Khi nhân viên dẫn đường đẹp trai giống như ngôi sao nổi tiếng một thời giúp mở cửa phòng, hai cô gái xinh đẹp trong phòng vừa thét chói tai vừa chạy tới.
- A, Tô Sơn, cậu lại đẹp lên. Làm sao có thể như vậy chứ?
- Còn gầy đi, có thiên lý nữa không hả?
- Ồ, anh bạn đẹp trai này nhìn rất quen.
Đường Trọng cười, dù là học sinh hay thục nữ, hoặc đám bạn nữ thân gặp nhau đều nói mấy câu như vậy.
Theo phép tắc thông thường thì Tô Sơn sẽ giới thiệu với Đường Trọng mấy cô bạn của mình trước.
Cô chỉ vào một cô gái mặt trái xoan mặc áo đen nói:
- Tôn Lộ.
- Đẹp trai, chào anh. Bạn của Tô Sơn chính là bạn của tôi. Anh có thể gọi tôi là Lộ Lộ như Tô Sơn.
Tôn Lộ chủ động vươn tay bắt tay với Đường Trọng, trong mắt đã có tia nghi hoặc:
- Đã có ai bảo anh rất giống một người chưa?
- Chào cô. Tôi là Đường Trọng.
Đường Trọng cười nói.
- A, anh thật là Đường Trọng à?
Tôn Lộ hét ầm lên. Vừa rồi cô đã thấy Đường Trọng nhìn rất quen, rất giống với ngôi sao cô yêu thích. Thế nhưng, trên đời này có rất nhiều người giống nhau, cô cũng không thể tuỳ tiện nhận bừa người này là ngôi sao Đường Trọng được nên chỉ có thể nghi hoặc hỏi. Thật không nghĩ tới Đường Trọng vậy mà sảng khoái thừa nhận rồi.
- Không thể giả được.
Đường Trọng nói.
- Trời ơi, thật là Đường Trọng nha.
Một cô gái mặt tròn khác cũng vui mừng nhìn Đường Trọng nói:
- Vậy là Tô Sơn cùng Đường Trọng ở chung một chỗ à? Đường Trọng là thần tượng của tôi đấy.
- Hoá ra tôi nổi tiếng như vậy.
Đường Trọng cười nói.
- Tất nhiên. Anh không biết đâu, lời anh nói và việc anh làm rất đàn ông. Mọi người chúng tôi đều thích anh.
Cô gái mặt tròn vẻ mặt thành thật nói.
- Lưu Bích, bạn học cấp ba của tôi.
Tô Sơn chỉ vào cô gái mặt tròn nói.
- Chào cô.
Đường Trọng vươn tay bắt tay với cô.
- Một cái nắm tay là chưa đủ nha, anh còn phải kí tên chụp ảnh với tôi mới được.
Lưu Bích cười nói.
- Không vấn đề gì.
Đường Trọng sản khoái đáp.
- Trương Văn Uyển.
Tô Sơn lại chỉ vào một cô gái tóc dài để xoã nói.
- Cô Trương, rất vinh hạnh được quen biết cô.
Đường Trọng chủ động chào hỏi cùng cô.
Cô gái hơi cười nhưng không đứng lên tiếp đón, càng không có ý định bắt tay với Đường Trọng.
Đường Trọng nghĩ cô gái như vậy thường hay rụt rè nên cũng không để trong lòng.
Sau khi mời Đường Trọng và Tô Sơn ngồi xuống, hai cô gái Tôn Lộ và Lưu Bích nhìn hai người bọn họ chằm chằm giống như giữa hai người có bí mật gì không thể cho người khác biết vậy.
- Hai người định để ai nói đây?
Tôn Lộ mặt trái xoan nói.
- Nói cái gì?
Tô Sơn tự tay rót cho Đường Trọng một ly Whiskey lại rót co mình một ly rượu đỏ. Trên bàn chỉ có hai loại rượu này. Trong tủ rượu ở góc tường có đầy đủ các loại rượu chỉ là hai người bọn họ không phải đến để uống rượu nên không có ý định lấy chai khác.
- Quan hệ chứ cái gì.
Lưu Bích cười hì hì nói. Khuôn mặt cô hơi tròn, khi cười rộ lên nhìn rất trẻ con, thoạt nhìn rất ngây thơ. Thế nhưng, Đường Trọng biết đây chỉ là biểu hiện bề ngoài của cô mà thôi. Những cô gái trong hội này thì có ai là đơn giản chứ?
- Đúng vậy, thẳng thắn thì được khoan hồng, nếu kg nghiêm phạt. Hai người mau nói quan hệ giữa hai người là gì? Ai theo đuổi ai vậy? Bắt đầu từ bao giờ? Lửa bát quái trong tôi đang thiêu đốt hừng hực rồi đây.
Tôn Lộ thúc giục nói.
- Chúng tôi là bạn bè.
Tô Sơn uống một ngụm rượu đỏ nói.
Phụt….
Tôn Lộ cười ra tiếng, nói:
- Tô Sơn, cậu không thành thật chút nào. Chúng tớ biết hai người là bạn bè nhưng muốn biết hai người là bạn gì nha.
Tô Sơn cúi đầu uống rượu cg không định trả lời câu hỏi này.
Tôn Lộ cười khanh khách:
- Tớ ngốc thật, việc này sao có thể hỏi con gái chứ, phải hỏi con trai mới được. Ngôi sao lớn, quan hệ giữa anh và Tô Sơn là như thế nào vậy?
- Chúng tôi là bạn bè.
Đường Trọng cười nói. Vấn để này hắn không tiện trả lời, chỉ có thể đáp lại giống Tô Sơn.
- Tôi không tin.
Lưu Bích nói:
- Từ trước tới nay Tô Sơn chưa bao giờ dẫn con trai về nhà. Cô ấy đã dẫn anh về nhà gặp bề trên rồi mà chỉ là bạn bè bình thường thôi à?
- Được rồi.
Tôn Lộ chỉ vào búi tóc trên đầu Tô Sơn cùng với sườn xám nói:
- Tôi chỉ từng nhìn thấy trong nhà cô ấy có trang phục như vậy chứ chưa bao giờ thấy cô ấy mặc như thế này đi đâu. Vì cái gì lại thế?
Đường Trọng quay sang nhìn Tô Sơn nghĩ thầm, hóa ra đây là lần đầu tiên cô ấy mặc bộ quần áo này đi ra ngoài à.
Trên mặt Tô Sơn không có gì thay đổi nhưng bên tai lại hiện lên một vòng đỏ ửng.
Trong lòng có chút tức giận cô bạn của mình lắm miệng, nói hết mọi việc khiến mình bị xấu hổ.
- Vậy ư?
Đường Trọng cười tủm tỉm nhìn Tô Sơn nói:
- Tôi đúng là vinh hạnh rồi.
Hắn quay người nhìn về phía Lưu Bích cùng Tôn Lộ nói:
- Các cô đoán quan hệ của chúng tôi là gì thì chính là cái đó đi.
- A.
Lưu Bích cùng Tôn Lộ hét lên.
- Tô Sơn, thật không ngờ cậu lại có bạn trai là ngôi sao.. thật không phù hợp với tính cách của cậu nha.
- Đúng thế, lại còn tìm Đường Trọng. Đúng rồi, tôi nhớ công ty của Đường Trọng ở Minh Châu, cậu cũng làm việc ở Minh Châu, thường xuyên gặp mặt thì tốt rồi. Nếu là vậy, hai người các cậu thật xứng đôi nha.
Trương Văn Uyển ngồi trong góc uống rượu một mình giống như người ngoài cuộc vậy.
Cuối cùng Lưu Bích và Tôn Lộ cũng buông tha cho Đường Trọng, bắt đầu nói một số tin đồn bát quái với Tô Sơn. Có một số việc trong đó có liên quan đến Đường Trọng. Không chỉ có người bình thường theo đuổi thần tượng mà cả những cô nàng không lo cơm áo này cũng rất chú ý mọi việc của ngành giải trí. Hơn thế nữa, tin tức của các cô khá rộng, ngôi sao nào được vị giàu có nào bao, một người dẫn chương trình kết hôn với một ông chủ than đá lớn hơn cô ta bốn mươi tuổi, rồi ai vì cái gì mà đắc tội với ai…v..v.
Là một người trong ngành giải trí, những chuyện Đường Trọng biết còn không nhiều bằng các cô.
Điều này khiến hắn cảm thấy mình cần phải tìm hiểu rõ hơn về họ nếu không mình sẽ bị tách khỏi vòng tròn này mất.
Choang….
Răng rắc…
Bịch bịch….
- Đáng chết, đáng chết…
Trong phòng mình, Tô Cẩm Dự tức giận đấm vào camera, phẫn nộ gào thét.
Tô Cẩm Dự là một trong những người quản lý của Giang Nam hội. Dựa theo qui định thì cô ta có một phòng làm việc riêng.
Cô ta tức giận, quả thực là sắp phát điên.
Hôm nay là cái ngày đen đủi gì mà cả ngày bị tên khốn kiếp kia chèn ép.
Ở nhà bị hắn trào phúng còn chưa tính, đến Giang Nam hội muốn để bọn chúng mất mặt một chút mà không ngờ tên này lại làm cái gọi là phân tích tâm lý khiến mình mất mặt trước nhiều bạn bè như vậy.
Cái gì mà đói thân thể? Cái gì mà trống trải tịch mịch. Tất cả đều là cứt thối, tất cả đều là một cái bạt tai hắn tát mình.
Đáng hận là lúc ấy chính mình còn cảm thấy hắn nói có đạo lý, còn ngốc nghếch đứng yên so sánh lời hắn nói với tình hình thực tế của mình. Đợi đến khi mình phản ứng kịp thì hắn đã đi đâu mắt tiêu rồi mà mình cũng mất đi cơ hội phản kích tốt nhất.
Bây giờ dù là kẻ ngốc cũng nghĩ mình đồng ý với lời nói của hắn, hắn nói đều là sự thật. Nếu không sao mình lại không lập tức phủ nhận câu hỏi của hắn chứ?
Lúc đó không chỉ có mình cô ở đấy mà còn có mấy người bạn nữa. Tất cả đều thấy và nghe được những lời của Đường Trọng. Không cần suy nghĩ cũng biết, chỉ sợ chuyện này đã bị truyền đi khắp Giang Nam hội, thậm chí là toàn bộ hội ở Tô Hàng rồi.
- Đường Trọng chết tiệt, Tô Sơn chết tiệt.
Tô Cẩm Dự nghiến răng nghiến lợi quát:
- Tao nhất định sẽ trả thù, nhất định khiến chúng mày chết rất khó coi.
Đúng lúc này. điện thại di động trên bàn đổ chuông.
Tô Cẩm Dự nhìn số báo trên màn hình, thấy là Tô Cẩm Hoài gọi tới liền ấn nút nghe, nói:
- Có chuyện gì?
- Chị, ở Giang Nam hội đã xảy ra chuyện gì?
Tô Cẩm hoài quan tâm hỏi:
- Em nghe được một ít lời đồn.
- Đồn cái gì?
Tô Cẩm Dự cắt ngang lời hắn hỏi.
Tô Cẩm Hoài sao dám trả lời. Bên ngoài đang có rất nhiều người đang cười chị gái của hắn, nói cô là ‘đói thân thể’. Còn có người nói, nếu Tô Cẩm Dự vẫn đói thì bọn họ có thể giúp cô ăn no nữa. Tô Cẩm Hoài gây sự với tên kia một chút liền gọi điện tới hỏi xem là có chuyện gì xảy ra.
- Thực ra cũng không có gì.
Tô Cẩm Hoài nói:
- Tô Sơn cùng tên khốn kiếp kia đã tới Giang Nam hội rồi à?
- Đúng vậy.
Tô Cẩm Dự biết em trai không nói rõ nhất định là vì không muốn mình tức giận. Điều khiến mình tức giận vậy nhất định không phải chuyện tốt lành gì.
- Bọn chúng mới tới, chúng ta còn tranh cãi một lúc nữa.
- Chị, nghe nói Lục Quân Trác cũng ở đó, đang uống rượu cùng bạn.
Tô Cẩm Hoài nhắc nhở.
Mắt Tô Cẩm Dự sáng ngời, nói:
- Chị biết rồi. Không có việc gì thì cúp máy đây.
Cúp điện thoại, Tô Cẩm Dự lấy một chai rượu đỏ từ trong tủ rượu cá nhân của mình đi ra ngoài.
Hỏi thăm một chút, Tô Cẩm Dự đã tìm được phòng Lục Quân Trác đang uống rượu cùng bạn.
Cô đẩy cửa đi vào, cười nói:
- Biết được mấy anh đẹp trai tới chiếu cố việc làm ăn của Giang Nam hội chúng tôi nên tôi tới mời mọi người một chén rượu.
Thấy rượu đỏ trong tay Tô Cẩm Dự, mấy người đàn ông khác đều nhao nhao lên nói:
- Cẩm Dự, rượu mày của cô là đưa ai thế?
- Đúng vậy. Alaska Figure là đồ ngon. Bình thường chúng tôi tới cô cũng không hào phóng như vậy nha.
- Bình thường để các anh uống rượu ngon còn ít sao?
Tô Cẩm Dự trừng mắt mấy người, giả vờ tức giận nói:
- Quân Trác khó mới đến Tô Hàng một lần. Những người làm ông chủ như chúng tôi cũng phải làm tròn đạo đãi khách chứ.
Cô sai người mở đồ ra, chính mình cầm chén rượu đi đến trước mặt Lục Quân Trác cười nói:
- Lục thiếu gia, tôi mời anh một ly.
- Cảm ơn.
Lục Quân Trác nhẹ nhàng đứng lên, cụng ly cùng Tô Cẩm Dự. Có người đẹp mời rượu nên mặt hắn cũng tươi cười.
- Khách khí làm gì. Chúng ta không phải bạn bè sao?
Tô Cẩm Dự cười nói. Cô ta lại cầm chén rượu cụng ly với tất cả mấy tên đàn ông khác nói:
- Các anh từ từ uống, Tô Sơn và Đường Trọng đang ở phòng Ngự Long, tôi phải đi qua mời chén rượu.
Sắc mặt Lục Quân Trác thoáng cái âm trầm.