Tất nhiên, Đường Trọng cũng để lại cho chủ nhân của du thuyền một tờ giấy, nếu như mà hắn thấy.
Đường Trọng nhìn về phía trước, quay qua bảo lão râu dài đang lái:
- Bọn chúng thấy chúng ta rồi. Có thể bật đèn lớn lên rồi.
Lão râu dài ra vẻ đã rõ, rồi bật đèn của du thuyền lên ngay.
Ngọn đèn bùng sáng mạnh mẽ, chiếu sáng một vùng biển rõ như ban ngày.
Khi tầm mắt của hắn được mở rộng ra, thì cũng khiến cho địch nhân biết được bọn chúng đã bị bại lộ.
- Mau đầu hàng đi. Các người đã bị bao vây.
Đường Trọng la lớn.
Hắn cảm giác chính mình hiện tại bộ dáng khá là khủng khiếp.
Ánh mắt trời, bãi cát, bikini, nhân vật nam chính cưỡi một chiếc du thuyền màu trắng đè sóng mà lên, chiếc áo sơ mi trắng khiến cho hắn nổi bật hơn trên nền nước biển xanh thẳm.
Vô số các tên đàn ông thấy đưa qua ánh mắt hâm mộ, còn các chị em thì đưa qua ánh mắt nóng bỏng, hắn là vương giả trên đại dương bao la.
À, đây chỉ là nội dung phim trên TV mà thôi.
Lúc này thì Đường Trọng đang đứng ở vùng biển giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón, nếu như không mở đèn lớn thì đến cả vật 50m phía trước cũng không thấy. Không có ánh mặt trời, không có bikini, chỉ có một đám đàn ông đuổi nhau mà thôi…
Nghĩ tới đây, lòng hắn không hiểu sao có chút chua xót.
Hắn kéo lại áo, giống như bị người ta phi lễ nên tức tối quát ầm lên:
- Các người đã bị bao vây rồi. Mau đầu hàng đi.
Nếu lúc đi còn có thể giết được Đường Trọng thì nội tâm Kim Cương cũng không có nhiều tiếc nuối như thế.
Kim Cương nghĩ như thế và thượng đế đã đưa Đường Trọng tới trước mặt hắn. Điều này khiến cho hắn càng thêm thành kính với tín ngưỡng bản thân.
- Thông báo cho mọi người, chuẩn bị chiến đấu.
Kim Cương phát ra mệnh lệnh.
Trường Thành nhìn chiếc du thuyền đang đèn đuốc sáng trưng hướng tới HongKong, vậy thì tương lai của bọn hắn tươi đẹp rồi, cất tiếng khuyên can:
- Sắp tới HongKong rồi, chúng ta hay là tránh bọn hắn đi?
Mục đích của bọn hắn là chạy trốn chứ không phải là dây dưa với Đường Trọng.
Khi mà bên mình đã tan tác, tâm lý bất ổn, hơn nữa lại không có bất kỳ phòng bị nào, hơn nữa lại muốn chiến đấu với một đối thủ không biết thực lực ra sao, đó không phải là sự lựa chọn mà một sát thủ thông minh nên làm.
- Thông báo bọn hắn, chuẩn bị chiến đấu.
Kim Cương một lần nữa phát lệnh.
- Chúng ta đã tránh một lần rồi. Lúc này đây tao sẽ không trốn nữa. Sát thủ cũng có tôn nghiêm chính mình. Kim Cương cũng cần phải thủ hộ lấy vinh dự.
- Đúng thế. Tôi hiểu rồi.
Trường Thành trả lời.
Hắn đi tới trước khoang cửa hô một tiếng, Chuột Đồng và Số 11 đang uống rượu liền bỏ đấy chạy ra.
- Cái gì? Thằng đó dám đuổi tới?
Số 11 đang cầm bia trong tay kinh ngạc hô lên.
- Thật tốt quá. Tôi chỉ một súng là có thể tiêu diệt nó.
Chuột Đồng vừa nói liền quay đầu chạy vào khoang thuyền lấy vũ khí.
Xem ra không chỉ có Kim Cương không cam lòng khi thất bại lần này mà thủ hạ của hắn cũng đồng dạng, trong lòng uất nghẹn khó giải.
Chuột Đồng giơ súng trong tay lên, nhắm về phía đuôi du thuyền mà đè súng bóp cò liên tục.
Đoàng, Đoàng, Đoàng….
- Kim Cương các người đã bị bao vây, lập tức đầu hàng chịu trói đi….chính sách của nước tôi chính là, đầu hàng thì khoan hồng, chống lại sẽ bị……….ôi mẹ ơi……….
- Tôi bắn trúng hắn rồi.
Chuột Đồng vui mừng hô lên. Số 11 cũng giơ súng lên ngắm rồi hỏi:
- Trường Thành, hắn ta đang ồn ào cái gì đó?
- Mọi người sẽ không muốn biết đâu. Hắn muốn nói chúng ta đã bị bao vây, muốn chúng ta đầu hàng đó….
Trường Thành khó có thể giữ được tỉnh táo rồi.
- Mơ ban ngày.
Số 11 cười lớn.
- Thằng đó không phải bị tâm thần chứ? Làm sao mà bao vây chúng ta được? Chúng ta có thể chạy về phía trước, có thể qua trái, qua phải, có khi còn quay đầu lại tiêu diệt bọn chúng ấy chứ. Ở trên biển mà muốn bao vây chúng ta, hắn nghĩ hắn là ai đây?
Thượng đế dường như muốn chơi đùa cùng Số 11 thì phải, bởi khi hắn đang chắc chắn như thế, thì ở phía trước, từ HongKong tới, có vô số tia sáng chiếu thẳng vào bọn hắn.
Những chùm ánh sáng chằng chịt, không thể nào đếm xuể, từ phía trước, từ bên trái, bên phải, triệt để phong kín toàn bộ con đường của bọn hắn.
Những ánh sáng mãnh liệt kia chiếu vào khiến cho bọn hắn không mở nổi mắt, đến thở cũng khó, thân thể bắt đầu lạnh lẽo như vào hầm băng vậy.
- Thập diện mai phục.
Trường Thành lại nhớ tới tên của một bộ phim vô cùng nổi danh, cho dù hắn cũng không thích bộ phim đó cho lắm.
- Thật là nhiều du thuyền, chúng ta bị bao vây rồi.
- Bọn họ là ai? Là ai? Ai dám chặn đường của Kim Cương chứ?
Khuôn mặt Kim Cương so với đêm đen còn đen hơn, bướu thịt trên mặt lại rung động liên hồi.
- Trúng kế rồi.
Kim Cương lạnh giọng.
Cái tên đầu húi cua phụ trách lái thuyền hớt hải chạy tới, gấp giọng nói:
- Chúng ta bị bao vây rồi. Phía trước có vô số cano. Chắc chắn đó là cảnh sát, nên moi người mau nhảy thuyền mà trốn đi. Tôi phải dừng thuyền để kiểm tra. Nếu mọi người ở trên thuyền, bị bắt cũng không biết phải làm sao.
Đầu húi cua không biết cụ thể thân phận của đám Trường Thành, nhưng mà thuyền đi đúng tuyến thì không ngồi, hết lần này đến lần khác lại phải nhập cư trái phép, khẳng định không phải người tốt gì.
Nếu như hắn chỉ chở có mấy kẻ nhập cư trái phép bình thường, dù có bị bắt thì cũng chỉ bị phạt nhẹ mà thôi. Nhưng nếu hắn mà đưa khách có tiền án thì vấn đề này càng thêm nghiêm trọng hơn rồi.
Lo lắng của hắn quả không thừa. Bởi mấy người khách trên thuyền đúng là không chỉ có giết vài người thôi đâu.
- Bọn họ không phải cảnh sát.
Trường Thành nói.
- Sao mà anh biết? Không phải cảnh sát thì là ai?
- Hỏi hơi nhiều rồi. Bây giờ mày có hai lựa chọn, một là lái thuyền cho bọn tao, thứ hai chính là bọn tao tự lái.
- Không được, tôi muốn dừng thuyền. Tôi mà lái thuyền chạy thì bọn họ sẽ nổ súng…
Khẩu súng trong tay Trường Thành giơ lên ngắm ngay đầu của đầu húi cua, nói:
- Bọn tao cũng nổ súng.
Mặt tên đầu cua hoảng sợ, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:
- Tôi đi, ờ, để bọn họ tăng tốc.
- Không cần đâu.
Trường Thành nói.
Đoàng!!
Hắn siết cò súng, cái đầu cua kia liền xuất hiện một cái lỗ máu.
Thân thể hắn nặng nề đập vào khoang thuyền, ánh mắt nhìn về những người kia trừng trừng, dường như có sự uất ức vô hạn vậy.
- Kẻ nhát gan không đi được thuyền nhanh.
Trường Thành nói, rồi hắn quay về phía Kim Cương:
- Ở đây giao cho mấy người.Tôi đi khoang điều khiển quan sát đây.
Những chùm ánh sáng đầy trời kia càng ngày càng gần hơn, mấy người Kim Cương cũng có thể nghe thấy được âm thanh động cơ cùng với sự hùng tráng của thanh thế.
Không thể không nói, hắn bị cái cảnh ngàn thuyền qua sông này chấn kinh rồi.
Cái con mẹ nó, đây là chặn đường à? Đây căn bản là chiến tranh rồi.
- Thượng đế chết tiệt.
Trong lòng Kim Cương thầm mắng. Hấn cảm giác được bản thân đã bị vị thượng đế mà mình tín ngưỡng bao năm từ bỏ.
- Giờ thì chúng ta làm gì?
Số 11 nhìn thế trận trước mắt có chút khó đỡ. Không, là do ánh sáng mãnh liệt kia chiếu vào khiến cho mắt hắn không mở ra nổi.
- Đó là đặc cảnh HongKong à?
- Có khả năng là cảnh sát biển. Mấy tên đó cho rằng chúng ta buôn ma túy à?
Chuột Đồng cũng lên tiếng.
- Chết tiệt, nhất định là thằng Đường Trọng giở trò rồi. Chúng ta không thể tiến lên phía trước đâu. Ở đó có cả một cái lưới lớn đó.
Số 11 cảm giác chính mình sắp tức phát khóc rồi.
- Quay đầu đi.
Kim Cương lên tiếng.
- Quay đầu.
Chuột Đồng làm thủ thế với buồng lái tàu.
Chỉ có quay đầu.
Bởi vì, chỉ có một chiếc thuyền ở hướng Đường Trọng đuổi tới mà thôi.
Dưới sự áp chế mạnh mẽ của Trường Thành, lái tàu không dám chống lại mệnh lệnh, rất nhanh liền quay đầu du thuyền, hướng về phía Đường Trọng mà lao thẳng tới.
Rõ ràng từ một cảnh truy đuổi, giờ lại biến thành cảnh hai con thuyền chuẩn bị đâm nhau, hơn nữa một con tàu đang thay đổi phương hướng, rồi tăng thêm tốc độ hơn nữa.
Đúng lúc đó, Chuột Đồng với Số 11 liền giơ súng lên xạ kích tới du thuyền đối diện.
Du thuyền đối diện cũng không cam chịu yếu thế, những viên đạn rít gió cũng phóng qua.
Vừa rồi khoảng cách quá xa, đạn bay ra đại đa số liền rơi xuống biển rồi.
Giờ đây hai bên mới cảm nhận được sự thấu xương lạnh người của cái áp lực giết chóc khiến cho người ta không thể nào thở nổi.
May mắn chính là, bọn họ là sát thủ.
Bọn hắn đã quen, hoặc là nói thích cái hương vị này.
Kim Cương đứng ở đầu thuyền, trong tay của hắn cũng giơ lên một khẩu súng, nhưng hắn không có lập tức nổ súng.
Hắn đang chờ đợi.
Chờ đợi một phát bắn mà có thể giải quyết được cái kẻ đang lái tàu bên kia.
Hắn có dự cảm, dự cảm đối thủ chân chính của hắn đã xuất hiện.
Tới gần.
Kim Cương đã có thể thấy được bộ dạng của hai người đàn ông bên đó.
Một kẻ thanh tú, đó là mục tiêu của hắn Đường Trọng.
Một kẻ khác mặt mũi đầy râu, chỉ xem khí độ thôi là biết hắn bất phàm.
Họng súng Kim Cương nhắm thẳng lão râu dài, hắn có cảm giác giết tên này thì càng thêm an toàn hơn.
- Bọn chúng muốn đụng thuyền.
Chuột Đồng kinh hô.
- Mau quay đầu.
Số 11 ra sức làm thủ thế với Trường Thành ở buồng lái.
Trường Thành đã phát hiện tính toán của Đường Trọng, làm sao có thể để cho thuyền đắm được đây?
Mặc dù thuyền bọn hắn trước khi chìm thì có thể nhảy xuống nước, thế nhưng, ở đây chỉ là một thế giới toàn nước. Bọn hắn có thể chạy tới đâu đây?
Trường Thành đẩy lái thuyền ra, liều mạng kéo tay lái qua trái.
Du thuyền liền thay đổi phương hướng, nhưng mà bọn hắn chuyển hướng làm sao mà nhanh hơn được tốc độ mà đối phương lao tới đây?
Đường Trọng cùng lão râu dài liếc nhau, hai người đồng thời nhảy vào trong nước biển.
Khi bọn hắn rơi xuống nước, du thuyền của bọn hắn liền mạnh mẽ đâm thẳng vào mạn thuyền của chiếc thuyền kia.
Uỳnh…..
Một tiếng động lớn vang lên, vốn là đầu thuyền kia đang bốc cháy, rồi chiếc đâm vào kia cũng bắt đầu cháy theo.
Du thuyền bị cháy vẫn bảo trì tư thế vọt tới, nhưng đây chỉ là tạm thời.
Theo vài đạo bóng đen nhảy vào trong biển, chiếc du thuyền đang điên cuồng lao lên kia cũng uỳnh một tiếng nổ theo.
Trước sau có hai chiếc thuyền nổ khiến cho mặt biển HongKong đều sáng lên ánh sáng đỏ.
với Đường Trọng sau này còn rất nhiều. Thị trường Trung Hoa cũng là nơi trọng điểm mà bọn hắn chú ý.
- Tôi không có vấn đề.
Trường Thành trả lời. Hắn đưa tay chỉ về mặt biển xa xa nói:
- Nếu như bọn họ đồng ý.
Kim Cương vỗ mạnh lên mạn thuyền, nhìn chiếc ca nô đang đuổi theo cách đó không xa, lạnh giọng nói:
- Cảm tạ thượng đế.
Lúc hắn muốn giết người, thượng đế ngay lập tức lại thỏa mãn yêu cầu của hắn.