Tô San đeo túi vợt đi trước, Lục Quân Trác thân mật đi bên cạnh nàng.
Nữ thanh lịch cao nhã, nam anh tuấn bất phàm, dù là ai nhìn thấy cũng cho rằng họ là một đôi trai tài gái sắc.
Nam sinh nữ sinh hoặc là tình lữ trẻ tuổi đi qua đều liếc bọn họ, còn có vài người đi xa rồi không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.
Đúng là một đôi làm người ta hâm mộ!
Nhưng mà, chỉ có người trong cuộc mới hiểu, khoảng cách giữa bọn họ xa hơn nhiều cái vị trí gần gũi này.
Sau khi chia tay Đường Trọng, Tô San vẫn trầm mặc như thế.
- Cô đang suy nghĩ gì? - Lục Quân Trác hỏi.
- Đang nghĩ tới một người. - Tô San nói.
Trong lòng Lục Quân Trác trầm xuống.
Vừa mới tạm biệt, giờ lại nhớ?
- Cô cảm thấy hắn thế nào?
Tô San chần chờ, sau đó lắc đầu:
- Tôi không nhìn thấu hắn.
- Không phải cô giỏi nhất là nhìn người sao? - Khóe miệng Lục Quân Trác lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Nhưng hắn thật sự là người rất đặc biệt. - Tô San nhẹ nhàng nói:
- Lúc tôi nói hắn không phải loại người tôi thích, hắn có thể không biến sắc, hắn có thể hiểu ý tới mức trong lúc ăn cơm lại ngồi che đi ánh đèn chói mắt. Hắn ra tay tàn nhẫn đánh ba mươi hai nam sinh bao vây mình đến mức chạy trối chết, dù có xin tha cũng không nương tay. Hắn vì muốn chủ mưu không còn chỗ đặt chân trong trường mà ném người ta vào WC, làm kẻ đó mất hết mặt mũi. Hắn biết rõ Du Mục có địa vị bất phàm nhưng cũng không chịu cúi đầu, hắn còn có nhiều anh em tốt lấy hắn làm trung tâm như vậy. Quân Trác, anh quen biết khắp thiên hạ, nhưng bên cạnh anh có được người giống như Tiền Minh đó hay sao?
Lục Quân Trác nhẹ nhàng thở dài nói:
- Dù có lý do đường hoàng thế nào thì rốt cuộc vẫn chỉ là một đám bằng hữu theo lợi ích. Đáp án này thật sự làm cho người ta có cảm giác thất bại.
- Hắn vừa tinh tế, vừa thô bạo. Hắn dễ dàng thỏa hiệp, rồi lại không chịu cúi đầu. Thoạt nhìn rất manh động, nhưng lại cho người ta cảm giác rất nhiệt huyết. - Tô San cười khẽ:
- Xem ra, còn cần tiếp xúc một chút mới có thể nhìn thấu được.
- Tôi tìm người thu thập tư liệu của hắn. - Lục Quân Trác nói, hắn nghĩ, mình cứ bày tư liệu đó ra trước mặt Tô San, nàng không cần phải tự đi tìm hiểu. Đàn bà tò mò về một người đàn ông, vậy là có mùi nguy hiểm rồi.
Mặc dù hắn không nghĩ rằng Tô San sẽ tìm một thằng đàn ông như vậy, nhưng mà, tình yêu vốn là thứ thuốc phiện làm cho người ta nổi điên.
Ai mà học được chữ ngờ?
Tô San hiểu rõ ý nghĩ của Lục Quân Trác, cũng không cự tuyệt hắn làm như vậy.
- Điều tra thêm cũng tốt. - Tô San nói:
- Nếu như điều kiện thích hợp, để hắn tiến vào hệ thống khảo hạch hội viên Hồng Ưng.
Lục Quân Trác kinh hãi.
Tô San là người sáng lập Hồng Ưng, hắn là người chấp hành. Không có ai hiểu rõ ý nghĩa và thành phần cấu tạo nên Hồng Ưng hơn bọn họ.
Hắn biết, người có thể gia nhập Hồng Ưng không chỉ có năng lực xuất chúng, quan trọng là phải có bối cảnh bất phàm, đây mới là lực lượng mà Tô San coi trọng.
Chẳng lẽ nàng lại muốn cho một cọng rơm rác gia nhập vào tổ hợp vàng ròng hay sao?
- Cô thật sự muốn làm như vậy? - Lục Quân Trác nói.
- Nếu như hắn đủ ưu tú. - Tô San gật đầu:
- Sao chúng ta lại cự tuyệt?
- Đây coi như là mở một lỗ hổng phải không? - Lục Quân Trác nói.
- Có biết lúc trước sao tôi lại cự tuyệt cỏ cây vào Hồng Ưng không? - Tô San hỏi ngược lại.
- Chẳng lẽ không phải vì sau lưng bọn họ không có lực lượng để mượn hay sao? - Lục Quân Trác đáp.
- Không. Tôi lo lắng bọn họ có năng lực, nhưng tầm mắt thì không đủ. - Tô San nói:
- Mà việc tôi muốn làm cần có người có nhân tài có tầm mắt phi phàm nguyện ý đi theo. Nếu như có kẻ nhất định sẽ làm náo loạn phá phách, vậy tạo sao không bóp chết ngay từ đầu?
- Đường Trọng thì sao? - Lục Quân Trác nhíu mày, trầm giọng hỏi:
- Tầm mắt của hắn đủ sao?
- Hắn can đảm như vậy là đủ. - Tô San nói.
.....
- Lão nhị, đi ăn đồ nướng thôi. - Hoa Minh khoác vai Đường Trọng nói:
- Vừa ăn đồ nướng, uống chút rượu, huyên thuyên một chút, ngắm đùi mỹ nữ một chút. Khạch khạch, quả thực là cuộc sống của thần tiên a. Đáng tiếc Tô San đi rồi, nếu không cũng phải ngắm đùi cô ấy một chút. Ôi đạch, Lương Đào, mày véo cái gì? Tô San là ngựa của lão nhị (ngựa là chỉ bồ bịch hay là đối tượng gì gì đó), có véo thì cũng là nó véo, mắc mớ gì tới mày?
Đường Trọng nhìn vẻ mặt hài hước của Hoa Minh, cười nói:
- Chúng mày đi trước đi, tao phải đi gặp Tiêu viện trưởng.
- Lão Tiêu lại gọi cho mày? - Hoa Minh sửng sốt. Bây giờ cũng đã muộn như thế, Tiêu viện trưởng còn gọi điện đòi gặp Đường Trọng. Hắn biết chuyện lần này hơi bị lớn rồi.
- Ừ, bảo tao qua ngay lập tức. - Đường Trọng nói.
- Lão nhị, bây giờ tao chẳng đố kỵ việc mày thành học sinh của viện trưởng tý nào. - Lương Đào thở dài nói. Được viện trưởng thu làm học sinh có nhiều chỗ tốt, nhưng cũng có nhiều hạn chế.
- Lão đầu nhi này thật là. - Hoa Minh la lên:
- Lão không có cháu gái giới thiệu cho mày, nửa đêm nửa hôm gọi mày qua làm gì? Mày đi một chút đi, bọn tao chờ mày về uống rượu.
- Tốt, để lại cho tao hai cái cánh gà. - Đường Trọng cười nói.
Lúc Đường Trọng đi tới dưới lầu làm việc, không ít gian phòng đã tắt đèn. Chỉ có vài phòng sáng, biểu hiện nơi này vẫn có giáo viên làm thêm giờ.
Hắn trực tiếp đi lên lầu sáu, hành lang trống rỗng, thư ký ở cửa phòng viện trưởng cũng không có, hắn đành tự gõ cửa phòng.
- Vào đi. - Trong phòng truyền đến thanh âm của viện trưởng Tiêu Dục Hằng.
Đường Trọng đẩy cửa phòng ra, ngửi thấy ngay mùi trà trong phòng.
- Lại đây uống trà. - Tiêu Dục Hằng ngồi trên sofa ở phòng khách, kêu Đường Trọng lại.
- Thưa thầy... - Đường Trọng đi tới, cung kính chào hỏi với Tiêu Dục Hằng:
- Em lại rước phiền phức cho thầy rồi.
- Là em tự chọc phiền phức cho mình. - Tiêu Dục Hằng chỉ chỉ cái ghế sofa, ý bảo Đường Trọng ngồi xuống nói chuyện:
- Cả đêm đánh hai trận, tôi thật sự bội phục tinh lực của người trẻ tuổi bọn em đó.
- Đánh bừa thôi ạ. - Đường Trọng khiêm nhường nói.
Bốp.
Tiêu Dục Hằng vỗ một phát lên bàn trà, cả giận nói:
- Em tất nhiên là đánh bừa rồi. Em không chỉ đánh bừa, mà ngay cả đánh nhau cũng tốt nhỉ? Có thể làm cho em vui mừng đúng không? Không thể đặt tinh lực và chút khôn vặt của em vào học tập được sao?
- Thầy à, lần trước em cũng đã nói với thầy, lúc cần phản kháng, em tuyệt không hèn yếu. - Đường Trọng áy náy nói.
Hắn nhìn ra, viện trưởng Tiêu Dục Hằng thật sự quan tâm mình, ông tức giận là vì rèn sắt không thành thép.
Nhưng mà, Đường Trọng cũng có lập trường khi giơ nắm đấm lên.
Hơn nữa, lúc đó Kiều Lỗi không xuất hiện là vì muốn những kẻ đó đập cho mình một trận, ngay cả cơ hội đàm phán giải thích cũng không cho.
Đánh hay không đánh? Phải đánh.
Hơn đưa Tô San về, thế nào lại có một thằng què chưa từng gặp qua xuất hiện. Thằng què kia lại rất hổ báo nói rằng đó là cô gái mà hắn thích, nếu như mày thông minh thì tránh xa ra một chút.
Hắn có thể đáp ứng không? Không thể.
Hắn cự tuyệt, thằng què kia lại dứt khoát muốn xin một chân của hắn.
Hắn có thể đáp ứng không? Càng không thể.
Không sai, hắn biết lai lịch của thằng què kia không nhỏ, nhưng đó cũng không phải là lý do để hắn thối lui.
Hắn phản kháng, cũng chỉ để cho người khác thấy hắn khá là manh động cứng rắn mà thôi.
Nếu như hắn vì cảm thấy thằng kia rất ngưu, lại sợ rằng râu quai nón nhà mình chỉ là trưởng ngục nên lại phải lùi bước, rời xa cô gái kia hoặc là cho người ta đánh gãy một chân hắn, có thằng não tàn bẩm sinh mới đi làm như vậy.
Đại đương gia từng nói qua, sở dĩ người xấu trên thế giới ngày càng hung hăng ngang ngược là vì đại đa số người tốt đều chọn trầm mặc. Hơn nữa, bọn họ còn đắc ý vì điều đó, cho rằng đó là sáng suốt giữ mình.
- Sáng suốt giữ mình chó má. - Đại đương gia rất khinh thường loại hành vi này:
- Sở dĩ người xấu làm chuyện xấu là vì bọn chúng đã không còn tính người, chỉ có thú tính mà thôi. Sói đến lại dâng thịt, nó lại càng tham lam. Nếu như hung hăng táng cho nó một búa, vả rụng răng nó ra, xem nó còn dám tới khiêu khích nữa hay không?
Thư pháp của Đường Trọng là học từ đại đương gia.
Đại đương gia thích viết nhất một câu thế này: tiến thêm một bước, biển rộng trời cao.
Tiến thêm một bước, lại tiến bước nữa.
Đây chính là nguyên tắc làm việc của Đường Trọng.
- Em có biết không? Chuyện này kinh động tới cả hiệu trưởng Lý. - Tiêu Dục Hằng cau mày cau mày:
- Hắn gọi điện tới cho tôi, hỏi học sinh của ông nhân phẩm kiều gì, em nói xem hắn có ý gì?
Đường Trọng nở nụ cười.
Đâu chỉ hiệu trưởng Lý? Còn tưởng ngay cả cha và chú của Hoa Minh bên kia cũng không ngồi yên được chứ?
Hiệu trưởng gọi điện tới hỏi nhân phẩm của mình, đó là vì hắn biết thân phận của thằng họ Du kia, hơn nữa có ý muốn uy hiếp nếu lại gây chuyện thì sẽ đuổi hắn đi.
Quả nhiên, động đến vảy ngược thì phải trả giá đắt.
Mỗi một quyền trả lại đều mạnh hơn lực quyền của mình hàng chục hàng trăm lần, thậm chí còn nhiều hơn thế.
Đây chính là thực tế!
- Em lại còn cười? - Tiêu Dục Hằng hoàn toàn bị đánh bại bởi học sinh của mình.
- Thưa thầy, thấy còn nhớ không? Em đã từng nói lý tưởng sau khi tốt nghiệp của em là trở về làm một trưởng ngục. - Đường Trọng hỏi.
- Tôi vẫn nhớ. - Tiêu Dục Hằng nói. Sau đó lại không khách khí đả kích si tâm vọng tưởng của Đường Trọng:
- Nếu như bây giờ em bị khai trừ, chỉ sợ ngay cả trưởng ngục cũng không làm được. Trưởng ngục dễ làm như thế hay sao?
- Em cũng có thể không làm trưởng ngục. - Đường Trọng nói:
- Có thể em sẽ không trở thành một người hữu dụng cho xã hội, nhưng em cũng không làm một kẻ tự làm hại mình. Đối với em mà nói, tổn thương lớn nhất là cúi đầu trước sự sai trái.
- Haiz. - Tiêu Dục Hằng thở dài sâu kín:
- Đường Trọng, cũng vì tôi biết em là người như vậy nên tôi mới cố gắng bảo vệ em. Tôi không thể nói những chuyện em làm là đúng, nhưng tôi cũng không nói đó là sai. Tôi gọi em tới không phải là để trách cứ, chỉ là muốn khuyên nhủ em, hay tích súc lực lượng. Chờ khi khả năng của em đủ lớn, quả đấm xuất ra có lực một chút có phải là tốt hơn không?