- Đừng như vậy thì như thế nào? Còn có thể như thế nào? - Đại thiếu gia, chúng ta còn có cơ hội. Lý Gia an ủi. - Còn có cơ hội gì chứ? Quan gia sụp đổ, chú ba đã chết. Còn chút người thì toàn quân bị diệt. Người của Đường Trọng đang tìm chúng ta khắp nơi như chó điên... Chúng ta còn có cơ hội gì đâu? Còn có cơ hội gì chứ? Cô có biết là chỉ cần Đường Trọng tìm được chúng ta, chờ đợi chúng ta chỉ có con đường chết không? Thủ đoạn của con chó điên kia rất đen tối. Quan Ý chết trên tay hắn... Cô có biết hay không? Quan Tâm quát lên như bị bệnh thần kinh. - Tôi biết. Tôi biết hết. Lý Gia tiến tới ôm chặt bả vai của Quan Tâm. - Đại thiếu gia, còn có tôi ở đây. Tôi còn ở đây thì chúng ta còn có cơ hội. Tôi luôn luôn liên hệ với Khô Lâu Hội. Bọn họ nhất định sẽ giúp chúng ta. Bọn họ tổn thất nặng nề như vậy, làm sao lại không hận Đường Trọng được? Làm sao không giúp chúng ta giết Đường Trọng được? Chỉ cần bọn họ đồng ý thì chúng ta còn có thể lật ngược thế cờ. - Ngu ngốc. Bọn họ đã bỏ rơi chúng ta từ lâu rồi. Quan Tâm giờ đã tuyệt vọng. Từ nhỏ tới lớn, quan hệ giữa hắn với chú ba Quan Tâm Việt là thân thiết nhất. Quan Nhất Bình đi theo đường làm quan, con người nghiêm túc cũ kỹ. Quan hệ giữa Quan Tâm và cha không được tốt. Quan Tâm Việt là người hào sảng, hơn nữa hài hước, lại không có con nối dõi, đều đối xử với Quan Tâm và Quan Ý như con trai mình. Quan Tâm Việt tự sát đả kích Quan Tâm quá lớn. Hiện tại bên cạnh hắn không có ai, hầu như hắn không còn nhìn thấy chút hy vọng nào nữa. - Chúng ta còn có giá trị lợi dụng sao? Quan Tâm cười điên cuồng. - Chỉ sợ lúc Kim Cương chết thảm, bọn họ cũng đổ trách nhiệm cho chúng ta ấy nhỉ? - Không đâu. Bọn họ nhất định sẽ điều tra chuyện đó mà. Lý Gia nói.
Đúng lúc này thì di động trong túi Lý Gia đổ chuông. Cô lấy di động nhìn thoáng qua, sau đó vui mừng kêu lên: - Đại thiếu gia, bọn họ liên hệ với chúng ta. Bọn họ đã liên hệ với chúng ta rồi... - Uống trà đi. Tô Sơn đặt một chén trà thơm tới trước mặt Đường Trọng, đưa tay mời hắn. - Không uống. Đường Trọng tức giận nói. Mặt Tô Sơn không thay đổi chút nào, đang cầm chén trà tự thưởng thức. Thấy Tô Sơn hoàn toàn không để ý tới cảm xúc của mình, Đường Trọng nhịn không được, tức giận trách mắng: - Cô có biết cô đang làm gì không hả? Cô có biết không thế? Cô có biết là chuyện này nguy hiểm ra sao không? Nếu xảy ra chuyện gì thì phải là thế nào bây giờ? Tôi về trả lời với ông cô thế nào đây? Nói năng với mẹ cô thế nào đây? Cô định trả lời thế nào với tôi hả?
- Tôi cần cô hỗ trợ sao? Tôi cần cô thay tôi mạo hiểm à? Quan gia chỉ là mấy con tôm tép mà thôi, tôi không thể giải quyết được chắc? Người của tôi đã sắp tìm được bọn chúng rồi. Chỉ cần tìm được bọn chúng là xong. Cô không tin tưởng tôi nhưng lại rất tin tưởng bản thân phải không? Đường Trọng thật sự bị làm cho tức điên lên rồi. Hắn còn ở Pháp, Tô Sơn đã tự hành động rồi. Lấy bản thân làm con mồi, dụ dỗ người của chú cháu Quan gia tới Lĩnh Nam giải quyết hết. May mắn mà tất cả đều thuận lợi, không có chuyện gì xảy ra. Nếu chẳng may mà có gì không hay... Tô Sơn kia không phải sẽ biến thành năm đoạn sao? Đáng sợ biết bao! - Anh lo lắng cho tôi à? Tô Sơn ngẩng đầu nhìn Đường Trọng, hỏi. - Cô đừng nói sang chuyện khác.
Đường Trọng tức giận nói. - Anh lo lắng cho tôi sao? Tô Sơn lại hỏi. - Tôi đang tức giận đây. Cô nghiêm túc một chút được không? - Anh lo lắng cho tôi? - Cô... Đúng thế thì sao? - Tôi rất vui! Tô Sơn cầm chén uống trà, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong mê người. -...... Người đàn ông đẩy xe lăn, trên xe lăn cũng có một người đàn ông. Có người sẽ cảm thấy đó là một hình ảnh đẹp, có người cảm thấy hai người kia nhất định là có vấn đề. - Có phải rất thất vọng không?
Công Tôn Tiễn đẩy xe, cười ha hả hỏi. - Nằm trong dự tính thôi. Du Mục châm chọc. - Một con chó điên rách nát trước khi chết muốn cắn người một cái, thất bại đã là số mệnh rồi. - Đúng vậy. Quan Tâm Việt cũng là anh hùng một thời, chết đáng tiếc thật. Công Tôn Tiễn cảm thán. - Chỉ cần là người thất bại thì chết cũng không có gì đáng tiếc. Ý tưởng của Du Mục cực đoan hơn nhiều. - Cậu và tôi thất bại thì cũng chỉ có con đường chết. Công Tôn Tiễn lắc sđầu nói: - Chúng ta và Đường Trọng cũng không có thù hằn gì quá sâu. Người tranh tôi cướp cũng chỉ vì lợi ích, không cần phải đi tới mức sống chết chứ hả? - Không có thù hằn gì sâu à?
Du Mục vuốt mạnh chân gãy của mình: - Cái này là ai hại tôi? Cái chân này là do hắn ban tặng, sao lại nói là không có thù hằn gì sâu được? - Thật ra Đường Trọng cũng không làm gì sai. Vẻ mặt Công Tôn Tiễn rất thành thật nói: - Tôi cảm thấy cậu ngồi xe lăn còn có khí chất hơn trước một chút. Trước kia cậu đi khập khiễng, nhìn dáng đi làm giảm giá trị lắm. -... Nếu có khả năng thì Du Mục cũng không ngại kéo cái lưỡi độc ác của Công Tôn Tiễn ra khỏi miệng. - Đừng nóng. Tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi. Công Tôn Tiễn khuyên nhủ. -... Du Mục cảm thấy chỉ kéo cái lưỡi vẫn là may cho hắn. Tốt nhất là xẻo luôn hết cả mắt, mũi, miệng, lỗ tai hắn ra. - Chúng ta tiết lộ địa chỉ của Quan Tâm cho Đường Trọng nhé? Công Tôn Tiễn cười hí hí nói: - Như vậy có lấy được thiện cảm của thằng ranh kia không nhỉ? - Xem ra cậu quên sỉ nhục mà em gái mình phải chịu rồi. Du Mục hừ lạnh một tiếng. - Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Có gì phải vội chứ? Công Tôn Tiễn cười. - Không vội sao? Du Mục cũng cười lạnh theo: - Lấy thế phát triển hiện giờ của Đường Trọng, năm năm hắn sẽ bỏ chúng ta rất xa. Trong vòng mười năm, hắn muốn tiêu diệt chúng ta sẽ dễ như trở bàn tay... Cậu còn có thể đợi được mấy lúc? Một năm? Hai năm? - Cậu coi thường một người rồi.
Công Tôn Tiễn nói. - Ai? - Đổng Tiểu Bảo. Công Tôn Tiễn nói vô cùng chắc chắn. - Đổng Tiểu Bảo sẽ không để hắn phát triển quá thuận lợi đâu. Một núi khó chứa được hai hổ. Hai người bọn họ sao có thể ở chung an bình được chứ? Cậu tin không? Dù sao thì tôi cũng không tin. Tâm tình Du Mục tự nhiên tốt hơn rất nhiều. Hắn quay đầu liếc Công Tôn Tiễn một cái, quái lạ hỏi: - Xe lăn của tôi là tự động, cậu đẩy giúp tôi làm gì? - Ồ? Công Tôn Tiễn giống như giờ mới nhìn thẳng vào vấn đề này. - Chắc cậu không chú ý, tôi đẩy một người què... Đi ngang qua người phụ nữ nào cũng đều thấy đồng tình với tôi, ánh mắt nhìn về phía tôi tràn ngập ngưỡng mộ hoặc... Tiếc hận. - Cút. Du Mục phẫn nộ quát. Thu Hồng Đồ bận rất nhiều việc. Khi tập đoàn Hoành Đại mở rộng tới lĩnh vực địa ốc, vô số người cần hắn đi gặp, vô số quyết định cần hắn đưa ra, vô số tiền bạc cần hắn ký tên. Hắn vừa mới buông điện thoại của một khách hàng quen thuộc, đang chuẩn bị gọi điện cho con gái bảo bối của mình ở Paris thì điện thoại nội bộ đặt trên bàn đã reo vang. Hắn bấm nút nghe, hỏi: - Linda, có chuyện gì? - Thu tiên sinh, Đường Trọng tiên sinh đang ở phòng khách. Hắn muốn gặp ông. Tiếng nói trong trẻo của thư ký Linda truyền vào. - Không tiếp. Thu Hồng Đồ nghe thấy cái tên đó đã cảm thấy đau đầu rồi.
Hắn đúng là không muốn gặp Đường Trọng. Hắn cảm thấy kẻ này đúng là sao chổi trong đời hắn. Từ sau khi biết đối phương, chưa bao giờ hắn thấy thư thái. Đầu tiên là con gái bảo bối của mình dám làm trái ý mình, trở nên phản nghịch không nghe lời. Sau đó là em gái của mình nhiều lần nhìn mình chẳng thèm chào lại đi giúp Đường Trọng quản lý nhãn hiệu thời trang mới... Thu Hồng Đồ gần như muốn rống giận. Tập đoàn to lớn như bọn họ còn thiếu một công việc sao? Nếu em gái Thu Tĩnh Văn của hắn cần việc làm hoặc muốn kinh doanh nhãn hiệu thời trang gì thì bàn bạc với ông anh trai này một chút không phải là xong à? Vì sao lại cứ phải dính với thằng ranh đó chứ? Chẳng lẽ nó không biết là làm thế sẽ càng khiến Thu Ý Hàn tin tưởng sao? Nghĩ tới chuyện hai tháng trước hắn gặp vị đại nhân vật kia ở Yến Kinh, trong lòng hắn lại cực kỳ không thoải mái.
Thu Hồng Đồ hắn đưa tập đoàn Hoành Đại tới quy mô này cũng đã là một nhân vật quan trong trong giới thương mại, dậm chân một cái là sinh ra địa chấn. Vị nhân vật lớn kia dù dùng giọng điệu ôn hòa, thái độ cũng rất thân thiết nhưng ý trong lời nói của hắn khiến Thu Hồng Đồ cảm thấy bị sỉ nhục. Hắn không muốn nhìn thấy con gái mình và thằng ranh Đường Trọng kia tới với nhau. Đây là ý gì chứ? Bọn họ cảm thấy con gái mình không xứng với cái thằng ranh Đường Trọng khốn kiếp kia à? Nghĩ tới ý tứ ngấm ngầm của bọn họ, Thu Hồng Đồ có cảm giác phẫn nộ, lửa giận công tâm. Ở trong mắt cha mẹ, con mình bao giờ cũng là xuất sắc, nổi bật nhất trên đời. Không ai có thể đáng yêu, vĩ đại như bọn chúng. Hiện giờ có người lại bảo con gái bảo bối của ông không tốt, ít nhất là không tốt bằng con gái nhà khác... Làm sao mà ông ta thừa nhận được chứ? - Tưởng là người ta thích gả con cho thằng ranh khốn kiếp đó chắc.
Thu Hồng Đồ phẫn nộ nghĩ. Thái độ của hắn với Thu Ý Hàn và Đường Trọng lại càng là phản đối của phản đối. Hắn không có cách nào cãi lời vị nhân vật lớn kia. Hơn nữa hắn cũng không muốn gả con gái mình cho Đường Trọng. Cho nên hắn đồng ý với yêu cầu kia, hơn nữa còn cam đoan là sẽ không cho phép con gái mình và Đường Trọng đến với nhau. Tuy hắn không thể làm gì đối với vị nhân vật lớn kia nhưng hắn lại có thể chuyển lửa giận trong lòng tới Đường Trọng. Hiện giờ nghe thư ký nói Đường Trọng muốn gặp, ý đầu tiên trong đầu hắn là từ chối, để cho đối phương cút đi xa, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp.