- Muốn cười thì cứ cười chứ sao, làm sao phải có vẻ nín nhịn thế? Chẳng lẽ chúng ta không cần con gái sao? Cái loại mọc ra được cái mặt như cậu thì làm sao hiểu được nỗi đau khổ của đám đàn ông xấu trai như chúng tôi chứ?
- Vâng vâng.
Đường Trọng lại vội vàng đáp.
- Ông thật là một người chân thật, nói chuyện thẳng thắn thành khẩn lắm.
- Lớn tuổi rồi, không muốn phí nhiều tâm nhãn đi che dấu mấy thứ này nữa.
Tô Tài Viễn nói:
- Nghĩ sao thì nói vậy thôi. Các cậu nghe xong thích cũng tốt mà không thích cũng thế, chẳng làm gì được tôi cả.
- Ông đúng là một trí giả.
Đường Trọng lại tán thưởng lần nữa, lần này đúng là tán thưởng tự đáy lòng. Đây là một lão ngoan đồng huyên náo nhân gian, là người thông minh bậc nhất trên thế gian.
- Ngồi đi, hai ta tâm sự.
Tô Tài Viễn đi tới cái ghế trước mặt, ngồi xuống nói:
- Nấu nước pha trà. Con nhóc Tô Sơn này cũng coi như là nhập môn rồi. Chẳng qua mấy lời này không thể để nó nghe được, cũng chỉ đành làm phiền cậu.
- Không sao mà.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn đi tới ghế salon đối diện Tô Tài Viễn, ngồi xuống, sau đó bắt đầu rửa đồ pha trà.
- Trà nghệ của cháu không tinh nhưng thái độ lại thành khẩn.
- Thái độ thành khẩn mới hay đấy.
Ánh mắt Tô Tài Viễn sáng quắc nhìn Đường Trọng, nói:
- Thằng nhãi họ Đường kia, có muốn tán tỉnh cháu gái tôi không?
-...
Động tác trên tay Đường Trọng ngừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ông lão này. Câu hỏi này có phải là quá trực tiếp rồi không?
- Có thì bảo có, không thì bảo không. Cậu nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc thế là có ý gì hả?
Tô Tài Viễn tức giận nói.
-...
Đường Trọng đã hiểu vì sao con cháu họ Tô lại không muốn ở cùng với ông lão này rồi. Phương thức hắn nói chuyện đúng là khiến người bình thường khó tiếp nhận nổi.
- Có hay không đây?
Tô Tài Viễn thúc giục.
- Cái đầu cao thế kia mà sao lề mề như đàn bà thế hả?
- Thật ra cháu và Tô Sơn chỉ là bạn tốt thôi.
Đường Trọng dùng từ rất chú ý.
- Tốt tới mức nào rồi?
Tô Tài Viễn lại hỏi.
- Tốt tới... Cháu tin tưởng cô ấy vô điều kiện.
Đường Trọng nói.
- Tôi không hỏi vấn đề công việc. Tôi hỏi tình cảm riêng cơ.
Tô Tài Viễn nói.
- Thằng ranh cậu đừng có ngang ngạnh trước mặt ông lão như tôi. Thời điểm tôi chơi người khác thì cậu vẫn còn đang chơi bùn đấy. Cậu cho rằng nói sang chuyện khác là không cần trả lời sao?
- Cháu chỉ là chưa nghĩ kỹ xem phải trà lời câu hỏi này ra sao thôi.
Đường Trọng nói. Trước kia hắn còn cảm thấy lời nói của mình sắc bén đấy. Nhưng nếu so sánh với ông lão trước mặt này thì đúng là cặn bã của cặn bã rồi.
- Chưa nghĩ tới vậy thì chứng minh cậu còn chưa định tán nó.
Tô Tài Viễn hơi nhíu mày.
- Nếu nói như thế thì cậu cũng đừng gọi tôi là ông nữa, những chuyện sau đây cũng không thể nói được. Cậu cũng không phải là cháu rể tôi, tại sáo tôi lại phải trò chuyện nhiều với cậu như vậy làm gì?
Đường Trọng rửa sạch ấm trà, sau đó đổ nước sạch vào, mở chốt điện, lúc này mới lên tiếng nói:
- Tiếng ông thì cháu vẫn muốn gọi. Ông là ông của Tô Sơn, tất nhiên cũng là ông của cháu.
- Hừ, thằng ranh này đúng là vẫn muốn trèo cao mà.
Tô Tài Viễn hừ lạnh một tiếng.
- Tô Sơn có cảm tình với cậu, cậu đã nhận ra chưa?
-......
Lại một câu hỏi khiến người ta khó trả lời.
Ánh mắt ông lão sắc bén, câu hỏi lại càng trắng trợn, thật sự khiến người ta muốn tìm kẽ nứt mà chui vào.
- Biết hay là không biết?
Tô Tài Viễn hỏi tới cùng.
- Biết một chút.
Đường Trọng nói. Hắn học tâm lý học, tuy kinh nghiệm chuyện tình cảm còn chưa phong phú, hơn nữa Tô Sơn là một cô gái khiến người ta rất khó nhìn trộm được thế giới nội tâm thế như trải qua thời gian dài ở chung, hoặc lúc hai người nói chuyện, hắn vẫn cảm thấy Tô Sơn cũng tin tưởng mình.
Một cô gái có tính cảnh giác cao như cô mà có thể tin tưởng một người đàn ông vô điều kiện, thế thì không phải là cảm tình thì là gì?
- Cậu định thế nào đây?
- Cháu còn chưa nghĩ tới.
- Vậy bây giờ cậu nghĩ đi.
-...
- Cậu không muốn lấy nó à??
- Không phải thế.
- Vậy cậu muốn kết hôn với nó?
- Cũng không phải...
- Vậy rốt cục là cậu muốn kết hôn với nó hay không đây?
-...
Rầm rầm rầm...
Tô Tài Viễn nổi trận lôi đình, đập tay xuống mặt bàn đá cẩm thạch, nói:
- Ái chà, cái thằng ranh này làm tôi tức chết mất thôi. Cuối cùng là cậu có biết nói chuyện hay không? Cậu không nghe hiểu tiếng người sao? Tôi hỏi nhiều như vậy mà lại không có được thông tin chính xác gì à?
Đường Trọng nghiêm mặt nhìn về phía Tô Tài Viễn, nói:
- Ông à, hiện giờ cháu thật sự cũng không muốn nghĩ nhiều như vậy, cảm thấy chuyện này còn rất xa xôi.
Tô Tài Viễn lộ vẻ nghiêm túc nhìn Đường Trọng, nói:
- Là chưa nghĩ kỹ hay là không muốn nghĩ hả?
- Cũng không muốn nghĩ nữa.
Đường Trọng nói.
Tô Tài Viễn cười lạnh nói:
- Thằng ranh họ Đường kia, đừng cho là trong lòng tôi không biết cậu tính toán cái quỷ gì nhé. Năm đó tôi cũng từng trẻ tuổi, tôi hiểu rõ đám đàn ông suy nghĩ gì.
- Ông hiểu sai rồi.
Đường Trọng giải thích.
- Cậu cũng biết tôi đang suy nghĩ gì, còn dám nói là tôi hiểu sai sao?
-......
- Được rồi. Cậu không phải là cháu rể tôi, tôi cũng không còn tâm tình nói chuyện với cậu nữa.
Tô Tài Viễn nói:
- Lại nói, nếu dám gạt cháu gái tôi thì cậu cũng cần chút đạo hạnh. Nếu người thông minh như nó mà còn bị cậu lừa gạt vậy thì chứng tỏ là nó cam tâm tình nguyện.
- Đúng vậy đó. Tô Sơn là một cô gái rất thông minh.
Đường Trọng yếu ớt nói.
- Đàn ông bình thường thì không thể lừa được cô ấy.
- Nhưng vấn đề là thằng ranh cậu không giống đàn ông bình thường đâu.
Tô Tài Viễn hơi bực vuốt vuốt mấy cọng tóc lơ thơ của mình.
- Cậu đẹp giai, chuyện này rất quan trọng. Con gái dù là thông minh hay ngốc thì cũng đều thích đàn ông đẹp giai. Cậu lại còn có chỉ số thông minh chẳng dưới Tô Sơn, còn xảo trá, hiểu rõ đạo lý đối nhân xử thế, giống như một lão yêu quái sống vài trăm năm rồi vậy. Còn nữa, thằng ranh nhà cậu coi như có tình có nghĩa, chịu trách nhiệm, dám chịu nguy hiểm, có thể cho phụ nữ cảm giác an toàn...
-......
Đây là ông lão đang khích lệ mình sao? Hóa ra trong lòng hắn, mình lại ưu tú như vậy à?
- Nếu tôi là một người phụ nữ thì tôi cũng sẽ lựa chọn một người đàn ông như vậy.
Ông lão Tô Tài Viễn nói.
Đường Trọng nghiêm túc đánh giá mặt mũi của Tô Tài Viễn một phen, vội vàng nói:
- Ông, thật ra cháu cũng không ưu tú như ông tưởng đâu.
- Ưu tú hay không thì cậu nói có ích gì. Nếu cậu là một phế vật thì cũng không có tư cách ngồi trước mặt tôi mà nghe tôi nói nhảm.
Tô Tài Viễn nói.
- Nó là đứa cháu gái mà tôi yêu thương nhất, cũng là con cháu Tô gia mà tôi coi trọng nhất. Tôi đã từng nói một câu, hy vọng Tô gia đều đặt trên người Tô Sơn. Đương nhiên lúc ấy tôi nói với một người bạn thân lâu năm. Hắn ở trong nhà nói ra, không ngờ ngược lại gây cho Tô Sơn một hồi tai nạn. Trách nhiệm này là của tôi.
Đường Trọng ngẩng đầu liếc Tô Tài Viễn một cái, nói:
- Chứ không phải là do ông cố tình tiết lộ à?
Tô Tài Viễn giận dữ, thò tay túm cổ áo, Đường Trọng, quát:
- Thằng ranh họ Đường, cậu đừng có ngậm máu phu người. Làm sao tôi có thể làm chuyện ác như vậy chứ?
- Rốt cục là ông muốn tôi luyện Tô Sơn hay là muốn tôi luyện những người khác của Tô gia đây? Hoặc là cả hai đều đúng.
Đường Trọng thờ ơ với vẻ tức giận của hắn, lại nói:
- Mấy ông lão các người đều không phải thích nhất là chơi trò cạnh tranh này sao? Đối với các người mà nói, chỉ cần có một người trong gia tộc thắng được trò chơi này thì gia tộc sẽ không suy sụp. Thế là các người đã trở thành người thắng lớn nhất rồi...
Tô Tài Viễn thấy Đường Trọng cũng không có ý phản bác, thậm chí hắn còn nhận định là mình cố tình làm như vậy, cảm thấy cũng chẳng thú vị gì, buông quần áo Đường Trọng ra, lại ngồi về vị trí cũ, nói:
- Là cậu đoán hay là Tô Sơn nói cho cậu biết?
- Là tôi đoán ra đấy.
Đường Trọng nói.
- Vậy thì tốt rồi.
Tô Tài Viễn thở phào nhẹ nhõm.
- Vừa rồi ông còn khen Tô Sơn thông minh. Ông cho rằng cô ấy không đoán ra à?
Đường Trọng cười lạnh.
- Ông không bảo vệ cô ấy mà còn đứng đằng sau cổ động. Ông đối xử như thế là rất tốt với cô ấy à?
- Cậu không hiểu đâu.
Tô Tài Viễn nói.
- Bị người trong nhà bắt nạt chẳng qua cũng chỉ là chịu chút tổn thương. Nếu bị người ngoài bắt nạt thì mới là đại chiến sinh tử. Một số chuyện nhỏ trong nhà còn bất bình thì làm sao mà ra ngoài tranh đoạt được chứ?
- Cô ấy chỉ là một người phụ nữ, cần gì phải đi tranh đoạt với ai?
- Sao lại không hả? Nó không đi tranh đoạt với người ta thì ai bảo vệ được nó hả? Ai bảo vệ cho mẹ nó?
Tô Tài Viễn thở phì phì nói:
- Dựa vào cậu sao?
Đường Trọng trầm mặc.
- Như vậy thì quá mệt mỏi rồi.
Đường Trọng nói.
- Mệt mỏi.
Tô Tài Viễn cười lạnh.
- Nếu tôi chết đi thì nó sẽ càng mệt mỏi. Tôi sắp chết tới nơi rồi đấy.
- Cô ấy không biết.
Đường Trọng nói.
- Thế nào?
Ánh mắt Tô Tài Viễn sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nói:
- Cậu sẽ bảo vệ nó chứ?
- Không sai.
Đường Trọng nói.
- Cô ấy là bạn của cháu, cũng là đồng bọn hợp tác. Hạng mục quan trọng nhất của cháu cũng là do cô ấy hỗ trợ quản lý, về sau sẽ do cô ấy toàn quyền phụ trách. Cô ấy rất quan trọng với cháu. Dù là ai muốn gây tổn thương cho cô ấy cũng sẽ không được cháu cho phép.
Đường Trọng nhếch miệng nói:
- Mà dù sao thì mấy cái thứ tôm tép nhãi nhép của Tô gia các người thật chẳng đáng để cháu coi trọng. Bọn họ không giày vò thì thôi, dám giày vò cháu sẽ hầm cách thủy bọn họ ngay.
- Cậu cho rằng cậu là ai hả? Cậu có gì đặc biệt hơn người sao? Không phải chỉ là một ca sĩ thối thôi à?
Tô Tài Viễn nhảy dựng lên từ trên ghế, chỉ vào Đường Trọng mắng.
- Xéo đi, mau xéo đi cho tôi.
Đường Trọng cũng rất tức giận đứng lên nói:
- Đi thì đi, tự ông pha trà uống đi.
Nói xong hắn liền kéo cửa phòng đọc đi ra ngoài.
Loảng xoảng...
Cửa phòng bị đóng kín lại.
Đợi tới khi cửa phòng đóng lại, vẻ tức giận trên mặt Tô Tài Viễn lập tức biến mất.
Nước trà sôi ục ục, bọt khí nổi lên.
Sắc mặt hắn bình tĩnh ngồi lại ghế dựa, dùng nước rửa lá trà, sau đó tự mình pha một ly trà Long Tỉnh cực phẩm.
Nhẹ nhàng nhấp một một ngụm, sau đó thoải mái nhắm mắt hưởng thụ.
- Thằng ranh thối ha, tuổi không lớn mà tính tình không nhỏ đâu.
Hắn cười mắng.
- Ngày đó ông già tôi xem kinh kịch, thấy trên sân khấu có một kẻ mặt rất nhiều hoa, hồng, trắng, vàng, xanh, nhếch miệng trừng mắt, vừa hát vừa hô, ái chà chà...