- Còn nhớ nó không?
- Nhớ.
Đường Trọng gật đầu. Đây là đồ sau khi hắn đâm Đổng Bồ Đề hai nhát lúc đến thăm đã tặng cô, con rối chỉ có một mắt.
- Tôi rất thích.
Đổng Bồ Đề nói:
- Khi tôi tuyệt vọng nhất chính nó đã an ủi tôi rất nhiều. Nếu mở một con mắt nhắm một con mắt thì thế giới này sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều. Là một con rối thì phải hiểu được công việc của một con rối đúng không?
- Bọn họ vẫn rất quan tâm cô.
Đường Trọng nói:
- Ít nhất bọn họ đã từng do dự.
- Anh đang thảo luận với tôi việc này sao?
- Tôi không có tư cách.
Đường Trọng nói:
- Bởi vì tôi cũng là một con rối. Tôi không bị ai thao túng nhưng lại bị vô số người thúc đẩy. Yêu tôi có, hận tôi có, kể cả cô.
- Anh còn thảm hơn tôi.
Đổng Bồ Đề cười khẽ.
Cô cất con rối kia vào túi, sau đó vươn tay nói với Đường Trọng:
- Tôi cảm thấy chúng ta nên làm quen một lần nữa. Chào anh, tôi là Đổng Bồ Đề.
- Đường Trọng.
Đường Trọng vươn tay cầm chặt bàn tay như bạch ngọc của Đổng Bồ Đề. Tay của cô tái nhợt, dài nhỏ mà cũng rất có lực.
- Anh còn hung ác hơn so với tưởng tượng của tôi.
- Cô còn xinh đẹp hơn tôi thấy.
- Về sau chúng ta đơn giản là đối thủ rồi.
Đường Trọng dừng một chút nói:
- Chỉ cần cô không chủ động hại tôi thì tôi quyết không hại cô.
- Đây là hứa hẹn à?
- Là cam đoan.
- Chúng ta sẽ gặp lại.
Đổng Bồ Đề nói:
- Nhất định.
Cô nhận túi xách từ tay Đường Trọng, kéo vali quay người đi về phía cửa soát vé.
Rất nhanh, bóng dáng yểu điệu của cô biến mất khỏi tầm mắt của Đường Trọng.
Đường Trọng nhẹ thở dài.
Trước kia vừa giống đối thủ vừa giống bạn bè còn có một chút mập mờ thì giờ đây biến mất không còn tí gì. Quan hệ giữa hắn và Đổng Bồ Đề phải ác liệt đến bước này sao?
Hắn biết, lần sau gặp mặt, g chết không dừng.
Hắn nhớ tới trước cổng sân bay đi nhờ xe, nhớ tới thập trọng trói buộc trong phòng thay đồ, nhớ tới xung đột trong quán trà và cùng nhau giết định bên bờ biển… Bọn họ vốn phải trở thành bạn bè mới đúng.
Trong lúc Đường Trọng đang cảm thán thế sự thì một người mặc quần áo đen đến trước mặt hắn cung kính nói:
- Ông Đường, Ông Đổng mời ông uống một ly cà phê.
Đường Trọng nhìn tháng qua quán cà phê hắn mới rời đi, nhẹ gật đầu với người áo đen rồi theo hắn đi tới quán.
Khi Đường Trọng đi tới, Đổng Tiểu Bảo đang nói chuyện cùng hai cô gái rất xinh đẹp.
- Không không không. Cô không phải người mẫu. Người mẫu cao gầy, xinh đẹp, nhưng khí chất lại kém hơn mà thân hình cô lại rất đầy đặn. Điều này đã loại bỏ cô là người mẫu. Không những thế, cô tự tin là do tự nhiên mà không phải vì ảnh hưởng của máy quay. Nếu tôi không đoán sai thì cô nhất định là quản lý cấp cao của một công ty nào đó. Lại nhìn cách ăn mặc cùng kiểu tóc của cô thì công ty cô làm nhất định có liên quan đến hàng xa xỉ. Là nước hoa hay thời trang vậy? Cô có thể cho tôi biết đáp án chính xác không?
Trên mặt Đổng Tiểu Bảo mang theo nụ cười mê người nói với hai cô gái ngồi đối diện.
- A, anh thật giỏi. Làm sao anh biết vậy?
Cô gái tóc dài kinh ngạc hô.
- Bằng mắt.
Đổng Tiểu Bảo ra vẻ cao thâm, che ngực nói:
- Còn có tâm nữa.
- Dùng tâm cũng có thể thấy sao?
- Bởi vì tôi mong muốn được làm quen với hai cô nên nó sẽ cố gắng đến gần các cô, dùng các giác quan đi suy đoán mọi thứ về hai cô. Các cô biết vì sao cảnh sát phải tìm động cơ gây án của tội phạm trước không? Bởi vì thông qua động cơ của tội phạm thì cảnh sát có thể dùng nhiều cách chứng minh người đó là có tội.
- Thật thú vị, anh coi làm quen con gái là phạm tội sao?
- Không đâu. Phạm tội là việc đơn giản. Dù là ai, chỉ cần có con dao là có thể làm được. Nhưng làm quen với con gái phải có hiểu biết về thiên văn địa lý, kinh tế chính trị, thời trang, các loại rượu…hỗ trợ. Nó so với phạm tội thì càng phức tạp hơn nhiều.
Hai cô gái bị lý luận của hắn khiến cho cười run rẩy hết cả người.
Đường Trọng biết, nếu hôm nay mình không đến thì chắc chắn hắn sẽ dẫn hai cô gái này đi thuê phòng khách sạn cao cấp nhất Minh Châu.
Không những thế, hắn đảm bảo là ba người sẽ cùng một chỗ.
Đổng Tiểu Bảo như nhớ ra sự tồn tại của Đường Trọng, nói:
- A, hai cô gái xinh đẹp, tôi có chuyện muốn nói với bạn một chút nên xin lỗi không nói chuyện tiếp được.
Lúc này hai cô gái mới thấy Đường Trọng đứng sau lưng mình, cô gái tóc ngắn kinh sợ hỏi:
- A, anh ấy là Đường Trọng phải không?
- Không sai. Tôi là người đầu tư, muốn mời anh ấy quay một bộ phim. Các cô thấy thế nào?
- Thật tốt quá, chúng tôi rất thích Đường Trọng.
Cô gái tóc dài vui vẻ nói.
- Vì nụ cười của các cô, tôi sẽ cố gắng thuyết phục anh ấy.
Đổng Tiểu Bảo nói.
Vì thế, hắn trao đổi danh thiếp với hai cô rồi đi về góc quán cà phê.
- Có phải anh ta rất có mị lực đúng không?
Đường Trọng đè tay lên ghế sô pha, khom người xuống cười nói với hai cô gái:
- Lần trước tôi đánh cuộc cùng anh ta. Nếu hắn có thể khiến một bà lão ngồi trên xe lăn trên mặt có một cái bướu thịt hôn hắn một cái thì tôi sẽ mất hắn một chiếc xe thể thao. Các cô biết kết quả thế nào không? Hai người bọn họ đã thực hiện một nụ hôn sâu theo đúng tiêu chuẩn đấy.
Vì thế, sắc mặt hai cô gái liền biến đổi.
Đường Trọng tiêu sái vẫy tay với hai cô, sau đó đến ngồi đối diện với Đổng Tiểu Bảo.
Đổng Tiểu Bảo ngả người trên ghế sô pha mềm mại, nhìn Đường Trọng hỏi:
- Cậu thích phá đám à?
Biết anh không vui một chút sẽ khiến tôi thấy vui hơn.
Đường Trọng nói:
- Tất nhiên, nếu mỗi ngày anh có thể dẫn hai người phụ nữ trở về thì tôi cũng không có ý kiến.
Mỗi ngày dẫn về hai người phụ nữ, một năm là hơn bảy trăm người. Cho dù nhà họ Đổng có đem thuốc bổ tốt nhất thế giới cho hắn thì cũng không thể cứu được tính mạng của hắn.
- Chỉ sợ làm cậu thất vọng rồi.
Đổng Tiểu Bảo nói:
- Bởi vì ánh mắt tôi tương đối cao, phụ nữ bình thường không thể nhập mắt nên muốn tôi dẫn về nhà cũng không phải chuyện đơn giản như vậy. Đúng rồi, cảm ơn sự quan tâm của cậu.
- Đừng khách khí.
Đường Trọng nói.
- Nói thật, tâm tình của tôi hôm nay rất không tốt.
Đổng Tiểu Bảo nói:
- Em gái tôi đi Ấn Độ, vậy mà không cho tôi lái xe tiễn. Nó nói đã hẹn người ở sân bay. Tôi đoán người kia là cậu. Thật không may mắn tôi đã đoán đúng rồi.
- Thấy anh không vui thì buổi tối hôm nay tôi có lý do mở bình rượu ngon chúc mừng rồi.
Đường Trọng mỉa mai nói.
- Cậu đâm em gái tôi hai nhát.
Đổng Tiểu Bảo nói.
- Cảm ơn anh đã nhớ giúp tôi, nếu không tôi đã quên rồi.
Đường Trọng nói:
- Hôm nay anh định làm người tốt việc tốt sao? Muốn tôi cảm ơn anh à.
- Nó là một người khá mang thù. Không những thế, nó rất coi trọng làn da. Cậu đâm hai nhát vào bụng nó thành hai cái lỗ thì nhất định nó phải nghĩ cách đem cậu phanh thây xé xác mới đúng. Vì sao khi rời đi nó còn gặp cậu một lần?
- Đánh là tình, mắng là yêu. Có lẽ hai nhát dao kia khiến cô ấy cảm thấy tôi là người không tệ đâu?
- Cậu mà thế sao?
- Ít nhất so với những kẻ tuỳ tiện có thể hi sinh người nhà của mình còn tốt hơn nhiều.
- Nói rất hay.
Đổng Tiểu Bảo vỗ tay khen:
- Đây là tự tát mình rồi. Tôi cứu nó về nó lại hận tôi, còn cậu đâm nó hai nhát …
- Cô ấy đã yêu tôi.
- Không, nó cũng hận cậu.
Đổng Tiểu Bảo nói:
- Nó sẽ không yêu ai, trước kia là vậy, về sau càng như vậy.
- Anh mời tôi tới là để phân tích tình cảm của em gái mình cho tôi nghe sao?
- Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết. Chiến tranh giữa chúng ta đã bắt đầu.
- Không phải đã sớm bắt đầu rồi sao?
- Tôi là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Giống như việc tôi theo đuổi những cô gái kia vậy, tôi thích ôn nhu, tất nhiên tôi cũng thích làm việc cho thật hoàn mỹ. Nhưng tôi phát hiện cách đó chỉ thích hợp đối phó với phụ nữ mà không thích hợp đối phó cậu.
- Đúng thế.
Đường Trọng nói:
- Anh cần đổi một cách khác. Ví dụ như loại này.
Trong lúc nói chuyện, Đường Trọng cầm chén trà trên bàn hất về mặt Đổng Tiểu Bảo.
Đổng Tiểu Bảo sớm có phòng bị, thân thể hơi nghiêng về bên trái, tránh được một chiêu bất ngờ này của Đường Trọng.
Keng!
Ly thuỷ tinh rơi trên sàn nhà nát bấy.
Quán cà phê vốn yên tĩnh nên khi bên này gây ra tiếng động lớn như vậy khiến cho tất cả mọi người đều nhìn về đây.
Nhân viên phục vụ bước nhanh tới, hỏi:
- Xin hỏi, có chuyện gì xảy ra vậy anh?
- Thật xin lỗi, bạn của tôi trượt tay làm rơi ly mất rồi.
Đổng Tiểu Bảo chỉ vào Đường Trọng nói.
- Không sao đâu.
Nhân viên phục vụ nói:
- Tôi có thể dọn dẹp không?
- Lát nữa nhé. Chúng tôi nói chuyện chút đã.
- Vâng, được rồi.
Nhân viên phục vụ lại đi ra ngoài.
Đổng Tiểu Bảo cười ha hả nhìn Đường Trọng nói:
- Tôi đã nói rồi, cậu là kẻ không làm việc theo lẽ thường thì sao tôi có thể không phòng bị chứ?
Bốn gã bảo tiêu ở bốn phía nhanh chóng chạy tới, bao vây Đường Trọng cùng Đổng Tiểu Bảo vào trong. Tay bọn họ cho vào trong âu phục, chỉ cần Đường Trọng hơi chút cử động thì bọn họ sẽ nổ súng ngay.
- Tốt nhất cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Nụ cười trên mặt Đổng Tiểu Bảo biến mất, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng nói:
- Nếu cậu thích cho tôi một cơ hội giết cậu tại chỗ thì tôi cũng không từ chối.
- Anh không dám giết tôi.
Đường Trọng nói:
- Ít nhất là ở chỗ này, anh không dám đâu. Nếu không anh còn phải chờ tôi cho anh cơ hội sao? Anh đã sớm làm rồi mới đúng.
- Đúng là một người thông minh.
Đổng Tiểu Bảo cười to.
- Tôi thích cùng người thông minh nói chuyện. Tôi đúng là không dám. Tôi không cần vì một người không quá quan trọng mà đánh mất hạnh phúc cả đời sau. Nhưng nếu cậu còn dám ra tay thì tôi cũng không ngại chặt đứt hạnh phúc nửa đời sau của cậu.
- Hoàn cảnh đẹp như thế, mọi người uống cà phê tâm sự mới tốt, nói những chuyện chém giết kia làm gì.
Đường Trọng nói.
- Đúng vậy. Hương vị cà phê ở đây không tệ. Có người nói hương vị cà phê mới là cà phê quý tộc, cậu thấy sao?
Đổng Tiểu Bảo cầm menu trên bàn lên xem.
- Đổng Tiểu Bảo, anh đúng là tên khốn trong giới quý tộc.
- Đường Trọng, cho dù cậu thành quý tộc cũng là một tên khốn.
Hai người nhìn nhau cười to.