- Có nghĩ đến. Đường Trọng nói: - Con lo bọn họ sẽ áp chế kinh tế của chúng ta. Cho dù con trở thành một thành viên của bọn họ nhưng bọn họ cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận một thằng nhóc nghèo ở Trung Hoa đâu? Trong hạng mục lớn hợp tác với bọn họ, nếu bọn họ đọng lại lượng lớn tiền mặt của con thì con sẽ bị vây trong hoàn cảnh rất nguy hiểm. Con sẽ cố gắng tránh cho tình huống này xảy ra. Thà kiếm ít hơn thì cũng muốn ổn thỏa hơn. Khương Khả Nhân vui mừng nhìn Đường Trọng, nói: - Con còn vĩ đại hơn tưởng tượng của chúng ta, cho đến bây giờ đều chưa làm chúng ta thất vọng. - Đừng khen nó. Đại hồ tử ngó đầu ra khỏi bếp, nhắc nhở nói. Sau khi ông kết hôn với Khương Khả Nhân, cũng không về Yến Kinh và lại trở về ngục giam Hận Sơn. Đương nhiên thỉnh thoảng ông cũng đến Yến Kinh đoàn tụ với Khương Khả Nhân. Bởi vì chuyện Khô Lâu Hội lần này, Đường Trọng cảm thấy có chuyện quan trọng phải đi Yến Kinh một chuyến, thương lượng với ba mẹ một chút, cũng nói với ông ngoại một chút. Mặc kệ Khương gia đối xử với hắn như thế nào nhưng rất nhiều lúc, Khương gia và hắn vẫn nể trọng cho nhau. Chỉ có như vậy, người ngoài mới có thể càng coi trọng lực lượng hai bên của bọn họ hơn. - Vì sao? Khương Khả Nhân hỏi. - Em không nói, nó sẽ không biết bản thân vĩ đại bao nhiêu. Đại hồ tử nói. - - Đó là một tin tốt. Khương Lập Nhân cười nói. - Ông ngoại ủng hộ quyết định của cháu?
Đường Trọng rót trà cho Khương Lập Nhân, lên tiếng hỏi. - Vì sao lại không ủng hộ? Chuyện này đối với cháu, với ông, với mọi người đều tốt cả. Khương Lập Nhân nói. Ông nhìn thẳng Đường Trọng, giọng nói nghiêm túc dặn dò: - Nhưng có một số việc ngàn vạn lần không nên đụng vào. - Cháu hiểu. Đường Trọng hiểu ông ngoại muốn cảnh báo cái gì. Đây cũng là bảo hắn phải giữ giới hạn. Lúc hắn đàm phán với lão già trong Khô Lâu Hội kia đã xác minh điều này. Hắn sẽ không nhận yêu cầu gì ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia. Không vì gì khác, bởi vì gốc của hắn cũng ở đây. Khương Lập Nhân nghĩ ngợi, nói: - Ông sẽ giúp cháu báo với quốc gia một tiếng. Đường Trọng nhíu mày. Hắn sẽ không bán đứng lợi ích của quốc gia nhưng cũng không muốn phức tạp hóa chuyện này lên. Rất nhiều chuyện bàn với chính trị có khả năng sẽ biến chất. Khương Lập Nhân hiểu được suy nghĩ của Đường Trọng, nói: - Ông hiểu suy nghĩ của cháu. Đường Trọng, nhớ kỹ một câu của ông. Ngàn vạn lần đừng biến mình thành thương nhân cô độc. Đó là điều vô cùng nguy hiểm. - Cháu lại cảm thấy bản thân có thể xử lý tốt. Đường Trọng nói. - Thực lực của một người dù mạnh mẽ thì hắn cũng không thể chống đỡ nổi một tập đoàn kinh tế hoặc chính trị cường đại. Hắn cần có một đám người chống bên dưới, để cho hắn không giẫm phải khoảng trống. Cũng đồng thời cần phải có bạn bè hai bên giúp đỡ. Như cháu đứng ở trên không thế đan lực bạc, một cơn gió là thổi rơi cháu ròi. Đường Trọng, cháu cần bạn. Định nghĩa bạn này có thể là cá nhân, cũng có thể là một quốc gia. Nhìn thấy Đường Trọng còn đang do dự, Khương Lập Nhân cười nói: - Quốc gia vẫn muốn gia nhập tổ chức thần bí này nhưng hiệu quả không lý tưởng lắm. Nếu cháu có thể vào, quốc gia nhất định sẽ dốc lượng lớn ủng hộ cháu. Có một quốc gia cường đại hậu thuẫn ở sau lưng, cháu còn gì mà không hài lòng chứ? - Mở rộng vòng bạn bè của cháu, mở rộng mối quan hệ của cháu để người khác không thấy rõ thực lực của cháu, không thấy rõ yếu hại thật sự của cháu ở đâu. Như vậy cháu mới an toàn. Chỉ bằng sức một người, càng thành công thì cũng càng nguy hiểm. Cây to đón gió lớn, gió lớn thì cây dễ đổ. Khương Lập Nhân vỗ vỗ bả vai Đường Trọng, nói: - Cháu đã mạnh mẽ đến mức phải lo lắng đến mấy vấn đề này rồi. Có đôi khi thay đổi cũng không phải một chuyện đau khổ. Có lẽ, nói không chừng đây cũng là chuyện vui mừng trong cuộc đời cháu. - Cảm ơn ông ngoại dạy bảo. Đường Trọng chân thành nói. Khương Lập Nhân gật gật đầu, cười nói: - Cháu và con bé Đổng gia kia đã xảy ra chuyện gì rồi? - Đổng Bồ Đề? Không có chuyện gì. Cháu đã không gặp mặt cô ấy thời gian dài rồi.
Đường Trọng chột dạ nói. - Là như vậy sao? Khương Lập Nhân cười: - Nhưng ông thấy hai người bọn cháu quảng cáo trên TV. - Đó là công tác thôi. Đường Trọng biện minh. Sắc mặt Khương Lập Nhân trở nên nghiêm túc, nói: - Bên Đổng gia đã nói cáo trạng của cháu rồi. Đường Trọng, cháu còn nhớ rõ lúc đó cháu nói không? Ông xác minh nói cho cháu biết, nếu cháu từ chối đám hỏi với Đổng gia thì sẽ không thể thân mật với con bé Đổng gia kia nữa. Nói các khác, chuyện tình sẽ phiền phức hơn. Hiển nhiên là cháu quên rồi. - Bọn cháu chỉ là bạn. Đường Trọng bất đắc dĩ nói: - Bọn cháu sẽ không đến với nhau.
- Ai biết được? Khương Lập Nhân xua tay nói: - Thế giới này không có gì là không thay đổi. Làm một thương nhân thành công thì không được tin hai chữ nhất định. Ông không để Đường Trọng tin, bản thân ông cũng không tin. - Theo địa vị đề cao và tiền tài quyền thế tăng trưởng, Đường Trọng cảm thấy bản thân bị ước thúc càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều. - Ở Hận Sơn vẫn thoải mái hơn. Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ. Hắn muốn trở lại Hận Sơn, trở lại nơi hắn đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy dãy núi liên miên và rừng rậm rậm rạp trước phòng ngủ. Mặc kệ phân tranh, mặc kệ ngày đêm. Lúc Đường Trọng rời khỏi thư phòng của Khương Lập Nhân, liền nhìn thấy Khương Di Lâm đang tiến đến thăm bà ngoài, cũng đang xem TV nói chuyện phiếm với bà.
Bà ngoại nhìn thấy Đường Trọng, lập tức vui mừng ngoắc lại, nói: - Đường Trọng, cơm tối ăn ở nhà đi, không được đi đến chỗ mẹ cháu đâu. Di Lâm cũng đến đây. Ba chúng ta cùng ăn bữa tối ngon miệng, tâm sự tình cảm. - Được. Đường Trọng cười đồng ý. Hắn đi đến bên cạnh bà ngoại rồi ngồi xuống, chủ động chào hỏi Khương Di Lâm, nói: - Di Lâm, chúc mừng. Đối xử với người đẹp nhẹ nhàng của Khương gia này, Đường Trọng còn vô cùng thưởng thức. Không tranh không cướp không sảo không nháo, mỗi lần gặp mặt đều im lặng đọc sách. Đáng tiếc cô gái này phải gả cho Đổng Tiểu Bảo vì chính trị. - Cậu không muốn cắn xương nên tôi bị đẩy cho bọn họ. Có gì đáng chúc mừng chứ? Vẻ mặt Khương Di Lâm bình tĩnh nói nhưng lời nói lại mang theo ý châm chọc. Đường Trọng xấu hổ cười cười, nói:
- Mỗi người đều có lựa chọn của bản thân. - Ý của cậu là nói tôi đây là do tự lựa chọn à? - Đường Trọng cảm giác được cô gái này có địch ý với hắn. Bởi vì sao? Chính bởi vì hắn từ chối Đổng Bồ Đề, cho nên cô mới phải tiếp nhận vụ mua bán này? Nhưng bản thân Đường Trọng cũng vô tội mà. Bà ngoại nhanh chóng hòa giải, hai tay nắm tay Đường Trọng và Khương Di Lâm, nói: - Cũng không được cãi nhau. Đều là anh em một nhà, có chuyện gì nói không được chứ? --------------------- Ngã tư đường rét lạnh, đôi nam nữ ăn mặc kín mít chỉ lộ ra ánh mắt và cái mũi, tay trong tay đi tản bộ.
Nếu có người có thể lấy khẩu trang trên mặt và khăn quàng cổ trên người bọn họ thì nhất định sẽ bị thân phận của bọn họ làm kinh ngạc. Cô gái chính là người nổi danh trong sự kiện chuyện xấu gần đây với ông chủ lớn của tập đoàn Hoành Đại Hỏa Tinh, Thu Ý Hàn, con gái của Thu Hồng Đồ. Người đàn ông tự nhiên chính là ngôi sao lớn người gặp người thích, xe gặp xe đổ, bị vô số fan theo đuổi, Đường Trọng. - Sao trước khi trở về không gọi điện cho anh? Đường Trọng hỏi. - Mẹ đột nhiên đưa cho em và bà ngoại vé máy bay. Em muốn đợi đến lúc trở về sẽ làm anh bất ngờ. Nhưng vừa xuống máy bay đã bị mẹ đưa về nhà. Thu Ý Hàn uất ức nói. Bàn tay bé nhỏ của cô dùng sức nắm chặt bàn tay to của Đường Trọng, nói: - Thật xin lỗi mà. - Những lời này hẳn là anh nói mới đúng.
Đường Trọng cười an ủi: - Nếu anh có thể làm bố mẹ em thích anh, sẽ không làm em ở trong thế khó xử. Thu Ý Hàn cúi đầu không nói. Cô không còn là đứa trẻ. Cô hẳn nên gánh vác một phần. Cô cũng không muốn nói ra để tăng gánh nặng cho Đường Trọng. Nếu bản thân không thể đứng vũng áp lực trong nhà thì cô làm sao có thể ở cùng người đàn ông mà mình thích? - Yên tâm đi. Sẽ càng ngày càng tốt thôi. Đường Trọng vô cùng tin tưởng nói. - Ừm, em tin anh. Con ngươi sáng long lanh của Thu Ý Hàn nhìn Đường Trọng, gật đầu đáng yêu nói: - Em đã nói với ba rồi, bảo ông ấy cho chúng ta một ít thời gian Chúng ta còn rất rất nhiều thời gian. Anh đừng gấp, cũng đừng áp lực. - Được. Anh sẽ cố gắng đi lấy lòng ba mẹ em, để bọn họ cam tâm tình nguyện gả con gái bảo bối của bọn họ cho anh.
Đường Trọng nói. - Ừm. Thu Ý Hàn liên tục gật đầu, bộ dáng ngây thơ đáng yêu. Cốc cốc Kính thủy tinh bên đường bị người ta gõ. Thu Ý Hàn hoảng sợ. Chẳng lẽ có người đã phát hiện ra thân phận của bọn họ? Hai người đi về phía cửa sổ. Ở vị trí cửa sổ trong quán cà phê, vẻ mặt Đổng Bồ Đề vui vẻ vẫy tay chào hỏi bọn họ. Miệng của cô động đậy giống như nói chuyện với bọn họ. Bởi vì cách thủy tinh nên Đường Trọng không thể nghe rõ. Đương nhiên cho dù nghe rõ thì Đường Trọng cũng giả vờ không nghe rõ. Đường Trọng có cảm giác da đầu run lên. Sao đến đâu cũng đều gặp cô gái này chứ? Đường Trọng xua tay áo với cô, nói với Thu Ý Hàn: - Đổng Bồ Đề, một người bạn.
- Em biết mà. Chị ấy còn chụp quảng cáo với anh nữa. Ngoài đời còn đẹp hơn trên TV. Thu Ý Hàn kéo tay Đường Trọng, nói: - Chị ấy muốn mời chúng ta uống cà phê kìa.