Đây là đồ uống mà cả hai người đều ưa thích. Trương Hách Bản cùng Lâm Hồi Âm không thích uống trà, họ thích uống nước khoáng hoặc là các loại nước trái cây.
- Cám ơn.
Trương Thượng Hân tiếp nhận nói lời cảm ơn.
- Cô tới chính là vì muốn tôi tham gia chương trình này à?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Gọi điện thoại không được sao? Còn phải phiền toái tự mình đến làm gì?
- Vốn là cũng muốn gọi điện thoại đấy.
Trương Thượng Hân vừa cười vừa nói.
- Tôi biết rõ gần đây cậu rất bận đi tuyên truyền Hắc Hiệp, cho nên tôi tự mình tới một chuyến. Nếu như cậu từ chối tôi tại chỗ thì tôi sẽ thuyết phục cậu.
- Không tin vào nhân phẩm của tôi.
Đường Trọng nói đùa.
- Ta đã đồng ý rồi, làm sao có thể nuốt lời?
- Vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.
Trương Thượng Hân cười nói.
- Thời gian quay chụp là hai ngày sau, tức là thứ bảy này. Thời gian của cậu có vấn đề gì không?
- Tôi đã nói là sẽ không nuốt lời, cho dù bận nhưng tôi cũng phải lách vào một chút.
- Nói thật, thật sự là tôi rất chờ mong cậu tham gia.
Trương Thượng Hân nói.
- Vì sao?
Đường Trọng nghi ngờ hỏi. Bởi vì hắn biết rõ, Trương Thượng Hân cùng Quách Tử Kiến liên hợp chủ trì chương trình 'đau nhức cũng khoái hoạt' này, kỳ thật tỉ lệ xem cực cao, mà ngay cả một ít Thiên Vương Thiên Hậu thành danh hơn mười năm cũng đều đồng ý lời mời tham gia. Tai to mặt lớn hợp tác cùng cô nhiều vô số kể, tại sao cô lại chờ mong mình?
- Bởi vì tôi không biết cậu sẽ nói cái gì, làm cái gì ở trong chương trình.
Trương Thượng Hân nói.
- Tôi hiểu một chút về tính cách của cậu, cho nên tôi rất hiếu kỳ đấy.
- Tôi sẽ làm việc cẩn thận.
Đường Trọng cam đoan nói.
- Không sao. Cậu cứ phát huy bản chất là được rồi. Trương Thượng Hân an ủi nói.
- Nếu như quả thật cậu có nói cái gì đại nghịch bất đạo hoặc làm chuyện gì coi trời bằng vung thì đó cũng là lăng xê cho tiết mục chúng tôi. Hay là cậu ngay tại hiện trường đánh tôi một trận?
Đường Trọng cười khổ không thôi.
Trương Thượng Hân là muốn nhắc tới chuyện lần trước trong buổi trao giải thưởng âm nhạc của năm, lúc trên sân khấu, chính mình đã đánh Chung Minh Vũ một trận. Bởi vì sự kiện lần đó mà mình đã thành địch của rất nhiều người. Fans hâm mộ hai bên kịch liệt chiến đấu, làm cho tỷ lệ người xem chương trình đó phát lại tăng cao, ở trên mạng internet, số lượng bài viết cũng đáng đi vào lịch sử. Thế nhưng đây là lần đầu tiên lễ trao giải âm nhạc náo nhiệt như thế.
- Tôi đánh ở đâu?
Đường Trọng hỏi.
Trương Thượng Hân suy nghĩ rất nghiêm túc, nói:
- Tát. Trực tiếp tát mặt, cũng có thể khiến cho người xem oán giận.
- Là cô quất tôi.
Đường Trọng nói.
- Thanh danh của tôi đã đủ xấu rồi, nếu như đánh nữ thần quốc dân thì tôi cũng không cần lăn lộn trong hội này tiếp nữa rồi.
Trương Thượng Hân bưng lấy chén trà lên uống một ngụm, nhìn Đường Trọng lắc đầu mỉm cười.
- Nếu người khác làm chuyện đó với cậu, chỉ sợ là đã sớm không lăn lộn tiếp trong hội này nữa rồi.
Trương Thượng Hân cảm khái nói.
- Nhưng phát sinh ở trên người của cậu, ngoài việc khiến cậu tích lũy thêm nhân khí nỏng nảy từ hàng trăm vạn Fans hâm mộ ra, thật sự tôi không thấy có ảnh hưởng xấu gì. Cậu có biết không, lúc tôi nghe nói đạo diễn Ngô Sâm Lâm lựa chọn cậu làm diễn viên nam chính trong Hắc Hiệp phần 4, thiếu chút nữa tôi ăn tươi đầu lưỡi đấy.
Đường Trọng liếc nhìn miệng Trương Thượng Hân, đường cong ưu mỹ, xinh xắn đỏ tươi, nhuận nước đọng ướt át, làm cho người ta rất muốn đi qua hôn vào một ngụm. Chỉ có điều cô đang ngậm miệng cho nên không có cách nào xem rốt cuộc đầu lưỡi cô có hình dáng gì.
- Cậu đang nhìn cái gì? Trương Thượng Hân sẳng giọng.
- Tôi đang nhìn cô xem nếu cô ăn tươi đầu lưỡi thật thì nó có bộ dáng gì.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Lúc ấy tôi cũng không nghĩ đạo diễn Ngô Sâm Lâm chọn tôi. Có thể là tôi may mắn.
- Không. Là khí chất của cậu.
Trương Thượng Hân nói.
- Mấy năm trước tôi cùng đạo diễn Ngô Sâm Lâm hợp tác bộ phim ' Bắn nhau ', cho nên tôi cũng hiểu tính cách ông ấy một chút. Đối với việc lựa chọn diễn viên, ông ấy vô cùng bắt bẻ, thậm chí đến trình độ hà khắc. Nói cách khác, Hắc Hiệp phần 4 đã được trù bị nhiều năm, nhưng mãi cho đến năm nay mới quay. Ông ấy lựa chọn cậu, chứng minh ông ấy cảm thấy cậu chính là Hắc Hiệp thích hợp nhất. Ta suy nghĩ rất nghiêm túc, cảm thấy ánh mắt Ngô đạo thật đúng là rất sắc bén. Bề ngoài cậu dịu dàng ngoan ngoãn nhưng thực chất bên trong lại kiêu ngạo quật cường, cùng hình tượng Hắc Hiệp thật đúng là rất chuẩn xác.
- Thì ra cô cố ý đến khích lệ tôi hả?
Vẻ mặt Đường Trọng giật mình nói.
- Cô yên tâm. Nhất định tôi sẽ đi tham gia chương trình của cô.
- Chán ghét.
Trương Thượng Hân đánh vào cánh tay Đường Trọng một cái, nói:
- Kỳ thật lúc trước người đại diện của tôi cũng bàn bạc qua cùng đạo diễn Ngô Sâm Lâm, muốn cho tôi biểu diễn nhân vật nữ chính trong Hắc Hiệp phần 4. Sau khi đạo diễn Ngô Sâm Lâm nói tình huống của nhân vật nữ chính cho tôi biết thì tôi biết ngay tôi không thích hợp đấy. Không ngờ cuối cùng ông ấy lựa chọn Trương Hách Bản. Đây cũng là duyên phận. Trương Hách Bản diễn vô cùng tốt, đạo diễn Ngô Sâm Lâm nhiều lần trong lúc tiếp thụ truyền thông phỏng vấn đã khích lệ cô ấy đấy.
- Đúng vậy. Trương Hách Bản muốn phát hỏa.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Ngô đạo đánh giá cô ấy rất cao. Hắc Hiệp còn chưa quay xong đã ký xuống một bộ phim tiếp theo.
- Thật là một người may mắn. Con đường của các người đi thật thuận lợi. Trương Thượng Hân hâm mộ nói.
- Cô đã đi đến vị trí hiện tại rồi mà còn nói với chúng tôi loại lời này sao?
- Tôi chỉ là mới để một cái dấu chân giẫm lên thôi. Hai người quả thật là chắp cánh bay lên đấy.
Trương Thượng Hân nói.
- Cậu chưa chạy qua giai đoạn kia, cũng không biết những người như chúng tôi phải trải qua những chuyện gì, nhưng cũng may là đều đã qua rồi. Đúng rồi, Đạo diễn Phùng cũng tìm cậu rồi hả?
- Ừ. Vừa mới nói qua, hắn mời tôi tham gia một vở hài kịch, tôi đồng ý rồi.
Đường Trọng nói.
- Cậu xem, cậu quả thật là làm cho người ta hâm mộ cùng nổi giận. Còn để cho người sống không vậy?
Trương Thượng Hân cố ý xụ mặt nói.
Không thể không nói, vận khí thằng này thật đúng là không phải tốt bình thường. Vốn là được đạo diễn quốc tế, Ngô Sâm Lâm coi trọng, cho hắn làm nhân vật nam chính trong tác phẩm điện ảnh tiêu biểu Hắc Hiệp phần tiếp theo. Sau đó lại được đạo diễn Phùng Đại Cương chọn trúng, sắp sửa được biểu diễn cùng một nhân vật quan trọng, diễn viên cấp bậc quốc gia Cát U. Trong hội chưa từng có một ngôi sao nào có vận khí tốt như vậy.
- Tôi nghe Đạo diễn Phùng nói hắn cũng mời qua cô, muốn mời cô làm nữ nhân vật chính đúng không?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Tôi còn nghe nói bởi vì cô đang rất bận nên không thể tham gia đúng không?
- Đạo diễn Phùng nói rằng một tháng nữa bắt đầu. Sang tháng sau tôi bắt đầu biểu diễn buổi hòa nhạc tại 36 chỗ. Tôi sợ không sắp xếp được thời gian.
Trương Thượng Hân tiếc nuối nói.
- Tôi đã xem qua kịch bản, đối với hài kịch này vẫn là rất ưa thích đấy. Đáng tiếc.
- Cô từ chối sao?
Đường Trọng nghe xong, trong lòng cũng có chút tiếc nuối, cảm thấy hơi hụt hẫng. Nếu như Trương Thượng Hân đồng ý biểu diễn nhân vật này thì ở trong phim, quan hệ giữa hai người bọn họ là ‘ tình lữ ’.
ường Trọng cũng không có ý đồ gì đối với Trương Thượng Hân, chỉ là cảm thấy đóng cặp cùng với một người quen sẽ thoải mái hơn với người chưa từng tiếp xúc qua. Hơn nữa, Trương Thượng Hân không phải là một cô gái làm cho người ta chán ghét.
- Tôi đồng ý rồi.
Trương Thượng Hân bắt đầu cười đắc ý. Lần đầu tiên lừa gạt được Đường Trọng, nhìn thấy biểu lộ khác thường của hắn, Trương Thượng Hân vẫn là rất cao hứng đấy.
- Vì sao?
Đường Trọng vuốt cái mũi cười khổ. Bất luận là nữ thần hay là nữ vương, cuối cùng các cô ấy cũng đều là phụ nữ. Phụ nữ đều có trò đùa dai thiên phú.
- Không phải cô còn phải chuẩn bị thời gian biểu diễn tại buổi hòa nhạc sao?
- Tôi đã xem kịch bản, kỳ thật bên trong bộ kịch này, phần diễn của nữ nhân vật chính cũng không nhiều. Phần diễn chủ yếu là cha vợ cùng con rể đại đấu pháp. Tuy sau tháng bảy tôi khá bận nhưng nếu như tập chung lại các cảnh quay của tôi, thời gian hai tuần lễ cũng có thể coi là đủ rồi. Từ mấy tháng rút ra hai tuần lễ, tôi có thể làm được.
Dừng một chút, Trương Thượng Hân nhìn Đường Trọng trêu tức nói:
- Nói không chừng bộ điện ảnh này của chúng ta cũng có thể bán được 1 tỷ vé thì sao? Tôi cũng sẽ tiến vào cậu lạc bộ 1 tỷ vé rồi hả? Đúng không?
Sau khi nói xong, Trương Thượng Hân cười khanh khách.
Đường Trọng thật muốn một đầu đâm chết bộ ngực mềm mại của cô.
Đợi đến lúc xe BMW của Trương Thượng Hân chạy nhanh đi ra ngoài, không thấy bóng dáng, Đường Trọng mới quay người trở lại biệt thự.
Lúc này, Trương Hách Bản mặc áo t-shirt người nhện đã ngồi ở trong phòng khách ăn đào xem tivi rồi.
- Có khách tới cũng không xuống chào sao?
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Tại sao tôi phải xuống? Tôi lại không thích cô ta.
Trương Hách Bản nói.
- Vì sao không thích?
Đường Trọng hỏi.
- Không chỉ có tôi không thích mà Đường Tâm cũng không thích, chị Hồi Âm cũng không thích.
Trương Hách Bản nói.
- Vì sao?
Đường Trọng càng thêm kì quái.
- Bởi vì cô ấy cao hơn chúng tôi.
Trương Hách Bản rất tức giận nói.
Đường Trọng nghe xong nhịn không được cười lên.
Quả thật dáng người Trương Thượng Hân thuộc về hàng người mẫu. Cô cao chừng một mét bảy, bất luận là đi đến chỗ nào đều cho người ta cảm giác hạc giữa bầy gà.
Hôm nay cô đi giày Cavans tới đây, nếu như cô đi giầy cao gót thì có khả năng còn cao hơn Đường Trọng một ít.
- Các cô chán ghét cô ấy vì lý do này sao?
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Thật sự là khó có thể hiểu được tâm tư những cô gái này.
- Anh cũng không phải ưa thích cô ta mới đúng. Trương Hách Bản nói.
- Vì sao?
- Bởi vì…
Trương Hách Bản tiến đến bên người Đường Trọng, dùng da thịt mềm nhũn của cô dán vào da thịt của Đường Trọng, cái miệng nhỏ nhắn ghé bên tai hắn nói:
- Nếu như anh cũng đặt cô ấy ở trên ván cửa như dì Bạch, như vậy, thân thể của các người không đối xứng. Dựa theo tỉ lệ khoa học, muốn bảo trì loại tư thế này, đàn ông phải cao hơn đàn bà từ 8 tới 15 cm là thích hợp nhất đấy.
- Sắc lang.
Đường Trọng tức giận mắng, sau đó chạy trối chết.
Nghĩ thầm, rốt cuộc Trương Hách Bản có phải là con gái không?
an> o-special-character:line-break'> hai diễn viên khác đều là nghệ nhân của công ty giải trí Hoa Thanh chúng tôi rồi.
Ngô Thư kiêu ngạo nói.
- Đúng vậy. Giờ Hoa Thanh nhân tài đông đúc, danh tiếng cũng tốt. Cầm phải nhanh chóng phát triển thôi.
Phùng Đại Cương tán thưởng nói.
- Tôi cũng không biết được. Đó là chuyện do cấp trên quyết định.
Ngô Thư vừa cười vừa nói.
- Nhưng cậu không có thù lao đâu.
Phùng Đại Cương dùng ngữ khí không hề sợ hãi nói:
- Một đồng thù lao cũng không có!