Đây là mị lực của Khương Khả Khanh. Mặc dù trong nội bộ gia tộc đang có mâu thuẫn gay cấn nhưng cô vẫn có được sự yêu thích của những người già này.
Tất nhiên, yêu thích là một chuyện, lợi ích lại là chuyện khác.
Bọn họ phân rõ công tư, lúc ra tay cũng tuyệt không lưu tình.
Khương Khả Nhân chào hỏi từng trưởng bối, Đường Trọng cũng không thể bỏ cái lễ tiết này.
Có người bảo trì cấp bậc lễ nghĩa còn quan tâm hỏi Đường Trọng hai câu, lúc ông của Khương Di Nhiên nhìn thấy Đường Trọng thì sắc mặt liền trầm xuống.
- Hắn tới làm gì?
Ông lão gầy còm có chút khí thế nói.
- Chú ba, ngày vui của Di Nhiên thì người làm anh như Đường Trọng sao có thể không đến được. Cho dù không giúp được gì thì cũng phải nói vài lời chúc phúc chứ. Nếu hắn không về thì không phải là không có lễ phép sao?
Khương Khả Nhân mỉm cười giải thích với ông lão.
- Chúc phúc hả? Khả Nhân, cháu đang nói đùa đấy à? Trước kia, là ai đánh Di Nhiên thành như vậy?
Ông lão tức giận nói. Ông ta còn nhớ món nợ trước kia đấy.
- Ngay cả anh chị em của mình mà còn ra tay nặng như vậy thì còn có chuyện gì mà không làm được? Chỉ sợ trong lời chúc phúc đó cũng không có mấy phần chân thật. Hơn nữa, Di Nhiên của chúng ta cũng không cần.
Đường Trọng có chút kinh ngạc nhìn về phía mẹ mình Khương Khả Nhân, không biết vì sao lão già họ Khương này đột nhiên dám lớn tiếng như vậy.
Theo đạo lý, chuyện kia đã qua lâu rồi. Lúc trước bọn họ cũng không thể làm gì mình, dù là vì mặt mũi thì bọn họ cũng không cần lại truy cứu mới đúng.
Bây giờ ông ta nhắc lại chuyện kia trước mặt mọi người. Đây là chuẩn bị vạch mặt hay căn bản không tôn trọng ông ngoại Đường Trọng, Khương Lập Nhân?
Dù sao ông ta dám răn dạy Đường Trọng trước mặt mọi người cũng khiến cho Khương Lập Nhân khó chịu.
Ông của Khương Di Nhiên là Khương Lập Hành, là con trai nhỏ nhất của ông cụ Khương Phóng Không, cũng là em thứ ba của ông ngoại Đường Trọng.
Theo quan sát cuả Đường Trọng, cả nhà lão Tam này vẫn rất tôn trọng đương gia Khương Lập Nhân. Nhưng từ khi có việc hôn sự của Khương Di Nhiên thì hình như đã có điều gì thay đổi.
Khương Khả Nhân gật đầu vẫn nói giúp Đường Trọng:
- Chú ba, Đường Trọng và Di Nhiên đều còn trẻ con, trẻ con có chút mâu thuẫn là việc bình thường. Chuyện đã qua thì chúng ta cứ đem nó quên đi được không?
Cô không muốn con của mình phải xin lỗi. Nếu Đường Trọng xin lỗi thì không phải chứng minh chuyện kia là hắn sai sao?
Không chỉ thế, cô biết với tính cách của Đường Trọng thì nhất định không chịu cúi đầu trước những người này.
- Quên đi.
Khương Lập Hành cười lạnh:
- Hắn đánh người xong liền bỏ đi, nhiều người đi qua tìm hắn nói lý lẽ thì bị hai chị em cháu làm cho tức giận mà về. Bây giờ cháu lại nói với chú chuyện này qua lâu rồi thì quên đi. Chẳng lẽ Di Nhiên bị hắn đánh oan uổng như vậy sao? Nó là một cô gái lại bị anh họ đánh đến nỗi phải vào bệnh viện, chuyện này mà bị truyền đi thì hay sao? Chẳng lẽ nó không cần thể diện? Về sau nó sao dám gặp mặt bạn bè nữa? Như việc kết hôn lần này, về sau nó có chỗ đứng trong nhà chồng không?
Khương Khả Nhân nhíu mày, sau đó lập tức giãn ra cười nói:
- Chú ba, vậy ý của chú là thế nào?
- Xin lỗi.
Khương Lập Hành nói như chém sắt:
- Việc khác thì không cần nhưng hắn nhất định phải xin lỗi Di Nhiên. Làm gì có chuyện làm sai mà không phải xin lỗi? Nhà họ Khương không có quy củ này.
- Đúng vậy. Cần phải xin lỗi. Đàn ông vốn là không nên đánh phụ nữ…
Khương Lập Văn bưng chén trà ung dung uống, căn bản không muốn nhìn Đường Trọng.
- Ừ, trừng phạt này đúng là nhẹ. Chẳng qua mọi người là người một nhà, không cần bồi thường tổn thất tinh thần hay tiền chữa trị. Bây giờ Di Nhiên đính hôn rồi và sắp kết hôn, cũng không thể khiến con bé mang uỷ khuất về nhà chồng được.
Hai trưởng bối khác nhà họ Khương là Khương Lập Văn và Khương Lập Thanh cũng tán thành việc Đường Trọng xin lỗi Khương Di Nhiên. Vì thế Khương Lập Nhân cũng không tiện nói cái gì.
Ông là đương gia nhà họ Khương nhưng cũng không thể làm trái với ý nguyện của tất cả mọi người được.
Huống chi chuyện này thoạt nhìn là Đường Trọng đuối lý. Nếu ông nói chuyện giúp Đường Trọng thì tự nhiên sẽ mang tiếng xấu là bao che con cháu, về sau ông sẽ càng khó lãnh đạo những hậu bối của nhà họ Khương rồi.
Khương Khả Khanh cũng không trơ mắt nhìn chị gái và cháu mình bị người khác bắt nạt, cười ha hả nói:
- Tôi cảm thấy, không phải ai đánh người là người đó sai. Bởi vì có một số người cần phải đánh đòn. Tất nhiên không phải tôi nói Di Nhiên cần đánh đòn, tôi chỉ ví dụ vậy thôi.
- Giống như quốc gia nào đó đến xâm phạm, nếu Trung Quốc chúng ta đánh một trận thì chúng ta liền sai sao? Khẳng định là không phải. Bọn chúng cướp thuyền đánh cá của chúng ta, chiếm hải đảo của chúng ta, còn nhiều lần khiêu khích uy nghiêm của chúng ta. Quốc gia như vậy khẳng định đáng bị đánh. Hơn thế rất cần bị đánh. Ví dụ, chuyện giữa Đường Trọng và Di Nhiên, thực ra lúc đó tôi cũng ở đấy, coi như nửa người trong cuộc. Nói thế nào nhỉ? Di Nhiên cũng có việc không đúng. Đứa bé này ở bên ngoài rất nghịch ngợm, không để người cô như tôi vào mắt còn chưa tính mà còn mắng tôi nữa. Mắng tôi chưa tính, nó còn dám nhục mạ cả ba mẹ đã mất của tôi.
Nghe Khương Khả Khanh nói như vậy, hàng lông mi của Khương Lập Hành đã nhíu chặt.
Khương Khả Khanh mới thật sự là kẻ bao che cho con. Cô ta nói Di Nhiên nhục mạ cô ta, nhục mạ cha mẹ cô ta. Đây là việc lớn.
Phải biết rằng, ông của Khương Khả Khanh năm đó nổi tiếng là anh hùng kháng chiến, đã hy sinh trong chiến tranh. Cha mẹ cô ta làm trong đại sứ quán, vì xung đột quốc tế mà cả hai cùng gặp nạn. Ông cụ nhà họ Khương và ông của Khương Khả Khanh là bạn tốt của nhau nên đã nhận nàng cho con trai trưởng Khương Lập Nhân nuôi dưỡng, lại muốn họ đối xử như con gái ruột.
Tuy nhà Khương Khả Khanh không còn ai nhưng bạn chiến đấu cũ của ông cô, đồng sự của cha mẹ cô vẫn còn. Nếu Khương Khả Khanh ở nhà họ Khương bị uỷ khuất thì không còn là chuyện nhỏ nữa. Ai biết sẽ có bao nhiêu người đứng ra bảo vệ cô chứ?
Cũng vì thân thế Khương Khả Khanh quá đáng thương nên mấy ông bà già này mới đối xử tốt với cô như vậy. Đây cũng là nguyên nhân mà tuy Khương Khả Khanh ăn nói sắc bén, thường xuyên đâm người đến chết đi sống lại mà cũng không ai dám trêu chọc cô.
Nếu là con gái nuôi bình thường thì có ai nhà họ Khương sẽ quan tâm đến cô? Chỉ sợ mọi người sẽ biến mất không thấy tăm hơi nữa rồi.
- Di Nhiên không thể làm chuyện như vậy.
Bà Khương Di Nhiên nói:
- Tôi hiểu rõ đứa nhỏ này, nó rất lương thiện, làm sao có thể nhục mạ bề trên được. Nó là con cháu nhà họ Khương chúng ta, nó được dạy dỗ đấy.
- Nếu không gọi Di Nhiên đến, tôi và nó đối chất.
Khương Khả Khanh cười nói:
- Chị dâu ba, em còn có thể oan uổng Di Nhiên sao?
- Đối chất thì đối chất.
Bà già nói. Bà ta cũng không hi vọng cháu gái mình bị uỷ khuất.
- Đi, gọi Di Nhiên đến.
- Hồ đồ.
Khương Lập Hành quát lớn:
- Hôm nay là ngày vui của Di Nhiên, làm việc xấu này làm gì?
Khương Lập Hành không thể không ngăn lại. Bởi vì ông ta biết rõ, với khẩu tài ác liệt và khả năng gây sự của Khương Khả Khanh thì dù Di Nhiên không làm chuyện này cũng có thể bị cô ta vu oan. Thủ đoạn làm việc của cô gái này ông ta cũng từng nghe nói, hắc, hung ác, nhanh gọn.
Nếu khi đối chất hai bên tranh chấp, một bên nói không làm, một bên nói nó làm thì lúc đó không phải sẽ trở thành trò hề sao? Tự nhiên làm trò hề trước mặt khách khứa làm gì.
Khương Lập Hành vì uống rượu quá nhiều mà ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Đường Trọng nói:
- Người trẻ tuổi làm việc thì phải nghĩ trước nghĩ sau, làm người thì nên lưu một đường cho ngày sau dễ gặp mặt.
- Cháu cũng nghĩ vậy
Đường Trọng nghiêm túc gật đầu:
- Lúc đó cháu cũng nói với Di Nhiên những lời này, thế mà cô ấy nói…
- Nó nói gì?
Đường Trọng xấu hổ cười cười nói:
- Có chút bất nhã, cháu không nên nói thì tốt hơn.
Khương Khả Nhân lo lắng Đường Trọng lại gây chuyện nên nói:
- Đường Trọng, con ra ngoài đi dạo, nói chuyện với các cậu đi.
Khương Khả Khanh đứng dậy, nói:
- Tôi đi với Đường Trọng.
Ra khỏi phòng khách khiến người ta áp lực này, Đường Trọng theo Khương Khả Khanh vào phòng của cô.
Vèo… bịch!
Khương Khả Khanh cởi giày, thân thể lao nhanh về phía trước, nặng nề ngã trên sô pha mềm mại bằng da thật.
- A, thật thoải mái.
Khương Khả Khanh rên rỉ.
- Tiểu Trọng, mau tới bóp vai cho dì.
- Rất mệt à?
Đường Trọng cười nói. Hắn đi đến sau ghế sô pha, thuần thục giúp cô mát-xa cổ.
- Mệt. Kể chuyện cười cho một đám ông bà già, muốn bọn họ hiểu mà còn phải cười ra tiếng thì liệu có mệt hay không?
- Đúng là rất mệt.
Đường Trọng nói.
- Không khí bên kia có chút không đúng.
Khoé miệng Khương Khả Khanh nhẹ nhàng nhếch lên, mỉa mai nói:
- Cậu đã nhìn ra?
- Chỉ cần có mắt đều có thể nhìn ra.
Đường Trọng nói.
- Không còn cách khác. Người ta đã tìm được cháu rể tốt chứ sao.
Khương Khả Khanh cười lạnh nói.
- Chú ba nha, tuy không có năng lực gì nhưng cũng biết an phận. Trước kia trong nhà cũng không có ai làm việc điên rồ, bình thường rất nghe lời của ông ngoại cậu. Bây giờ, tìm được cháu rể tốt đã cảm thấy lưng khoẻ hơn nên muốn nhắc lại chuyện kia ấy mà.
- À, chắc cháu rể kia có thân phận không nhỏ. Là nhà nào vậy?
Đường Trọng hỏi.
- Nhà họ Quan.
Khương Khả Khanh nói:
- Cậu đã nghe nói tới Sát Phá lang chưa?
- Nghe rồi
Đường Trọng gật đầu:
- Tôi đã từng quen với Thất Sát Công Tôn Tiễn.
- Không biết là ai sắp đặt nhưng lưu truyền rất rộng rãi. Chẳng qua ba người này đúng là có sở trường riêng, không thể khinh thường.
Đường Trọng có chút nghiền ngẫm cười hỏi:
- Chồng tương lai của Khương Di Nhiên là một trong ba Sát Phá Lang này sao?
- Phá Tinh Quân, Quan Tâm.
Khương Khả Khanh nói.
i vàng vàng đã dập máy.
- Là tôi.
Đường Trọng lên tiếng nói
- Ừ. Quay phim vất vả không?
Giọng Khương Khả Nhân truyền đến, rất bình tĩnh nhưng Đường Trọng có thể cảm nhận được rõ ràng cảm tình ẩn chứa ở bên trong
- Không khổ cực.
Đường Trọng nói.
- Ngày mai trở về một chuyến.
Khương Khả Nhân nói.
- Có chuyện gì không? Đường Trọng kỳ quái hỏi. Trở về, dĩ nhiên là quay trở lại Yến Kinh rồi. Nếu như không có chuyện gì thì Khương Khả Nhân sẽ không để cho hắn trở về đấy. Cô biết mình cùng những người nhà họ Khương tại Yến Kinh ở chung không phải rất vui sướng.
- Di Nhiên muốn đính hôn rồi.
Khương Khả Nhân nói.
- Khương Di Nhiên đính hôn sao? Cùng ai?
Nụ cười trên mặt Đường Trọng trở nên cổ quái.