muốn nhắc tới mà là ông nói nhưng không ai nghe, đây chẳng phải là chuyện đau đớn lắm sao?
Quả nhiên ánh mắt lão râu dài nhìn Đường Trọng đã khác lúc trước, trông giống như kiểu quân pháp không tình thân mà cắn răng bán thằng con của mình cho xem.
Cụ cố đối phó với Đường Trọng thì thằng nhóc này trươn trượt vô cùng. Giờ chuyển qua mục tiêu mới thì lão râu dài chưa đánh đã thua rồi.
Đường Trọng sợ hãi, mau chóng lên tiếng:
- Cụ cố à, lời này của ngài thực không có đạo lý nha. Cha con mới rồi còn quỳ trước giường cụ, coi mình là con cháu của cụ. Con cũng coi cụ là trưởng bối, trong nội tâm vẫn luôn luôn cảm kích vì những gì cụ làm cho cha con con, nhưng chuyện kết hôn lần này thì con không tài nào đồng ý được. Người cũng biết mà, con với cô nàng kia có thù oán. Con đã chém cô ta hai đao, cô ta khẳng định sẽ tìm cách chém lại con hai đao, giờ con thấy người ta là chạy mất dép, sao mà dám lấy về làm vợ, tối ngủ chung giường cho nổi đây?
Đường Trọng chẳng biết xấu hổ là gì, cười nói tiếp:
- Con sợ chết lắm, từ nhỏ tới giờ cũng chỉ sợ chết. Nếu như mà chết ở trên tay vợ mình, cũng đâu phải chỉ là chuyện mất mặt của mình con đâu, Khương gia cũng không vui vẻ gì, mà cụ cố cũng không thể chấp nhận được mà đúng không?
Cụ cố hừ lạnh, nói:
- Nếu như con mà sợ cái con nhóc đó, thế thì sao không đổi người đi? Dù sao Đổng gia cũng có hai đứa con gái để gả đi mà.
Đổi hả?
Đường Trọng lần này kinh hãi tột độ, tư tưởng của ông già này sao mà lại cởi mở dữ vậy ha?
Đổi một người mà mình thậm chí còn chưa gặp mặt, còn không bằng trực tiếp đi kết hôn với người trước luôn cho nhanh a……..
Ồ, sao mình có thể nghĩ như vậy nhỉ?
Chẳng lẽ nói, trong lòng mình, chuyện cưới Đổng Bồ Đề là chuyện có thể chấp nhận được sao, ít nhất là còn hơn so với một người phụ nữ chưa bao giờ gặp mà à?
Như vậy có thể chứng minh, bản thân mình với Đổng Bồ Đề cũng có tình cảm hay sao?
Là tình cảm lớn hơn cừu hận? Hay cừu hận lớn hơn tình cảm?
- Cụ cố à, người cũng biết, con có người yêu rồi mà. Để đến Tết âm, con mang người về cho cụ nhìn né? Lúc đó mà cụ không hài lòng thì, con sẽ không để cụ gặp cô ấy nữa vậy?
Đường Trọng bất đắc dĩ nói.
Cụ cố cũng không nói gì thêm chỉ khoát tay rồi nói:
- Tôi mệt rồi, mọi người đều về đi, Đường Liệp vừa tới kinh thì nên đi nghỉ ngơi cho tốt.
Thế nên dưới sự trợ giúp của nhân viên chăm sóc, cụ cố lại chậm rãi nằm lại lên giường.
Cụ cũng không có ngủ, chỉ đưa mắt trân trân ngó lên trần nhà, cũng không biết đang nghĩ cái gì nữa.
Có lẽ thời gian để ông suy nghĩ cũng không còn nhiều nữa rồi?
Đường Trọng trong lòng đau xót, cụ thật sự già rồi.
Lần này nói chuyện không được tính là vui vẻ, bước chân hai cha con ra khỏi cửa có chút trầm trọng.
Khương Khả Nhân với Khương Khả Khanh vẫn luôn chờ ở hậu viện, thấy hai cha con Đường Trọng đi tới Khương Khả Nhân liền hỏi:
- Ông nói chuyện gì vậy?
Lão râu dài liếc Đường Trọng, ý bảo hắn trả lời.
- Cụ rất vui vẻ khi lão râu dài quay về, cũng có chút chỉ đạo với cuộc sống tương lai của hai người….
Thấy ánh mắt bất thiện mà lão râu dài nhìn mình, Đường Trọng chỉ có thể bổ sung thêm 1 câu:
- Và cũng nhắc tới chuyện đính hôn của con với Đổng Bồ Đề.
- Ơ, đây không phải là bức vua thoái vị à, dùng cái chết để dọa con cháu, một chiêu này thực không tệ nha.
Khương Khả Khanh nghe vậy thì cười phá lên. Đường Trọng nhìn qua lão râu dài rồi hỏi:
- Ông không định bán tôi đi đấy chứ?
- Mày nói đi xem.
- Tôi đoán ông chắc gì đã nói.
- Tao còn chưa có cân nhắc kỹ.
- …………………………………………
Ở trong thư phòng của Khương Lập Nhân, lại không có cảm động bằng lúc ở trong phòng của cụ cố.
Khuôn mặt Khương Lập Nhân đen xì, âm trầm, nghiêm túc nhìn Đường Trọng và Đường Liệp trước mặt ông.
Ông đứng đó thì Đường Trọng với lão râu dài đâu có thể ngồi xuống.
Ba người đàn ông đứng thành hai bên, ánh mắt dây dưa đối chiến với nhau, cảnh tượng thực là quỷ dị.
- Đường Liệp.
Khương Lập Nhân hạ giọng quát để Khương Khả Nhân với bà ngoại khỏi phải nghe thấy.
- Cậu còn mặt mũi về gặp tôi sao?
- Thực xin lỗi.
Lão râu dài thành khẩn xin lỗi. Một điểm này hắn làm tốt hơn cả Đường Trọng, bởi lúc cần rắn thì rắn, cần mềm thì mềm…
- Năm đó tôi đối đãi với cậu thế nào? Tôi đã nói với cậu ra sao? Cậu rõ ràng đã đồng ý với tôi, tại sao lại có nhiều chuyện xảy ra như thế? Cậu xứng với sự tín nhiệm với bồi dưỡng của tôi không?
- Vô cùng xin lỗi. Nhưng có một số việc không thể không làm.
Lão râu dài ngẩng đầu dũng cảm trả lời.
- Có một số việc không thể không làm? Cho nên cậu mang Khả Nhân của tôi đi? Cho nên cậu muốn làm loạn à?
- ………………………………………….
Thấy lão râu dài bị chửi tới mức á khẩu không trả lời được, Đường Trọng liền nhảy vô hòa giải, cười cười:
- Ông ngoại à, nếu không thì ông ngồi xuống mắng đi? Ngồi tiết kiệm điện, có thể mắng lão ta thêm nửa giờ nữa đấy.
Khương Lập Nhân hằm hằm quay đầu nhìn Đường Trọng, hơi ngập ngừng, cuối cùng chỉ lắc đầu cười khổ mà nói:
- Thằng nhóc này, ông cũng không phải cái máy, còn phải dùng pin sao? Ông biết, ông mắng cha cháu thì trong lòng cháu sẽ không thoải mái. Nhưng ông cũng là cha của Khả Nhân, hắn hại con gái ông như thế, ông mắng hắn vài câu chả lẽ không được?
- Được mà, chắc chắn là được.
Đường Trọng gật đầu liên tục.
- Nếu là cháu thì phải trực tiếp dùng tay mà giáo huấn thôi.
- Mày dám.
Lão râu dài căm phẫn trừng mắt nhìn hắn.
Hắn không dám làm gì đối với vị nhạc phụ Khương Lập Nhân này, nhưng nếu đối phương mà là con mình thì hắn chả cần phải cân nhắc gì mà động thủ ngay.
Không thể không nói, phương pháp giáo dục của Đường gia thực không tốt, động một cái là ra tay, nếu như là ở Mỹ thì lão râu dài đã bị Đường Trọng tố cáo phải hơn trăm lần rồi.
- Tôi chỉ nói thôi mà.
Đường Trọng cười cười. Khương Lập Nhân khoát tay áo nói:
- Ngồi xuống nói chuyện thôi. Tiết kiệm điện đi!