Rất nhiều người không chú ý tới, phòng khách này tại sao lại có nhiều thêm một người đàn ông mặt mũi toàn râu ria?
Tốc độ của hắn nhanh như là tốc độ của ánh sáng vậy. Bước chân của hắn nhẹ nhàng giống như là mấy tên khốn chuyên môn vào nhà người ta ăn trộm đồ vậy.
Bởi vì tướng mạo hắn hung ác, nên mọi người nhìn thấy hắn liền lập tức lui ngay về phía sau.
Con người ở vào thời điểm nguy hiểm, bản năng thân thể sẽ làm ra động tác né tránh.
Sau đó bọn họ cảm thấy bản thân mình bị vũ nhục.
Sao bọn họ lại có thể sợ một kẻ ngoại nhân đây chứ? Bọn họ sao lại phải sợ một cái tên dã nhân đâu chứ?
Biểu hiện như vậy phải chăng là không có cốt khí đây?
Hành vi của bọn họ vừa rồi chính là vũ nhục chính mình, nhưng bọn họ cũng không cho rằng như vậy. Nếu như không có lão râu dài xuất hiện bọn họ sao lại có thể không cẩn thận vũ nhục bản thân mình đây?
Đây là do lão râu dài sai!
Những cái tên sĩ diện tới chết này chỉ vào lão râu dài mắng:
- Cái thằng dã nhân này từ đâu đến? Là thằng điên ở đâu tới thế?
- Mau gọi điện thoại đi, để cho bảo an tới đưa người đi, mấy cái tên bảo ăn ở cổng kia làm ăn kiểu gì không biết? Một người sống sờ sờ đi qua mà không phát hiện sao? Nhất định phải trách phạt bọn hắn, đổi hết người đi.
- Mày là ai? Mày vào bằng cách nào? Cửa sân không có khóa à?
Bọn họ nổi giận đùng đùng mà đi đến, đến cả cửa sân sau còn không có đóng lại. Đám bảo mẫu bị Khương Khả Nhân đuổi ra ngoài, bởi bà không muốn bọn họ biết được nội tình của Khương gia.
Thế nên, lão râu dài cứ dễ dàng như thế mà đi vào.
***
Chỉ có ba người không nhúc nhích.
Đường Trọng không nhúc nhích.
Đường Trọng khi thấy lão râu dài thì mặt mày hớn hở. Còn thân mật trừng hai con mắt với lão râu dài, cho người xung quanh biết ta với hắn rất là thân thiết nha.
Khương Khả Nhân không nhúc nhích.
Khi Khương Khả Nhân thấy lão râu dài thì nơi hốc mắt bắt đầu rơm rớm, đôi mắt trở nên phơn phớt hồng…
Khương Khả Lâm cũng không động.
Hắn với lão râu dài không quen biết tất nhiên cũng không có bao nhiêu cảm tình.
Hắn muốn động, thế nhưng cánh tay của hắn đã bị cánh tay tráng kiện kia nắm lấy, cũng không tài nào nhúc nhích nổi.
- Này, nói mày đấy, lỗ tai của mày là để làm cảnh đấy à? Mày là ai? Vì sao lại xông vào nhà của người ta? Văn Tịnh đâu? Bảo tiêu đâu? Mau bắt hắn đi ra.
Có người không biết sống chết kêu la.
- Câm miệng hết đi.
Khương Lập Thanh quát lớn, khuôn mặt bà phức tạp nhìn lão râu dài nói:
- Hắn là Đường Liệp.
Đường Liệp?
Tất cả mọi ngốc trệ một lúc.
Gã này đã trở về rồi sao?
Đường Liệp chính là một truyền kỳ ở Khương gia này. Những người trải qua thảm án hai mươi năm trước, khi nhắc tới tên của hắn thường nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, bầm thây vạn đoạn thì mới bỏ được mối hận trong lòng.
Nhưng loại người như cái tên Khương Như Ngọc này chưa tới hai mươi, còn không có kinh qua cái thảm án đó, hoặc là lúc ấy tuổi còn quá nhỏ, cho nên không hiểu rõ chuyện gì xảy ra lúc đó, hiểu biết về Đường Liệp chủ yếu là nghe cha mẹ, các bậc trưởng bối nói chuyện mà thôi.
Bọn hắn biết Đường Liệp đáng hận, đáng chết, hắn chình là kẻ tội đồ khiến cho Khương gia suy bại.
Thế nhưng bọn hắn còn thậm chí không biết được Đường Trọng có cái bộ dáng gì nữa.
Giờ Đường Liệp đang đứng trước mặt họ, mà một cái đám người coi hắn như địch nhân bao năm nay lại không nhận ra được hắn, coi như là một chuyện thú vị.
- Hóa ra hắn là Đường Liệp.
Âm thanh thì thầm vang lên.
- Đường Liệp thì sao? Đường Liệp chẳng lẽ không phải là người à?
- Chẳng khác gì dã nhân, không biết sao cô lại có thể thích được lão ta, nghe nói vị Đổng gia kia năm đó chính là một công tử ca đỉnh đỉnh đại danh ở Yến Kinh này, nổi danh là mỹ nam tử Yến Kinh.
- Hảo hán lấy vợ xấu, vô lại kiếm vợ đẹp, chúng ta thực là ưu tú quá đi.
***
Khương Lập Thanh nhìn về phía Đường Liệp, nói:
- Đường Liệp, về rồi là được, đừng có gây thêm chuyện, mau thả Khả Lâm ra đi thôi.
- Chỉ cần hắn xin lỗi tôi là được.
Đường Liệp thậm chí không nhìn Khương Lập Thanh, chỉ trừng đôi mắt to như chuông đồng nhìn chằm chằm Khương Khả Lâm, thanh âm cố chấp bá đạo vang lên.
- Xin lỗi cái gì? Làm sao tao phải xin lỗi mày?
Khương Khả Lâm tâm tư bình thường lại có thể sinh ra được tên con trai ưu tú như Khương Như Long… Phụ bằng tử quý, qua nhiều năm như vậy, bởi vì có đứa con trai như thế nên hắn nhận được người khác tán thưởng, nịnh nọt. Điều này đã dưỡng thành sự kiêu ngạo tự phụ cho hắn, dù cho bị người ta đè ép thì cũng không để những kẻ ngoại nhân vào trong mắt:
- Thật nực cười, Khương Khả Lâm này sống tới bây giờ chỉ mới nhận sự xin lỗi của người khác, chưa bao giờ chủ động xin lỗi người khác đâu.
Lão râu dài chỉ Đường Trọng nói:
- Anh nói nó sống trên đời không ai nuôi dưỡng, chính là nói oan rồi. Nó có cuộc sống, cũng là có người nuôi, là tôi nuôi. Nó là con của tôi.
- Thế thì làm sao? Thả tao ra. Bằng không tao sẽ báo cảnh sát, mày đây là làm hại người khác, có tin hay không tao đưa mày vào cục cảnh sát ở mấy ngày? Cho mày nếm thử tư vị ngồi tù.
Khương Khả Lâm tức giận quát lên.
- Nếu đây là sự uy hiếp của anh thì có thể đổi loại khác không? Bởi vì, tôi đã ngồi trong phòng giam tới hai mươi mấy năm rồi.
Lão râu dài nhếch mép cười.
Đúng thế lão ta đang cười, khuôn mặt bị đám râu ria rậm rạp che khuất, nhưng nét cười trong mắt lại tràn ngập.
- Đường Liệp, thả nó ra đi.
Khương Lập Thanh không khỏi đề cao giọng lên, khó trách đám người Khương gia lại không thích hai cha con Đường Trọng, bởi hai người thực quá khó chơi rồi. Đúng lý là không tha cho người, không chịu cho người ta cái thang mà hạ đài.
- Tôi nói rồi, hắn nợ tôi một lời xin lỗi.
- Nếu nó không xin lỗi thì sao?
- Tôi sẽ tự dùng cách của mình để phạt hắn, mà đây là thứ tôi khá là am hiểu đấy.
- Cậu…….
Khương Lập Thanh tức giận tới nỗi tay cũng run lên:
- Cậu muốn làm gì nó?
- Có cần phải chứng minh cho mọi người không?
- …………………………………….
- Đường Liệp, coi như nhìn mặt đám lão già này đi, buông tha cho Khả Lâm đi. Tuổi của nó cũng không nhỏ nữa rồi, mà trước mặt một đám vãn bối như vậy, cũng nên lưu lại cho nó một chút mặt mũi. Như Long bị cảnh sát mang đi, tâm tình Khả Lâm bực bội, nói vài lời khó nghe chút thôi, đúng hay không?
Khương Lập Hành ở sau Khương Lập Thanh cũng nói thêm vào.
Lão râu dài nhìn Khương Lập Hành, nói:
- Hắn nói sai cho tôi, tôi chỉ muốn một lời xin lỗi nho nhỏ thôi.
- Thế nhưng Khả Lâm nó không muốn mà…
- Vì sao mà lần nào cũng muốn tôi phải thỏa hiệp?
Lão râu dài buồn bực nói, khuôn mặt đen kịt, con ngươi đen lãnh, thân thể hùng tráng cao lớn, giống một cây thương có năng lực hủy thiên diệt địa, trở tay một cái là thiên địa biến sắc.
Một thương đâm ra, thiên địa biến sắc.
Giọng nói không lớn, nhưng bên trong lời nói hiện lên sự không chịu cam lòng và khuất nhục, khiến cho những người ở đây nghe mà lạnh lẽo trong lòng.
Mọi người hai mắt nhìn nhau.
Bọn họ không dám nói gì, cũng không nói được gì.
Vì sao lần nào cũng muốn tôi thỏa hiệp?
Lão ta đã thỏa hiệp nhiều rồi, khi hắn mới vào Khương gia, chỉ cần hắn với đám công tử ca này sinh chuyện, thì dù là ai đúng ai sai thì hắn vẫn là người phải xin lỗi. Về sau, chuyện tình cảm của hắn với Khương Khả Nhân bị cho ra ngoài ánh sáng, càng khiến hắn thành công địch của Khương gia. Mỗi người đều nhìn vào hắn, mỉa mai hắn, thậm chí nghĩ cách nhục mạ hắn.
Vì ở lại, cũng là vì người phụ nữ mình yêu, hắn lại chỉ có thể liên tục nói xin lỗi.
Sau này, vì để dẹp yên lửa giận của Đổng gia, hắn lại một lần nữa bị đày tới ngục giam Hận Sơn….
Đó chính là hành động thực tế để xin lỗi Đổng gia, khiến cho một đôi vợ chồng chia ly để nói lên sự thỏa hiệp của Khương gia. Dùng mấy chục năm cuộc đời để trả giá cho những quyết định mà đến hắn không biết là mình làm sai gì?
Bọn họ vì sao không xin lỗi?
Cũng bởi vì bọn họ sinh ra đã cao quý? Bởi vì bên trong người bọn họ chảy huyết mạch của Khương gia? Bơi vì bọn họ lái xe xịn, mặc đồ đẹp, ở biệt thự, trừ những thứ đó, bọn họ có cái gì hơn đây?
Giờ đây bọn họ còn chửi con mình là con hoang không ai nuôi, hắn muốn được xin lỗi, lại bị người ta biện hộ này nọ.
Trong mắt bọn họ, thì Khương Khả Lâm làm sao lại phải xin lỗi một tên nhóc từ trong sơn thôn nghèo đi ra đây?
Câu nói đó là gì nhỉ? Đại nhân vật nhầm thì đến Thượng đế còn phải tha thứ. Mấy cái thứ con hoang ở nông thôn ra còn muốn níu kéo gì mà không chịu buông tha đây?
Khương Lập Thanh trông có vẻ khá công bằng, nhưng dùng mông mà nghĩ, thì trong lòng bà ta Đường Trọng với lão râu dài chả có gì đáng tôn trọng hết.
Đây cũng là khi Khương Như Long bị bắt vào cục, chính bà ta dẫn người tới yêu cầu Đường Trọng thả người.
Bà cảm thấy mình đến chính là cho Đường Trọng mặt mũi rồi, nói chuyện một lúc rồi yêu cần Đường Trọng mau đi thả người không được sao?
Có đám người già này ở đây, còn không đến mức cái thằng nhóc họ Đường mày làm chủ.
Lão râu dài làm như thế là để đòi lại công đạo cho con mình, cũng là để đòi lại công đạo cho chính mình.
- Xin lỗi.
Lão râu dài cầm tay Khương Khả Lâm, tức giận quát.
Ở khoảng cách gần tiếp xúc với lão râu dài, cảm thụ được lửa giận bao năm của hắn, Khương Khả Lâm cảm giác sắp sụp đổ rồi.
Thế nhưng hắn biết, chính mình phải cắn răng mà kiên trì.
Nếu như hắn nói xin lỗi, ở trước mặt đám trưởng bối và tiểu bối xin lỗi một thằng con hoang, hắn sẽ thành trò cười của gia tộc.
- Tao sẽ không xin lỗi, con hoang chính là con hoang, tao nói sai chắc? Nó không phải con hoang thì là cái gì? Không phải con hoang mà nhiều năm như vậy không dám tiến vào cổng nhà Khương gia? Không phải con hoang mà lại chạy tới cái nơi như Hận Sơn, cái nơi mà chim cũng không thèm ỉa, không dám gặp ai là sao?
Khương Khả Lâm dùng hết sức bú mẹ ra mà gào lên.
Hắn đoạn tuyệt đường lui của mình thì mình phải dùng phương thức như vậy để thể hiện dũng khí bản thân thôi.
Chát!
Bàn tay lớn của lão râu dài tát xuống, làm cho một bên mặt của lão râu dài sưng đỏ lên.
- Xin lỗi!
Chát!
Thêm một cái tát.
- Xin lỗi!
Chát!
Cái tát thứ ba.
- Xin lỗi!
Chát!
Cái tát thứ tư.
- Xin lỗi!
Chát!
- Xin lỗi!
Chát!
- Đừng có nói oan cho tôi nha.
Chủ nhân của bàn tay đó oang oang nói.