Tôn Thanh quát lớn nói.
Một đàn ông to cao khóc sướt mướt như thế còn ra thể thống gì? Lại để cho hắn cảm thấy bực bội, mất mặt xấu hổ.
Từ sau khi bị “Đường Tâm” đánh cho một trận, Tôn Thanh vẫn có loại cảm giác kim đâm vào lòng bàn chân, cực kỳ khó chịu.
Nếu như “Đường Tâm” lén lút quất mình hai bạt tai, đạp hai chân mình thì mình còn có thể miễn cưỡng nuốt xuống cục tức này.
Không chết cũng không bị tổn thương, đánh thì cứ đánh đi, người khác muốn Đường Tâm đánh nhưng còn không có cơ hội. Coi như bà lão đánh ông lão cũng không phải chuyện gì không được.
Thế nhưng Đường Tâm ở trước mặt nhiều người như vậy lại dám tát một cái làm hắn ngã xuống đất, cho nên nỗi nhục của hắn lại càng đặc biệt mãnh liệt.
Đúng là cha của hắn đã dặn dò hắn rằng bất luận như thế nào cũng không được gây phiền toái cho ban nhạc Hồ Điệp, thậm chí không tiếc cùng hắn cắt đứt quan hệ cha con.
Hắn biết rõ cha hắn rất coi trọng ba người cô gái này, hắn cũng biết hiện tại sự nghiệp của ba cô gái này đang phất cao, rất có thể sẽ trở thành ban nhạc vương bài của công ty, giống như SHE nhiều năm trước nổi tiếng khắp châu Á.
Hắn vốn cũng chuẩn bị tạm thời buông tha, đợi đến lúc thời cơ chín mùi sẽ lại trả thù thống khoái.
Thế nhưng giấy không gói được lửa.
Trước đó vài ngày hắn tham gia cuộc gặp mặt lần đầu tiên, thậm chí có người ở trước mặt mọi người hỏi hắn rằng:
- Tôn đại thiếu gia, nghe nói anh bị nghệ nhân dưới trướng của công ty các anh đánh hả?
Những người khác cũng ồn ào bàn luận, nếu như là người khác thì đều sẽ cho nữ nghệ nhân của công ty mình 'quy tắc ngầm', nhưng xem ra Tôn đại thiếu gia lại bị nữ nghệ nhân của công ty cho ‘quy tắc ngầm’.
Thậm chí một ít bạn nhậu hỏi hắn có phải có khuynh hướng thích bị hành hạ nào khác không, bằng không thì làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc Đường Tâm đánh đập tàn nhẫn như vậy, còn không phản kích?
Hắn đã trở thành trò cười trong hội, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía của hắn đều trở nên quỷ dị khinh thường.
Đúng như những người bạn A Ken đã nói, những người trong hội bọn họ coi trọng nhất là mặt mũi.
Có thể tưởng tượng sắc mặt Tôn Thanh lúc đó khó chịu đến mức nào.
Hắn vốn muốn nén cơn tức giận xuống nhưng gặp chuyện này lại càng bực tức hơn, hắn thù hận ban nhạc Hồ Điệp ngày càng sâu đậm bởi vì đã làm mất thể diện của hắn.
Đương nhiên hắn cũng không mất đi lý trí mà xông thẳng đến Tử Viên đánh đập tàn nhẫn ba cô gái ban nhạc Hồ Điệp.
Hắn vẫn đang chờ cơ hội.
Hôm nay lại bắt gặp A Ken, nghe được hắn đang dương dương đắc ý khoác lác về chuyện ban nhạc Hồ Điệp, trong lòng cảm thấy không thoải mái cho nên đã gọi hắn lên trên lầu uống rượu hỏi chuyện.
Hắn muốn làm rõ một vấn đề: Rốt cuộc Đường Tâm là ai?
Nếu như Đường Tâm chính là một người nghệ sĩ bình thường mà nói thì cha hắn không thể nào thiên vị cô như thế.
Cho dù cô là một ca sĩ có chút danh tiếng thì cha hắn cũng sẽ không để cô vào mắt. Thật sự bọn họ muốn nâng một ngôi sao mới là quá dễ dàng.
Thái độ của cha đối với ban nhạc Hồ Điệp khiến hắn nghi ngờ thân phận Đường Tâm, mà A Ken là nhân viên tiếp xúc với các cô nhiều nhất, cho nên đã nghĩ từ trong miệng của hắn đạt được một ít tin tức.
Thế nhưng không ngờ rằng ngay cả một gã tạo hình cũng không thèm để Tôn đại thiếu gia vào mắt.
Vì vậy mối thù lại tăng thêm, hắn dồn hết tất cả nỗi uất hận đối với ban nhạc Hồ Điệp vào người A Ken. A Ken là một cái ngòi nổ để hắn phát tiết lửa giận.
Nhất định hôm nay hắn phải có một câu trả lời.
Hiện tại A Ken rượu đã tỉnh hơn phân nửa, lại đưa tay lên vuốt vuốt tóc, muốn bắt nó khôi phục trạng thái tóc chải ngược ban đầu. Hắn vừa khóc vừa nói:
- Cậu dựa vào cái gì đánh người? Cậu dựa vào cái gì đánh người? Người ta không trêu chọc cậu, cậu dựa vào cái gì đánh người?
- Đánh người?
Tôn Thanh nhìn biểu hiện ẻo lả của A Ken, chỉ cảm thấy trong dạ dày run rẩy một hồi. Hắn nhe răng cười nói:
- Nếu như mày không chịu trả lời vấn đề của tao thì dĩ nhiên tao có lý do để đánh mày rồi. Đương nhiên, nếu như mày phối hợp tích cực thì lập tức tao sẽ thả mày đi, tuyệt đối không làm khó mày.
- Đường Tâm chính là Đường Tâm.
A Ken tức giận hô.
- Đường Tâm chính là Đường Tâm. Làm sao tôi biết cô ấy là ai?
- Thét to. Thật đúng là có cốt khí.
Tôn Thanh dùng chân đá vào đùi A Ken nói:
- Mày nói da thịt của mày mềm như thế này, nếu như bị tao làm hỏng thì có đáng không?
- Cậu đừng đụng vào tôi.
A Ken ngồi dưới đất dùng tay đẩy giầy Tôn Thanh ra.
- Nếu cậu dám động vào tôi… thì tôi sẽ báo động.
- Báo động?
Tôn Thanh cười to lên.
- A Ken, đầu mày chứa nước hả? Mày có biết những lời này của mày ngây thơ đến thế nào không?
- Dù sao nếu như cậu dám động vào tôi thì tôi sẽ báo động.
A Ken thò tay vào trong túi quần lục lọi, rút di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại báo động.
Bốp!
Điện thoại trong tay hắn bị đoạt, Tôn Thanh dùng sức hất lên, điện thoại bị đập vào tường nát vụn rơi xuống.
Tôn Thanh không ngờ A Ken lại có can đảm đối đãi mình như vậy, thẹn quá hoá giận, một cước đá vào ngực A Ken.
Quả thật thân thể A Ken rất yếu ớt, bị hắn đá một cước đã ngã xuống mặt đất.
- Cứu mạng, cứu mạng… giết người rồi…
A Ken dùng hết sức gào thét.
Bịch.
Chân Tôn Thanh dẫm vào cằm A Ken khiến cho hắn rốt cuộc không thể phát ra thanh âm nào.
- A Ken, tao muốn làm bạn với mày, thế nhưng mà mày không để cho tao chút mặt mũi nào. Mày khiến tao không thoải mái thì tao cũng sẽ cho mày không thoải mái.
Tôn Thanh dữ tợn nói.
- Ta hỏi lại mày một lần cuối cùng. Đường Tâm là ai?
- Ư ư…
Miệng A Ken kêu lên tiếng ư ư, tỏ vẻ hắn không có cách nào trả lời câu hỏi của Tôn Thanh được.
Tôn Thanh dịch chuyển bước chân khỏi miệng hắn một chút, A Ken kiều diễm lau vết máu trên khóe miệng.
Hắn lau một chút rồi xòe tay ra, nhìn thấy bàn tay có máu tươi, A Ken sợ hãi, nước mũi nước mắt cùng một chỗ đi ra, la lớn:
- Cứu mạng… Có người muốn giết người rồi. Cứu tôi với…
Bịch.
Bàn chân to của Tôn Thanh lại dịch chuyển, đặt trực tiếp lên miệng A Ken.
Vì vậy, A Ken không thể tiếp tục gào thét nữa.
- Ư ư ư…
Nửa người trên của A Ken khó có thể nhúc nhích, hai chân dốc sức liều mạng giãy dụa lấy, hai tay không ngừng ra sức đập vào cái chân của Tôn Thanh đang dẫm trên mặt hắn.
Đáng tiếc, sức lực của hắn quá nhỏ rồi.
Sức đập vào chân Tôn Thành cũng càng ngày càng yếu đi.
- Đánh à? Ngươi dám đánh à?
Tôn Thanh liều lĩnh mà cười cười, cái mặt gầy gò của hắn bị kéo ra, giống như không có biện pháp nào che khuất được xương cốt bên trong thịt, khiến cho người khác cảm giác rất quái dị.
- A Ken, mày dùng tất cả sức lực để đánh tao nhưng làm như vậy cũng chỉ như gãi ngứa cho tao, khiến tao không nỡ đem chân dịch chuyển khỏi mặt mày. Mày là gã biến thái, ẻo lả, có phải mày muốn đàn ông ở bên trên mày không? Có muốn tao tìm 100 tráng hán đưa cho mày sử dụng luân phiên không?
Bởi vì trên đầu đau đớn nên A Ken đã mất đi ý thức phản kháng.
Nhưng những lời nói của Tôn Thanh đã đâm sâu vào lòng tự trọng của A Ken.
Tôi là đàn ông!
Đàn ông tinh khiết!
Hắn lại bắt đầu dùng tất cả khí lực để giãy dụa toàn thân, hai chân lại vung loạn lên, hai tay bắt đầu đập vào chân Tôn Thanh, trong miệng ư ư như muốn mắng
‘mày mới là ẻo lả, mày mới là kẻ biến thái, mày mới cho đàn ông ở bên trên, mày mới là người bị 100 tráng hán luân phiên chơi đùa, mày không bằng cầm thú’
Thế nhưng bởi vì hắn bị dẫm ở trên miệng nên những lời nhục mạ, nguyền rủa này đều không có cách nào phát ra, đi vào trong lỗ tai Tôn Thanh cũng chỉ là một hồi tiếng ư ư vừa vội vừa nhanh.
Đương nhiên là hắn vẫn biết A Ken đang mắng hắn.
Vẻ mặt Tôn Thanh cuồng tiếu, không ngừng dùng sức dẫm nát mặt A Ken, lại còn di đi di lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng mịn được A Ken đắp mặt nạ mỗi ngày đã bị hắn chà xát da tróc thịt bong, thịt ở khóe mắt cũng bị rách một đường, giống như con mắt muốn từ trong hốc mắt chạy ra ngoài.
Cái mũi của hắn là đã qua chỉnh sửa, Tôn Thanh giẫm một chân lên, lập tức hắn bị đau đớn đến cực độ, nước mắt chảy ròng ròng.
- Không tệ. Biểu hiện vô cùng tốt.
Tôn Thanh cười lớn nói.
- Ẻo lả, hôm nay mày biểu hiện rất không tồi. Đến đây đi, lại càng thêm kịch liệt.
Loảng xoảng.
Chưa dứt lời, Tôn Thanh chỉ cảm thấy đầu gối kịch liệt đau nhức, còn nghe được tiếng kêu rắc giống như xương bị gẫy.
Mặt mũi Tôn Thanh mặt mũi tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, hai mắt gắt gao chằm chằm vào A Ken.
Không biết hắn mò được vỏ chai rượu kia từ lúc nào, sau đó đập một nhát vào bên trên bắp chân mình.
Đau nhức!
Đau đớn giống như bị xuyên tim!
Rốt cuộc chân Tôn Thanh cũng rời khỏi mặt A Ken, thân thể của hắn lùi về phía sau, nặng nề ngã xuống ghế salon.
A Ken cũng rất nhanh trí, trên mặt đã không có áp lực, sau khi nhận được tự do liền đứng lên, đã nghĩ tới việc chạy ra ngoài.
Chỉ cần chạy ra khỏi cái ghế này là hắn sẽ được cứu.
Thế nhưng đúng lúc này, Tôn Thanh bị A Ken chọc giận đã sinh ra sát ý.
Hắn cố nén đau đớn, thân thể bổ nhào về phía trước, thoáng cái đã bổ nhào lên thân thể A Ken. Hai người cùng ngã xuống đất.
Hắn đánh một quyền vào bên trên ót A Ken, quát:
- Nói cho tao biết. Đường Tâm là ai?
- Đường Tâm là Đường Tâm.
- Nói cho tao biết, Đường Tâm là ai?
Tôn Thanh lại đánh ra một quyền.
- Đường Tâm là Đường Tâm. Đường Tâm là Đường Tâm.
A Ken kiên quyết chỉ nói câu này.
Hiển nhiên thái độ của A Ken khiến cho Tôn Thanh điên cuồng, hắn một quyền lại một quyền nện trên ót A Ken.
Mỗi lần đánh một quyền, hắn đều lớn tiếng hô một câu: Nói cho tao biết Đường Tâm là ai?
Quả thật lúc này hắn đã không quan tâm đáp án rồi, hắn chỉ nghĩ tới việc đè kẻ này xuống dưới để mình phát tiết những uất hận trong lòng.
Bịch.
- Đường Tâm là ai?
Đường Tâm là Đường Tâm.
Bịch.
- Đường Tâm là ai?
- Đường Tâm là… Đường Tâm.
Bịch.
Bịch.
Bịch.
Một quyền lại một quyền, một tiếng lại một tiếng.
Tới cuối cùng, hai tay Tôn Thanh đã thoát lực, không đủ sức vung nắm đấm nữa rồi.
Lúc này hắn mới phát hiện đã lâu A Ken không trả lời vấn đề của hắn rồi.
Hắn nhấc A Ken lên, nhìn thấy ánh mắt của A Ken đã nhắm lại, trên mặt đầy máu, đã không còn nhận thức được gì nữa.
Không biết có phải bởi vì Tôn Thanh xoay người hắn quá mạnh khiến hắn đau đớn quá mà tỉnh lại không. A Ken lại phát ra tiếng nói:
- Đường Tâm… là Đường Tâm.
Tiếng nói rất yếu ớt, người ngoài khó có thể nghe được.
A Ken, hắn hy sinh khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của mình để lấy được tôn nghiêm đàn ông tinh khiết.