Nhìn lướt qua thì hắn liền chọn chỗ 4 năm nữa mình sẽ ở lại đây là một cái giường gần cửa sổ.
Hắn thích ánh mặt trời.
Tuy rằng hắn đến từ hắc ám, bạo lực, một ngày trước còn nói chuyện phiếm cùng nhau vui đùa nhưng ngày hôm sau lại có thể bị đưa đi tử hình, cho nên thế giới trong nội tâm của hắn luôn mong muốn được một chút ấm áp của ánh nắng.
Dưới giường hắn tìm được một ít tờ báo cũ, hắn liền đem hành lý của mình trên người đặt ở trên bàn, rồi sau đó bắt đầu tổng vệ sinh.
Lau cửa sổ, quét rác, vứt những thứ không cần thiết, lau bàn, lau giường…
Đường Trọng không chỉ lau sạch giương mình mà hắn còn lau giúp 3 giường khác trong phòng. Phòng liền trở nên sạch sẽ.
Giúp đỡ mọi người là nguyên tắc của hắn, không có người nào lại muốn kết thù kết oán.
Đang lúc hắn dùng cây lau nhà để lai nhà thì cửa phòng bị đẩy ra, đại sư Vương Ái Quốc liền xuất hiện phía trước.
Hắn nhìn lướt qua gian phòng, kinh hô:
- Wow, Đường Trọng không tệ a. Làm sao mà chỉ sau một lát lại có thể quét sạch cả phòng rồi
- Thói quen mà thôi.
Đường Trọng cười nói.
Khi hắn còn nhỏ thì đại đương gia thường sai hắn cùng với những tên quản giáo khác cùng nhau quét dọn. Phạm vi trong ngục giam rất rộng, mỗi ngày đều phải tốn hơn một tiếng đồng hô. So sánh với cả gian phòng này thì chẳng thấm vào đâu cả.
- Đúng vậy, cần nhất chính là sức mạnh của người trẻ tuổi.
Vương Ái Quốc khen ngợi nói:
- Biểu hiện của chú rất tốt, ka sẽ tiến cử cậu cho hội học sinh.
- Hội học sinh?
Đường Trọng sửng sốt, lúc hắn học ở trung học thì cũng biết tổ chức này, nhưng mà cho tới bây giờ hắn chưa nghĩ bản thân mình sẽ tham gia vào đó, mỗi ngày ứng phó với mấy nữ sinh sẽ khiến hắn đau đầu.
- Đừng vội.
Vương Ái Quốc thấy Đường Trọng hỏi thì cho rằng hắn đang sốt ruột về chuyện này, nên nói:
- Ka sẽ đem chuyện này nhớ trong lòng, chờ sau khi công tác đón người mới của ta hoàn thành thì sẽ tìm chú hảo hảo nói chuyện, hiện tại ka sẽ giới thiệu cho chú một ngươi bạn mới cùng phòng, ân.. Người đâu rồi?
Vương Ái Quốc liền lôi một thanh niên có thân hình thấp bé, làn da đen sẫm, không đủ dinh dưỡng, nói:
- Lý Ngọc, tại sao còn chưa vào phòng? Đây là phòng của chú.
Lúc này Lý Ngọc mới tiến vào, cẩn thận đánh giá tình hình xung quanh, thoạt nhìn thì bộ dạng có vẻ khẩn trương.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi đã chọn giường bên cạnh cửa sổ, 3 giường khác còn chưa có ai dùng, cậu cứ tùy tiện chọn một cái đi.
Lý Ngọc cũng không lên tiếng, chỉ là kéo thêm một túi hành lý vào, sau đó đem hành lý để ở dưới giường của Đường Trọng.
- Như thế nào lại không chọn giường ở phía dưới?
Vương Ái Quốc hỏi, nói chung là sinh viên đều thích giường ở dưới hơn, bởi vì giường ở trên cần phải bò qua bò lại, vô cùng phiền phức cũng không an toàn.
- Tôi thích giường ở trên.
Lý Ngọc nói.
- Tùy chú.
Vương Ái Quốc không sao cả nói:
- Đây là bạn cùng phòng của chú, Đường Trọng, so với chú thì cậu ấy đến sớm hơn, vừa rồi cậu ấy đã quét dọn.
Lý Ngọc nhìn Đường Trọng liếc mắt một cái, không nói gì.
Đường Trọng đối với hắn cười cười, tỏ vẻ không cần để ý.
- Ai, ngươi tiểu tử này.
Vương Ái Quốc nổi giận:
- Ngay cả câu cảm ơn mà chú cũng không nói sao? Người ta làm cả nửa ngày, chú lại không nói một câu cảm ơn, chú còn học Tâm Lý học làm cái rắm gì?
- Trước kia thì anh giống như tôi.
Lý Ngọc nhìn Vương Ái Quốc, đột nhiên nói.
- Thúi lắm, ta từ nhỏ mồm miệng đã lanh lợi có thể nói là thiên hạ vô địch thủ, ta làm sao có thể cùng chú giống nhau?
Vương Ái Quốc tức giận giậm chân, chỉ vào Lý Ngọc mắng.
- Trước đây tâm lý của anh đã bị khép kín.
Ánh mắt Lý Ngọc có chút trốn tránh, thoạt nhìn nói những lời này thì hắn không năm chắc, nhưng mà, lúc sau hắn lại nói tiếp:
- Sau này bị một chuyện kích thích, cho nên mới biến thành như vậy.
- Cậu….
Vương Ái Quốc ngập ngừng, phảng phất như là gặp quỷ, nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc.
Thật lâu sau, mới hung hăng mắng:
- Con mẹ nó.
Nói xong, xoay người muốn đi ra ngoài.
- Vương Ái Quốc.
Đường Trọng ở phía sau hô.
- Ka đi ra đón người mới.
Giọng nói của Vương Ái Quốc từ cầu thang truyền tới.
Đường Trọng xoay người nhìn Lý Ngọc, cười nói:
- Kỳ thật thì hắn không xấu.
- Tôi biết.
Lý Ngọc xấu hổ nói.
- Không có việc gì.
Đường Trọng xua tay nói.
“ Két”
Cửa gian phòng lại bị người đẩy ra. Hoặc có thể nói là bị phá ra.
Sau đó, Đường Trọng cảm thấy cả phòng liền tối sầm lại.
- Ơ, các huynh đệ tới trước rồi sao?
Đừng ở trước cửa, một nam nhân cao lớn nói, hắn nhếch miệng cười, giống như là một con tinh tinh.
- Ừh. Cậu cũng ở phòng này luôn à?
Đường Trọng nói, trong lòng cười khổ, như thế nào mà có cảm giác diện mạo của người học Tâm Lý học này toàn là quái dị như vậy?
Lý Ngọc không nói. Mới lúc nãy thấy Lý Ngọc nói chuyện với Vương Ái Quốc thì Đường Trọng có thể lý giải được tại sao Lý Ngọc lại chọn ngành Tâm Lý học này, nhưng tên to con này, xác định rằng hắn không có vào lầm địa phương chứ? Hắn phải học ngành thể thao hoặc là kiến trúc mới đúng chứ?
- Đúng, ta gọi là Hoa Minh, ngoại hiệu 'Hoa Vô Khuyết', các chú cũng có thể gọi là Tiểu Hoa.
Tên nam nhân to con nói ra những lời làm người ta nổi da gà.
- ….. chào, ta là Đường Trọng.
Đường Trọng có cảm giác mình hít thở không thông, hắn chỉ chỉ vào Lý Ngọc đang ngồi trên giường, nói:
- Hắn gọi Lý Ngọc.
- Đường Trọng. Lý Ngọc. Hảo. Sau này các chú chính là huynh đệ của Hoa Vô Khuyết ta, giúp ta mang hành lý nào, khiêng cả đường, mệt muốn chết.
Đường Trọng cười cười, đi qua giúp hắn, cũng không biết bên trong có vật gì mà nặng như thế.
Tên thô lỗ 'Hoa Vô Khuyết' mang theo một cái thùng nhỏ hình chữ nhật đến, cẩn thận để ở trên bàn.
Hắn ở bên trong thùng lấy ra, sau đó lấy ra một cái lồng bằng sắt.
Đường Trọng thiếu chút nữa té xỉu.
Trong lồng có một con thỏ, một có thỏ bạch màu trắng.
Hoa Vô Khuyết đem khuôn mặt của mình ghé sát vào lồng, vẻ mặt thân thiện, giọng nói ôn nhu:
- Tiểu quai quai.. quai quai của ta, ngươi đã đói bụng chưa? Thực xin lỗi thực xin lỗi, ba ba hôm nay bề bộn nhiều việc, cho nên đem ngươi lạnh nhạt. Ngươi chờ, hiện tại ta sẽ cho ngươi ăn, hôm nay chúng ta ăn lá cây nha? Lắc đầu sao? Tốt tốt, vậy thì cà rốt, cà rốt mới nè, sao như vậy cũng không ăn sao?
Cùng con thỏ ai ya vài tiếng thì hắn liền tới hành lý của mình, từ trong đó lấy ra một bao rau dưa.
Sau đó, hắn lấy ra 1 củ cà rốt đặt trên bàn, rồi từ trong túi lấy ra một con dao, rồi gọt củ cà rốt, lúc này mới bỏ vào trong lồng.
Đường Trọng xem trợn mắt há hốc mồm.
So với lần đầu tiên khi hắn gặp 2 muội muội của ban nhạc Hồ Điệp thì lần này lại đơ như cây cơ.
- Tiểu quai quai, ăn chậm thôi, không nên gấp…. ba ba sẽ không để cho ngươi đói.
Thấy tiểu quai quai ăn vui vẻ như vậy thì khuôn mặt của Hoa Vô Khuyết đồng học lộ ra vẻ thỏa mãn, hạnh phúc.
Đang lúc thỏ ăn cà rốt, Hoa Minh mới xoay người lại nói chuyện với Đường Trọng:
- Nó gọi là tiểu quai, đáng yêu không?
- Đáng yêu.
Đường Trọng gật đầu. Kỳ thật hắn rất muốn nói 'Đối với ngươi đáng yêu'. Nhưng là hắn lo lắng như vậy sẽ phát sinh hiểu lầm, nên hắn không tiện nói ra.
- Ừh, cực kỳ đáng yêu, nó cũng giống như nữ nhi của ta
Hoa Minh nói.
- Coi nó ăn còn thú vị hơn bản thân mình ăn, chú nói tại sao nó lại đáng yêu như vậy chứ?
-…. Không biết.
Đường Trọng lắc đầu. Vấn đề này có độ khó cao.
- Tại sao chú không mắng ta bị bệnh thần kinh?
Đột nhiên Hoa Minh hỏi.
- Hả?
Đường Trọng sửng sốt:
- Có ý tứ gì?
- Chú xem ta có phải là cảm thấy ta lớn lên rất giống Kim Cương không?
Hoa Minh hỏi.
- Kim Cương?
- Đúng là một nam diễn viên trong một bộ phim, không phải là một con vật trong bộ phim, chú chưa xem sao?
Hoa Minh nghi hoặc nói:
- Được rồi, đại tinh tinh, lần đầu gặp ta thì có phải thấy ta rất giống đại tinh tinh không? Có phải là chú cảm thấy tại sao ta lại có thể học Tâm Lý học? Hẳn là phải đi chơi bóng rỗ mới đúng, phải không?
Đường Trọng kinh ngạc nhìn lên Hoa Minh, gật gật đầu, nói:
- Quả thật ta nghĩ như vậy.
Hoa Minh không chỉ có không có tức giận, ngược lại nhếch môi nở nụ cười, nói:
- Chú quả thật có ý tứ, nếu là người khác nhất định sẽ phủ nhận, biết vì sao ta học Tâm Lý học không? Biết ta vì cái gì nuôi con thỏ sao?