Hắn đứng trên một đỉnh núi lơ lửng trong mây, hai tay bóp cổ Đổng Bồ Đề lớn tiếng gào thét: - Bọn họ đều đã chết, cô cũng phải chết. Hắn giết chết mọi người, một mình đứng trên đỉnh núi gió lạnh gào thét. Rét lạnh, cô độc cùng với tuyệt vọng khủng hoảng phát ra từ sâu trong nội tâm. Hắn lại nghĩ đến Lang Vương mà hắn đã tự tay giết chết. Bọn họ đã chiến đấu cả ngày. Đường Trọng đầy vết thương mà tình huống của nó cũng không ổn. Đường Trọng không chết, nó cũng quật cường không chịu ngã xuống. Đó là Lang Vương chủ động công kích, cũng là lần công kích cuối cùng. Ánh mắt nó màu đỏ, hung ác lại quyết tuyệt nhằm về phía Đường Trọng. Đường Trọng cũng coi bản thân là một con dã thú, cũng điên cuồng lao về phía con sói hoang dã kia. Sau đó bọn hắn ôm nhau, quay cuồng, cào cấu và cắn xé. Đường Trọng cắn đứt cổ họng nó, hung hăng uống một ngụm lớn máu sói.
Tanh hôi, ấm áp, kịch liệt, giống như một chén rượu lâu năm đã biến chất. Lang Vương không cam lòng chết đi. Ánh mắt nhìn về phía Đường Trọng lại như được giải thoát. Đường Trọng nghĩ nó cũng mệt mỏi. Không biết sao lại thế này. Giờ mỗi ngày Đường Trọng đều gặp ác mộng như vậy. Mỗi lần ác mộng đều xuất hiện Lang Vương này. Có đôi khu nó xuất hiện trực tiếp theo hình thức đối thủ, có đôi khi nó xuất hiện trong tiềm thức của hắn. Nó không cố định, bao phủ mỗi sợi thần kinh và tư tưởng của Đường Trọng. - Không sao. Tôi biết biết thiếu gia gặp ác mộng. Nê Thu hiểu ý nói: - Tôi nhìn thấy chăn trên người thiếu gia bị rơi nên muốn nhặt lên giúp thiếu gia. Đại hồ tử và Khương Khả Nhân đứng ở cửa phòng. Hai người liếc nhìn nhau. Đại hồ tử nói với Khương Khả Nhân:
- Anh nói chuyện với nó. Khương Khả Nhân gật đầu, thở dài rồi xoay người xuống lầu. Nê Thu không dám ở lâu với Đường Trọng, cũng nhanh chóng đi theo xuống lầu. Đại hồ tử đặt cốc nước chanh trước mặt Đường Trọng. Đường Trọng cầm lấy uống một ngụm xuống bụng. Đại hồ tử ngồi trước mặt Đường Trọng, không nháy mắt nhìn chằm chằm Đường Trọng. Đường Trọng cũng nhìn lại ông. Vốn dĩ hắn muốn càng kiên định hơn nhưng nhanh chóng bị thua trận. - Con sợ cái gì? Đại hồ tử hỏi. - Con sợ con làm sai. Đường Trọng nói. - Con thấy con làm sai à?
- Con không biết. Đường Trọng lắc đầu: - Con không biết. - Con muốn tạo ra hào môn của bản thân, con còn muốn chạy lên con đường hào môn. Giờ mỗi chuyện con làm đều chính xác hết, không phải ai có thể tránh được. Máu tươi, báo thù và âm mưu. Đại hồ tử nhìn vào mắt Đường Trọng, chân thành khuyên giải: - Nếu con không biết bản thân có làm đúng không thì hãy chứng tỏ bản thân con không thích hợp đi con đường này đi. - Đã có lúc con nghĩ Đường Trọng ngẩng đầu nhìn đại hồ tử, nói: - Vì sao con nhất định phải tạo ra hào môn của mình? Vì sao con nhất định phải đi con đường hào môn? Sống cuộc sống như người khác, như vậy không phải tốt hơn sao? - Bởi vì con sợ.
- Con sợ cái gì? - Sợ chết. - - Ba cũng sợ chết. Đại hồ tử nói: - Cũng sợ con chết. Cho nên từ lúc con rất nhỏ, ba đã bắt đầu huấn luyện ý thức nguy cơ cho con, dạy con thủ đoạn giết người và sợ bị giết, cho con đánh nhau với hổ và sói, cho con biết trên thế giới này có vô số thứ có thể dễ dàng lấy đi tính mạng của con Ba cảm thấy ba lựa chọn đúng. Nhưng phương pháp giáo dục như vậy khẳng định sẽ xuất hiện vấn đề. Nó khiến trong lòng con tích lũy nhiều thù hận, cũng tích lũy nhiều sợ hãi và mệt mỏi. Nó khiến con làm mọi việc trên thế giới này đều thuận lợi, có thể đạt được tất cả những thứ con muốn. Nhưng lúc con đột nhiên bắt đầu nghĩ lại ba nghĩ đây cũng là lúc ba cần nghĩ lại. - Ba nói đúng.
Đường Trọng kiên định nói. Nếu không có đại hồ tử, hắn đã sớm chết rồi. Sao hắn có thể quên mất huyết vũ tinh phong Hận Sơn chứ? - Ba đúng, vậy con sẽ không sai. Đại hồ tử nói: - Con thấy con sai lầm thì chứng tỏ là ba sai lầm. Đường Trọng nhìn đại hồ tử, nói: - Ba không cần áp đặt sai lầm của con lên người ba. Đây là lựa chọn của con. - Bởi vì con là con trai ta. Đại hồ tử vô cùng chắc chắn nói: - Ba muốn làm như vậy. Im lặng. Đại hồ tử nhìn về phía Đường Trọng, nói: - Con quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi một chút. - Đúng vậy.
Đường Trọng nói: - Mệt mỏi quá. - Người mệt thì ngủ một giấc là được. Tâm mệt thì hãy nghĩ cách giảm bớt gánh nặng cho nó. - Giảm như thế nào? - Ba nghĩ con không nên hỏi vấn đề này. Con thông minh như vậy Đại hồ tử nói: - Tự hỏi bản thân đi. Con làm vậy để bé gái ấy tổn thương à? - Con đã từng hỏi. Đường Trọng nói: - Không phải. - Nếu như vậy thì còn vấn đề gì sao? Đại hồ tử nói. -.
Đi ra khỏi phòng Đường Trọng, đại hồ tử liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Khương Khả Nhân. - Là anh hại nó. Đại hồ tử nói. - Là em. Hốc mắt Khương Khả Nhân đỏ hồng, nhỏ giọng nói. - Nó không sao. Đại hồ tử vỗ vỗ bả vai Khương Khả Nhân, nói: - Nó là con trai chúng ta. - Nó bị áp lực quá lớn. - Chỉ là nó không hiểu rõ bản thân đang cần gì mà thôi. Đại hồ tử nói: - Khi nào thì có thể suy nghĩ cẩn thận? - Hôm nay.
- Thật sự? - Cũng có thể là ngày mai. Đây là buổi biểu diễn ca nhạc đầu tiên sau khi album Phá Kén của nhóm Hồ Điệp được công bố. Giờ nhân khí của nhóm Hồ Điệp đã như mặt trời ban trưa, sớm đã là thần tượng đứng đầu trong ngành giải trí Trung Hoa, không, là ngành giải trí châu Á. Cho nên sau khi bọn họ công bố tin tức tổ chức biểu diễn ở bốn mươi ba thành phố quan trọng khắp châu Á thì người mê ca nhạc toàn thế giới đều điên cuồng. Cuối cùng bọn họ cũng có thể nghe thấy giọng nói thật sự của thần tượng, cuối cùng có thể không khoảng cách với nam thần nữ thần, có thể tiếp xúc trao đổi rồi. Lúc này giải trí Hoa Thanh đã tiến hành một chút cách tân, tung cướp vé trên mạng trước lễ tình nhân một ngày. Phàm là người có thể cướp được vé trước lễ tình nhân một ngày, như vậy thì một sẽ được hai. Mua được là một vé, đến lúc đó lại có thể dẫn người yêu vào bàn thưởng thức.
Có người nói đây là chuyện lãng mạn nhất, có người nói nhóm Hồ Điệp là ngôi sao lãng mạn nhất. Có mánh lới lãng mạn, lại có ưu đãi mua một kèm một, vé biểu diễn của nhóm Hồ Điệp đã không thể dùng đến từ rực lửa để hình dung. Quả thật có thể nói là kỳ tích. Khoảng cách đến lúc tung vé vài giờ, người mê ca nhạc trên toàn thế giới đã xông vào như thủy triều khiến trang mạng tê liệt. Bộ phận kỹ thuật điều chỉnh mãi. Lúc này mới cam đoan chín giờ sẽ để người mê ca nhạc đợi chờ khổ sở lâu ngày xông vào. Chưa đầy hai mươi phút, vé vào cửa của bốn mươi ba buổi biểu diễn đã bị bọn họ cướp sạch, ngay cả hàng cuối cùng hoặc hàng gần cuối cũng không còn. Một số bạn nam đồng ý với bạn gái sẽ đi xem buổi biểu diễn lại không cướp được vé nên phát hoảng, đi xin vé xung quanh hoặc đi mua vé chênh lệch khiến vé bây giờ cao hơn rất nhiều so với vé của nhóm Hồ Điệp lúc trước. Thậm chí có một số người không tiếc tiền đưa ra giá gấp hai hoặc gấp ba để thu mua.
Buổi biểu diễn tại Hồng Kông. Đây là buổi diễn đầu tiên trong bốn mươi ba buổi biểu diễn, cũng là thành phố đều tiên được giải trí Hoa Thanh chọn để khởi xướng. Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản đang trang điểm. Đường Trọng ngồi đó lại thấy đứng ngồi không yên. Bạch Tố làm bạn bên cạnh Đường Trọng, nói: - Đường Trọng, đừng lo. Cậu nhất định có thể làm được mà. Cậu quên rồi sao? Lúc cậu giả vờ làm Đường Tâm, lúc ấy cậu gần như không phải huấn luyện hay bồi dưỡng gì mà cứ liều lĩnh đi lên sân khấu. Không phải đã biểu diễn rất thành công sao? - Giờ cậu càng vĩ đại hơn trước kia, cũng càng lợi hại hơn. Trước kia có thể thì giờ cũng càng có thể Đường Trọng, bọn tôi tin tưởng cậu. Chúng tôi ở dưới sân khấu sẽ cổ vũ cho cậu. Ở trên sân khấu, Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm cũng sẽ giúp cậu. - Còn nữa, giờ cậu đang là thần tượng Thiên vương, là ngôi sao siêu nổi tiếng. Mặc kệ cậu đã biến thành dạng gì, Fan của cậu sẽ đều ủng hộ cậu. Bọn họ biết mỗi người đều có lúc cao trào hoặc nhạt nhòa. Lúc cậu nhạt nhòa, bọn họ không rời đi. Lúc cậu lại đứng lên, sự vui sướng kia càng xinh đẹp động lòng người hơn. Trán Đường Trọng đầy mồ hôi, nói: - Tôi sợ tôi quên mở miệng hát như thế nào. - Như thế nào mà quên được? Trước kia cậu hát rất tốt mà. Chỉ cần truyền tình cảm vào - Tình cảm? Ánh mắt Đường Trọng hơi mờ mịt. Trong lòng Bạch Tố nặng nề thở dài. Xem ra bọn họ còn phải nghĩ ra cách khác mới được. Thật sự không làm được thì chỉ có thể tiến hành kế hoạch trước thôi. Năm vạn người ngồi chờ đợi. Vẻ mặt mỗi người đều phấn khởi và chờ mong. Mỗi khi trên màn ảnh lớn trên sân khấu xuất hiện hình ảnh Đường Trọng hoặc động tác kinh điển thì dưới sân khấu đều vang lên âm thanh dậy sóng Đường Trọng. Đèn tắt, chỉ có ánh sáng li ti trên sân khấu.
Khi tiếng nhạc mềm nhẹ vang lên, người mê ca nhạc đều nghe ra đây chính là bài đầu tiên trong album mới của nhóm Hồ Điệp một lần sai đã qua. Bài hát đã gây chấn động và CD tiêu thụ tạo ra kỳ tích quá kinh điển vang lên trong lỗ tai mọi người khiến người ta có cảm giác vô cùng kinh hỉ. Ba người biểu diễn càng thành thạo hơn. Hơn nữa bộ phận ôn tồn cũng đã xảy ra một số biến hóa, càng nhẹ nhàng hơn, cũng càng động tình hơn. Hát đến chỗ cao trào, nhóm người mê ca nhạc còn hát theo. Khi bài hát kết thúc, lượng lớn đèn bật lớn, người mê ca nhạc dưới đài mới ngạc nhiên phát hiện ra người đứng ở giữa ba thành viên của nhóm Hồ Điệp không phải Đường Trọng mà họ quen thuộc mà là Đường Tâm mà bọn họ quen thuộc trước kia. Đường Tâm mặc váy trắng đội mũ dạ đứng giữa Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm, tay cầm micro, hốc mắt ửng đỏ nói: - Chào mọi người, tôi đã trở về.