Vương Đức Bưu đã sớm nhận được điện thoại thông báo của Lý Phổ, nói rằng buổi tối hôm nay hắn đừng đi đâu, mang mấy người chờ ở văn phòng. Đợi đến lúc Lý Phổ ra lệnh một tiếng, hắn dẫn người vọt tới công ty Lý Phổ bắt người.
Lý Phổ là con trai trưởng phòng hậu cần cần Lý Hiển Chiếu, lại thật sự là người lãnh đạo trực tiếp. Vương Đức Bưu nào dám lười biếng?
Quả nhiên Vương Đức Bưu không cần đợi lâu đã thấy Lý Phổ gọi điện thoại tới. Tuy tiếng nói có chút hổn hển thế nhưng không phải là chứng minh bên bọn hắn đang xảy ra xung đột rất kịch liệt sao?
Vì vậy Vương Đức Bưu ra lệnh một tiếng, mang theo năm tên bảo vệ nhanh chóng vọt sang phá bên này. Chỗ bảo vệ tổng cộng chỉ có sáu người, hắn lo rằng nhân thủ không đủ dùng, lại muốn biểu hiện một thoáng uy phong của mình tại trước mặt đám người Lý Phổ, cho nên ngoại trừ để lại một người trông cửa lớn, toàn bộ những người khác đều đến đông đủ.
Bọn hắn không kịp thở vọt tới cửa ra vào công ty, nhìn thấy cửa lớn thủy tinh bị đập phá tan tành trên mặt đất. Thật tốt đấy, đây là sự kiện lớn.
Tâm tình Vương Đức Bưu kích động không thôi, cảm giác mình sắp lập công lớn rồi.
Trước sự chỉ dẫn của thư ký, bọn hắn vọt tới văn phòng tổng giám đốc Vương Tư Ninh, đã nhìn thấy đám người Vương Tư Ninh, Lý Phổ, Lưu Kính Đông nằm ngổn ngang trên mặt đất, máu tươi chảy đầm đìa, sau đó trong lòng hắn tràn đầy bội phục.
Cao!
Cao!
Cao như mười tầng vậy!
Cậu nhìn xem hành động này của người ta, cậu nhìn xem tinh thần chuyên nghiệp của người ta, vì đùa chơi mà chết mấy người, không tiếc dùng thân mạo hiểm, cái này gọi là gì?
Khổ nhục kế. Đúng, gọi là khổ nhục kế.
Đại đội trưởng Vương Đức Bưu uy phong lẫm liệt xông vào văn phòng, rống lớn nói: - Làm gì? Làm gì? Các người đang làm gì đó? Ai cho phép các người đánh người? Đứa nào làm? Ai làm?
Bốn gã bảo vệ khác cũng xếp thành một hàng đứng sau lưng hắn, trong tay cầm côn gỗ, lại để cho đại đội trưởng Vương Đức Bưu tìm được một chút uy phong của đại lão hắc bang.
Tiếc nuối chính là đám người Vương Tư Ninh, Lý Phổ diễn trò quá mức rồi, tất cả đều té trên mặt đất giả chết, hiện trường không ai chỉ huy bọn hắn, lại để cho hắn không biết phải xử lý như thế nào mới tốt.
Lúc Vương Đức Bưu đuổi tới, Tiêu Nam Tâm đã sớm dọn bãi.
Cô ngồi ở trên ghế sa lon, lạnh nhạt nhìn đại đội trưởng Vương Đức Bưu hỏi, không rên một tiếng.
Cô không lên tiếng, Đường Trọng cũng trầm mặc.
Vì vậy đại đội trưởng Vương Đức Bưu cảm thấy mình đã bị sỉ nhục.
- Bắt lại, toàn bộ đều bắt lại.
Đại đội trưởng Vương Đức Bưu phẫn nộ ra lệnh.
- Khoan đã, đợi một tý. Đường Trọng cười ngăn cản.
- Ông dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi?
- Còn phải hỏi sao?
Vương Đức Bưu thò tay chỉ đám người Lý Phổ, Lưu Kính Đông, nói:
- Bọn hắn không phải là do cậu đánh sao?
- Ông có chứng cớ gì chứng minh là chúng tôi đánh người?
Đường Trọng hỏi lại.
Vương Đức Bưu là thân thể lực sống, loại trí nhớ sống này không thích hợp với hắn.
Nghe Đường Trọng hỏi xong, hắn có chút thẹn quá hoá giận, rống lớn lên:
- Trong phòng chỉ có mấy người, không phải các người thì là ai?
- Chứng cớ đâu?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Không thể bởi vì câu nói đầu tiên của ông mà bắt tôi? Ông xem kỹ mặt tôi chưa? Tôi là ngôi sao lớn Đường Trọng. Nếu như tôi bị các ông mang đi thì sẽ ảnh hưởng tôi tệ tới hình tượng của tôi đến mức nào ông biết không? Ông gánh trách nhiệm này sao? Ông bồi thường tổn thất cho tôi sao?
- Chuyện này…
Vương Đức Bưu chăm chú đánh giá Đường Trọng một phen, quả thật là đã nhận ra rồi. Nam Đại có ngôi sao lớn Đường Trọng, đây là niềm kiêu ngạo của Nam Đại. Thời gian trước, mặc kệ hữu ý hay vô ý, hắn đều xem qua ảnh chụp Đường Trọng. Bây giờ đối chiếu, thật đúng là cùng là một người.
Chuyện này phải làm như thế nào mới tốt? Hắn không thể mang ngôi sao lớn đi sao?
Thế nhưng nếu không mang đi thì vở kịch của đám người Lý Phổ, Vương Tư Ninh sẽ như thế nào? Bọn hắn sẽ bỏ qua cho mình sao?
- Ngôi sao lớn cũng không được.
Sau khi Vương Đức Bưu cân nhắc ở trong lòng một phen nặng nhẹ, vẫn dứt khoát đứng ở sau lưng bọn người Lý Phổ. Dù sao vị trí bây giờ của hắn cũng chính là do Lý Hiển Chiếu, cha của Lý Phổ tranh giành cho đấy. Hắn chỉ cần nói một câu cũng có thể khiến mình mất việc.
- Ngôi sao lớn thì có thể đánh người hả? Ngôi sao lớn đánh người cũng phải chịu phạt. Có thành ngữ như thế nào nhỉ? Thiên tử phạm pháp cùng tội với tiểu dân. Đó chính là đạo lý chỗ này.
- Tôi biết rõ.
Đường Trọng gật đầu.
- Tôi hiểu rõ ý của ông. Nếu như tôi phạm pháp thì tôi sẽ nguyện ý đi với các ông, nhưng mà tôi không phạm pháp thì không thể cũng đi theo các ông đúng không? Đây không phải là vu oan giá hoạ, oan uổng cho chúng tôi sao?
- Ngươi đã bị các cậu đánh thành như vậy, còn nói oan uổng sao?
Vương Đức Bưu nổi giận. Tôi ngốc nhưng tôi không ngu ngốc tới mức ấy. Chuyện trước mắt vừa xem đã hiểu ngay, còn mặt mũi nói oan uổng cái gì?
- Tôi không đánh bọn họ.
Đường Trọng nói.
- Không phải cậu đánh thì là ai đánh?
- Chính bọn họ tự đánh nhau đấy.
Vẻ mặt Đường Trọng thành thật nói.
- Lúc chúng tôi nhận được điện thoại của tổng giám đốc Vương Tư Ninh chạy tới thì đã phát hiện ba người bọn họ đang tranh giành, đánh nhau vì một cô gái. Lưu Kính Đông dùng gạt tàn thuốc đánh ngã Lý Phổ, Vương Tư Ninh tranh đoạt gạt tàn thuốc cùng với Lưu Kính Đông, Vương Tư Ninh thắng, cho nên lại dùng gạt tàn kia đánh đổ Lưu Kính Đông.
- Thế Vương Tư Ninh bị ai đánh thương?
- Chính hắn tự đánh thương chính mình.
Đường Trọng nói.
- Hắn làm hai người bạn của mình bị thương, trong lòng băn khoăn cho nên đã dùng gạt tàn tự nện vào đầu mình. Thật ác độc đấy. Tôi không ngăn lại được.
Vương Đức Bưu đã không muốn nói chuyện cùng Đường Trọng. Hắn đi đến góc tường nhìn 3 cô gái kia, hỏi:
- Tiểu Lệ, các cô đã ở hiện trường, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Vương Đức Bưu biết rõ quan hệ giữa 3 cô gái này cùng đám người Lý Phổ, Vương Tư Ninh, cho nên hy vọng ba người các cô có thể ở chính giữa nói một câu ‘lời công đạo ’
Ba cô sợ hãi nhìn Đường Trọng, cùng lắc đầu không dám nói lời nào.
Thằng điên dám đánh cả công tử hiệu trưởng như hắn, làm sao các cô dám đắc tội?
Lý Phổ đang nằm trên mặt đất muốn tiếp tục giả chết cuối cùng cũng không chịu được tên đội trưởng nhu nhược này, hắn liền mở to mắt chửi ầm lên:
- Vương Đức Bưu, ông là thằng ngốc, cả nhà ông đều là đại ngu dốt. Bắt cả hai người bọn họ lại cho tôi, sao phải hỏi nhảm nhiều làm gì?
Bị Lý công tử mắng nên trong lòng Vương Đức Bưu rất sợ hãi, rất khẩn trương, thế nhưng rốt cuộc hắn đã nhận được chỉ thị minh xác.
Vì vậy, hắn vung tay lên, hô: - Các anh em, bắt người.
Nói xong, hắn là người đầu tiên vọt về phía Đường Trọng.
Thằng nhóc này xấu nhất, miệng cũng ti tiện nhất, dám coi hắn là kẻ ngu ngốc, bây giờ hắn chuẩn bị dạy dỗ thằng này một chút.
Bịch!
Không kịp nhìn Đường Trọng ra chiêu như thế nào, chỉ thấy hắn ngã xuống mặt đất, không thể động đậy.
Mấy gã bảo vệ khác nhìn thấy đội trưởng đi bắt Đường Trọng, trong lòng bọn họ rất vui vẻ, bốn người cùng nhào tới phía Tiêu Nam Tâm.
Một mặt là bởi vì Tiêu Nam Tâm là con gái. Nhất định là con gái rất dễ dàng bị bắt hơn.
Một mặt khác là bởi vì Tiêu Nam Tâm là cô gái đẹp. Lúc bắt cũng không tránh khỏi sờ vào bộ ngực.
Bọn hắn nghĩ nhiều lắm!
Chỉ thấy hai tay Tiêu Nam Tâm nhấn một cái, lập tức nhảy dựng lên trên ghế sa lon. Một quyền đánh sưng con mắt của gã thứ nhất, sau đó một cước đá bay người thứ hai.
Lúc hai người khác vẫn còn do dự có nên đi tới hay không thì Tiêu Nam Tâm đã đến trước mặt bọn họ, níu lấy cổ áo của bọn hắn rồi đập đầu bọn hắn vào nhau.
Bốp!
Đầu của bọn hắn đụng cùng một chỗ, chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám, nằm vật xuống song song trên mặt đất.
Từ lúc bắt đầu đến lúc chấm dứt cũng chưa tới một phút đồng hồ đấy.
Đường Trọng nhìn Tiêu Nam Tâm, cười hỏi:
- Tâm tình dễ chịu hơn chưa?
Tiêu Nam Tâm lườm Đường Trọng, nói:
- Tâm tình của anh rất tốt hả?
Đường Trọng cười cười, giơ lên cổ tay nhìn đồng hồ rồi nói:
- Bọn hắn cần phải đến nhanh hơn chứ?
Không để cho Đường Trọng chờ đợi quá lâu, rất nhanh ở bên ngoài đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Là hiệu trưởng Nam Đại, Vương Trì Quốc xã giao rất nhiều, hơn nữa đa số thời gian đều họp khảo sát.
Khó được ăn bữa cơm rau dưa tại nhà như hôm nay, sau khi tắm rửa qua, hắn đang đọc sách trong thư phòng thì điện thoại đặt ở trên bàn vang lên.
Mắt hắn nhìn biểu hiện điện báo, sau khi ấn nghe liền cười nói:
- Lão Lý, hôm nay có thể tôi không uống rượu rồi. Mấy ngày nay ở bên ngoài uống rượu, dạ dày bị thương, khó có được một bát cháo tại nhà. Thật thoải mái.
- Hiệu trưởng, đã xảy ra chuyện.
Lý Hiển Chiếu, trưởng phòng hậu cần cần vội vàng nói. Vương Trì Quốc có thể trực tiếp gọi hắn là lão Lý nhưng hắn cũng không dám gọi hắn là ‘lão Vương’.
- Đừng có gấp. Có chuyện gì thế?
Vương Trì Quốc vừa cười vừa nói. Quả thật hắn ở vào vị trí như hôm nay, ngoại trừ chuyện vị trí của hắn rung chuyển thì bình thường thật đúng là không có chuyện gì gấp.
- Hiệu trưởng, mấy thằng nhóc Lý Phổ, Kính Đông bị người đánh. Nghe nói bị thương rất nghiêm trọng. Bây giờ còn bị phân cục Nam Uyển giam giữ nữa.
Lý Hiển Chiếu nói.
Vương Trì Quốc nhíu mày, nói:
- Bọn hắn lại chọc chuyện gì?
- Tôi cũng không rõ tình huống cụ thể lắm, đang chạy tới phân cục Nam Uyển đây này.
Lý Hiển Chiếu nói.
- Anh cũng biết tôi cùng cục trưởng Trương Nghị phân cục Nam Uyển có chút giao tình. Hôm nay gọi điện thoại cho hắn biện hộ, muốn cho hắn đưa người đến bệnh viện cứu chữa trước. Hắn nói với tôi là có người đề nghị phải làm rõ sự việc trước. Trước kia vì không muốn ảnh hưởng tới trường học chúng ta cho nên lúc cục cảnh sát đến trường học tìm người đều lặng lẽ đấy. Lúc này đây bọn hắn thổi còi tiến đến, hiển nhiên là muốn làm lớn chuyện.
Không thể không nói, mặc dù địa vị Lý Hiển Chiếu cao nhưng hắn vẫn vô cùng mẫn cảm với chính trị đấy.
Ánh mắt Vương Trì Quốc rùng mình, hỏi:
- Là ai đánh bọn hắn?
- Đường Trọng.
Lý Hiển Chiếu nói.
- Chính là ngôi sao lớn Đường Trọng đang theo học tại trường chúng ta.
- Tôi biết. Cậu cứ đến Nam Uyển trước để hiểu rõ tình hình rồi báo cáo lại tôi.
Vương Trì Quốc nói.
Kết thúc cuộc gọi với Lý Hiển Chiếu, Vương Trì Quốc đi tới đi lui trong thư phòng.
Chẳng lẽ thằng nhóc này muốn hướng về phía mìn sao?