Đường Trọng tuy là một ngôi sao lớn nhưng ngôi sao có lớn mấy cũng sao hơn nổi mấy đại tộc chứ?
Cho nên trong trận tranh chấp này, hắn đứng về phía Du Mục không chút do dự.
Đương nhiên hắn không đứng không được. Du gia ở Tấn Tây có thế lực khổng lồ. Bọn họ nắm nhược điểm của mình trong tay, muốn mình chết thì còn dễ hơn giẫm chết một con kiến.
Nhưng hiện tại xem ra, tình huống hình như không giống với những gì mình tưởng tượng.
Có thể nắm một mỏ quặng từ tay Du gia, thế phải cần lực lượng tới đâu chứ?
Du Mục kia cũng không có quyền quyết định lớn như vậy, phải cần nhân vật lớn của Du gia đồng ý mới được.
Có thể bức bách nhân vật kia gật đầu, Đường Trọng này là ngôi sao bình thường thật sao? Hoặc nói... Gia thế có hắn có thể bình thường được sao?
Bình thường hắn đúng là không quan tâm tới con gái mình rồi, lại hiểu biết quá ít về đội trưởng mới của con mình.
Nếu hắn nắm tin tức nhiều hơn một chút thì có lẽ sẽ không làm chuyện lỗ mãng và gây khó xử như thế.
Đáng tiếc là trên thế giới này không có thuốc hối hận.
Tâm tư thay đổi thật nhanh, nhất thời nghĩ tới ngây ngốc, Trương Trác Lập cũng không biết nên nói tiếp từ đâu.
- Cha, cha có nghe Đường Trọng nói không thế? Đường Trọng nói muốn hợp tác khai thác mỏ với cha.
Trương Hách Bản nhéo cánh tay cha mình một cái, lên tiếng nhắc nhỏ.
- Hả?
Trương Trác Lập thế mới bừng tỉnh. Dù sao hắn cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, cười ha hả nói:
- Cha có nghe, chỉ là vui mừng quá lớn cho nên cha không kịp phản ứng thôi. Trước kia mọi người đều nói trời ban phước, cha cứ không tin. Hiện giờ không phải cha được trời ban cả núi vàng đổ xuống đầu sao?
- Nếu có núi vàng đổ xuống thì chú phải trốn đi mới tốt.
Đường Trọng trêu chọc.
Mọi người nở nụ cười. Không khí trong phòng cũng ấm áp hơn.
Trương Trác Lập nhìn về phía Đường Trọng, nói:
- Đường Trọng, cậu không nói đùa tôi đấy chứ?
- Sao cháu lại nói đùa chứ?
Đường Trọng cười nói:
- Trong tay cháu có một khu mỏ thật, tuy vị trí cũng không tốt lắm, hơn nữa hơi hẻo lánh nhưng dù sao thì cũng là một khu mỏ. Bán luôn cả khu cũng tiện nhất, nhưng trong lòng cháu vẫn muốn khai thác nó. Mà khai thác thì cần có tổ chức. Nếu lại xây dựng lại tổ chức thì cũng không phải chuyện trong chốc lát. Mà để cho người bên ngoài làm, cháu cảm thấy tốt nhất là hợp tác với người đáng tin cậy...
Chòm râu dài tới Tấn Tây thành công. Dưới kế sách của Đường Trọng, có áp lực từ Khương gia, có sự mạnh mẽ của chòm râu dài, mượn sức đánh sức, cuối cùng kết quả vượt ngoài mong muốn của Đường Trọng.
Một khu mỏ đổi lấy tính mạng của cháu trai, chòm râu dài còn cảm thấy mình thiệt. Du gia đúng là khóc ra nước mắt.
Khu mỏ đương nhiên thuộc sở hữu của Đường Trọng. Dù sao thì hắn cũng là người bị boom tập kích.
Có khu mỏ này, Đường Trọng cũng suy nghĩ một hồi.
Trực tiếp bán cho người khác là chuyện thu lợi nhanh nhất. Mỏ vừa sang tên Đường Trọng thì đã có người muốn mua rồi, hơn nữa giá cao cực kỳ.
Nhưng hiện tại tài nguyên quốc tế càng ngày càng khan hiếm, thị trường về sau cũng được rất nhiều người coi trọng. Nếu Đường Trọng bán khu mỏ đi như vậy thì có phải là tầm mắt hơi thiển cận không?
Vì sao lại không dùng tài nguyên trên tay, thành lập một công ty khai thác kinh doanh mỏ hiện tại, sau đó tìm kiếm tài nguyên khoáng sản cả nước, thậm chí toàn thế giới. Nếu thế thì công ty khoáng sản này có thể phân một chén canh với các công ty của các nước lớn hay không?
Đường Trọng và Cổ Anh Hùng, Tô Sơn thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định giữ lại khu mỏ để tự khai thác, kinh doanh.
Nhưng vấn đề mới lại xuất hiện.
Tập đoàn Cẩm Tú là một tập đoàn mới thành lập. Bởi nó phát triển quá nhanh nên người có thể dùng không nhiều, người có thể tin lại càng thiếu. Đặc biệt là Đường Trọng, hắn cần tìm người có năng lực lại trung thành để hỗ trợ quản lý công ty này thì đúng là nói dễ hơn làm.
Tô Sơn cũng là lựa chọn tốt nhưng Tô Sơn hiện có danh vọng như mặt trời ban trưa trong tập đoàn Cẩm Tú. Nếu điều cô đi thì có phải là rất bất công với cô không?
Cổ Anh Hùng cũng có không ít thuộc hạ tinh anh nhưng lại không dám đề cử cho Đường Trọng lựa chọn. Bởi hắn hiểu rõ trong lòng, người phụ trách công ty khai khoáng này phải là người được Đường Trọng tín nhiệm nhất mới được.
Đường Trọng tin tưởng mình nhưng cũng không đại biểu hắn sẽ tin tưởng người mình đề cử.
Vì thế tìm ai tới phụ trách công ty này lại thành tâm bệnh trong lòng Đường Trọng.
Đường Trọng cũng không bởi Trương Trác Lập là cha của Trương Hách Bản mà tìm hắn hợp tác. Đó chỉ là một nguyên nhân nhỏ trong đó thôi.
Đường Trọng quả thật cần một người hợp tác như vậy. Hắn cần một người tinh thông công việc khai khoáng và có đoàn đội thành thục tới giúp mình. Như vậy công ty khai khoáng của hắn mới có thể vận chuyển trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa có danh thu trong thời gian nhanh nhất.
Tốt nhất là máy móc khởi động, tiền bạc liền chảy vào túi ngay.
Trương Trác Lập chính là một lựa chọn như vậy.
Hắn không tin hắn nhưng hắn vẫn chuẩn bị dùng hắn.
- Đây là vinh hạnh của tôi.
Trương Trác Lập hơi kích động nói:
- Không biết chúng ta sẽ hợp tác như thế nào?
- Tôi dùng mỏ làm cổ phần, chú dùng kỹ thuật và đoàn đội làm cổ phần. Chúng ta xây dựng công ty khai thác khoáng sản Cẩm Tú. Tôi cho chú một 0,5 phần trăm cổ phần công ty.
Đường Trọng sảng khoái nói.
- Hai phần.
Trương Trác Lập đề nghị.
- Một phần.
- Hai phần.
- Một phần.
Đường Trọng kiên trì.
Trương Trác Lập biết mình đã chạm tới giới hạn của Đường Trọng rồi. Hắn biết thật ra giá này đối với mình cũng đã tương đối công bằng rồi. Hắn cũng không nói thêm nữa, giơ chén rượu lên nói:
- Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.
Bữa ăn chấm dứt, Trương Trác Lập cướp hóa đơn nhưng quản lý lại báo cho biết là đã có người thanh toán.
Trương Trác Lập hỏi ai thanh toán, Đường Trọng mỉm cười nói:
- Quán Cẩm Tú là sản nghiệp của tôi.
Đường Trọng nhìn về phía quản lý, nói:
- Đưa cho tổng giám đốc Trương một thẻ VIP. Về sau còn cần tổng giám đốc Trương chiếu cố chúng ta nhiều hơn.
Trương Trác Lập ngơ ngẩn nhìn về phía Đường Trọng, lại bị khí phách và sự khiêm tốn của hắn chinh phục.
Trở về trong xe, Trương Hách Bản ôm bả vai cha, nũng nịu nói:
- Đều nói mập mạp thông mình, sao con thấy cha còn không lợi hại bằng Đường Trọng gầy gò kia thế? Hắn nói một là một, chà ít nhất cũng phải mặc cả thêm một chút với hắn chứ? Cho dù hắn không đồng ý thì cũng phải ra giá tí chứ.
Trương Trác Lập vuốt đầu con gái đầy yêu đương nói:
- Con nhóc này còn giả vờ. Vừa rồi nếu cha mà mặc kẻ với hắn thì người khác sẽ cho cha là điên mất. Người ta bỏ cả một khu mỏ, cha dựa vào đâu mà đòi mặc cả tới một nửa cổ phần với hắn??
- Cha không phải có kỹ thuật sao? Không phải có công nhân sao?
Trương Hách Bản cười hì hì nói. Không phải cô muốn bênh vực kẻ yếu như cha nhưng muốn dùng Đường Trọng để chế nhạo người cha vốn tự cho là mình thông minh tuyệt đỉnh kia.
- Thế thì sao? Còn thiếu người có kỹ thuật và nhân công à? Vì sao Đường Trọng lại cố tình tìm chúng ta hợp tác chứ?
Trương Trác Lập lắc đầu thở dài:
- Có là bởi tôi có một cô con gái bảo bối. Nếu không thì hắn làm sao biết Trương Trác Lập là cái đinh gì chứ?
- Lại nói, con chỉ biết hắn bỏ một khu mỏ vào, không tính tới những tài sản ẩn hình khác. Con thử ngẫm xem, làm sao để đảm bảo cho khu mỏ không bị người khác gây hại? Hắn cần có quyền thế và quan hệ chứ? Loại đầu tư này tuy vô hình nhưng lại khổng lồ nhất.
- Còn nữa. Hắn để chúng ta đến giúp hắn khai thác mỏ, trên thực tế lại làm thần hộ mệnh cho chúng ta. Du gia muốn đụng tới chúng ta thì không đụng vào hắn được. Đúng rồi, Đường Trọng này rốt cục là sao? Chưa nghe thấy công tử nhà ai họ Đường.
- Mẹ hắn tên là Khương Khả Nhân, ông ngoại tên là Khương Lập Nhân.
Trương Hách Bản cười hì hì nói. Thời gian cô tiếp xúc với Đường Trọng nhiều, hơn nữa đã từng tham gia hôn lễ với Khương Khả Nhân, cho nên biết không ít chuyện.
Trương Trác Lập nghiêm nghị hẳn:
- Khương gia Yến Kinh sao? Thảo nào?
- Khương gia rất lợi hại sao?
- Con bé ngốc, không lợi hại có thể kiếm lợi từ tay Du gia sao?
Trương Trác Lập cười nói:
- Thật ra hắn nói 0,5 phần trăm cổ phần của công ty đã là thích hợp rồi. Nhưng hắn lại cho cha một phần.
- Cũng bởi con à?
Trương Hách Bản kích động hỏi, nghĩ hóa ra Đường Trọng rất để ý tới mình.
- Bởi con, cũng bởi hắn cần sự trung thành của cha.
Trương Trác Lập không chú ý tới biến hóa cảm xúc khác thường của con gái, cười nói:
- Bị núi vàng đập xuống cũng phải trốn cho tốt. Thằng ranh này, mỗi câu đều mang huyền cơ. Tuổi còn trẻ mà lại có tâm tư như vậy sao? Trước kia còn cảm thấy anh trai con không tồi, nhưng so với hắn thì anh trai con chỉ giống như đứa trẻ con chơi với ông nội thôi.
-......
Trương Hách Bản cảm thấy tâm tình hơi buồn bực.
- Bản Bản, trước kia cha có lỗi, con cũng không nên giữ trong lòng. Lúc ấy cha cũng quá sốt ruột rồi. Cha mẹ, anh trai mình còn không cứu, lại đứng về phía một người ngoài. Trong lòng cha khó chịu... Mặt còn đau không?
- Không đau.
Trương Hách Bản nói:
- Lòng con cũng khó chịu, cho nên đứng một chỗ cho cha đánh. Sau này cha đánh thì con sẽ không khó chịu như vậy.
- Về sau không được như vậy. Cha đánh, con bỏ chạy, phải giống như trước đây.
Trương Trác Lập nói.
- Được, con nghe lời cha.
Trương Hách Bản nói.
- Đúng rồi, Bản Bản này, Đường Trọng... Hắn kết hôn chưa?
- Chưa.
- Có bạn gái chưa?
-......
�i chuyện nói mồm là được.