Sau khi trở về, Đường Trọng lại bắt đầu quay Hắc Hiệp. Cảnh quay lần này là một hồi đánh nhau, chém giết cùng tên trùm ma túy lớn.
Bởi vì Đường Trọng có thể chất đặc thù cho nên dường như cảnh quay đánh nhau, cùng cảnh chụp bạo tạc nổ tung đều không cần người đóng thế. Thậm chí, hắn làm so với yêu cầu của đạo diễn cùng với người chỉ đạo võ thuật lại càng đặc sắc hơn một ít.
Hiện tại chỉ đạo võ thuật của đoàn làm phim ở vào trạng thái ‘ bán không tiếp tục kinh doanh ’, bởi vì trong kịch bản, đa phần các cảnh quay có động tác đánh nhau đều tập trung ở trên người nhân vật nam chính. Thế nhưng nhân vật nam chính Đường Trọng căn bản là không cần hắn chỉ đạo.
Ah, hắn ngược lại là thường xuyên tiếp nhận Đường Trọng chỉ đạo.
Sau khi nghe xong lối suy nghĩ của Đường Trọng hoặc là nhìn thấy những động tác Đường Trọng làm được, hắn bừng tỉnh, không ngờ cảnh quay còn có thể làm như vậy.
Mấy hôm trước, đạo diễn Ngô Sâm Lâm tiếp thụ lần phỏng vấn đầu tiên của truyền thông, hắn dương dương đắc ý nói: Hắc Hiệp tập 1, phần động tác đánh nhau chiếm 7 phần, Hắc Hiệp tập 2, động tác đánh nhau chiếm tám phần, Hắc Hiệp tập 3, động tác đánh nhau chiếm 8,5 phần. Tại sao lại là 8,5 phần? Bởi vì không có đột phá, chỉ là gia tăng thêm một ít kỹ năng đặc biệt. Hắc Hiệp tập 4, động tác đánh nhau chiếm mười một phần. Bởi vì chúng tôi không nghĩ rằng Đường Trọng làm được nhưng chúng tôi không thể tưởng được rằng Đường Trọng lại làm được, hơn nữa hắn làm còn vượt qua cả yêu cầu của tôi đấy.
Vừa nói như vậy, ngoại giới đã càng thêm mong đợi bộ phim đã đổi mới nhân vật chính này.
Phải biết rằng có rất nhiều người nói rằng Hắc Hiệp thay đổi nhân vật chính thì sẽ không còn là Hắc Hiệp, bọn hắn tuyệt đối sẽ không đi rạp chiếu phim cổ động đấy.
Đây là phần quay khá quan trọng trong Hắc Hiệp 4, là một đoạn khá tình cảm.
Đây là câu chuyện sau khi Hắc Hiệp đánh bại trùm ma túy lớn, đã cứu được Trương Hách Bản từ trong tay tên trùm ma túy lớn trở về.
Hai người trên đường đi đã nói chuyện với nhau vài câu, sau đó Trương Hách Bản rời đi.
Lúc Đường Trọng chuẩn bị quay người bỏ đi thì đột nhiên Trương Hách Bản mặc đồng phục lại chạy đến, kéo cổ áo Hắc Hiệp lại, mũi chân khiêng lên, hôn một ngụm lên môi hắn.
- Đừng tưởng rằng nội dung cốt truyện này đơn giản.
Vẻ mặt đạo diễn Ngô Sâm Lâm thành thật nói.
- Bởi vì thân phận Trương Hách Bản là học sinh cấp 3, cho nên nụ hôn này không thể có màu sắc tình yêu. Nói như vậy sẽ mang đến cho thanh thiếu niên ảnh hưởng không tốt. Tổng cục điện ảnh và truyền hình bên kia sẽ xét duyệt không thông qua, cũng sẽ bắt cắt đoạn đó. Mặt khác, nụ hôn này cũng không thể quá tùy ý. Không thể như nụ hôn giữa một cô gái nhỏ cùng với trưởng bối, bởi vì quả thật là cô cũng có chút tình cảm đấy. Quả thật cô gái nhỏ này cũng thích Hắc Hiệp, hơn nữa tuyên bố nói mai sau sẽ lấy hắn. Dĩ nhiên nếu không quay cảnh này sẽ không có cảm giác có tình yêu đấy. Đây là cảnh giới tăng lên đối với cả bộ điện ảnh, cũng là tình cảm giữa nam nữ nhân vật chính thăng hoa. Còn để cho mọi người chờ mong, không biết nhân vật nữ chính sau khi tốt nghiệp có lấy Hắc Hiệp không.
- Thật là khó nha.
Trương Hách Bản cười hì hì nói. Ngoài miệng thì nói khó, nhưng cũng không có bộ dáng khẩn trương chút nào.
- Nhưng tôi tin tưởng cô có thể biểu diễn tốt.
Đạo diễn Ngô Sâm Lâm nhìn Trương Hách Bản nói.
- Bởi vì cô chính là nhân vật nữ chính tôi muốn. Tựa như lần đầu tiên chúng ta gặp mặt vậy, nhất định cô sẽ làm tốt.
- Tôi nhất định sẽ cố gắng diễn tốt.
Trương Hách Bản cam đoan nói.
- Ừ. Linh hồn của đoạn quay này ở ngay trên người người biểu diễn. Biểu hiện của Đường Trọng ngược lại là thứ yếu. Đương nhiên đó cũng không phải nói là biểu hiện của Đường Trọng không quan trọng. Ít nhất thì Đường Trọng cũng phải biểu hiện ra biểu lộ bất ngờ khi Hắc Hiệp đột nhiên bị hôn môi. Tốt rồi. Tôi đã giảng xong rồi, hai người xuống dưới suy nghĩ một chút, nửa tiếng nữa chúng ta bắt đầu quay.
Trương Hách Bản tiếp nhận chai nước khoáng do trợ thủ đưa tới. Sau khi uống một ngụm, cô dùng cánh tay đụng đụng Đường Trọng ngồi ở bên cạnh, nói:
- Có cảnh hôn đấy.
- Tôi biết rồi.
Đường Trọng nói.
- Có phải anh đặc biệt chờ mong không?
Vẻ mặt Đường Trọng kinh sợ nhìn chằm chằm vào Trương Hách Bản, nói:
- Cô muốn làm gì?
- Tôi muốn làm gì à? Là anh muốn tôi làm gì?
- Tại sao tôi phải đối với cô làm gì?
- Bởi vì tôi rất xinh đẹp. Bởi vì tôi thông minh đáng yêu. Bởi vì bộ ngực của tôi lớn, làn da trắng. Tôi ưu tú như vậy, anh không nghĩ sẽ đối với tôi làm chút gì sao? Trương Hách Bản rất là đắc ý nói. Hiển nhiên cô vô cùng hài lòng đối với các mặt của mình.
Đường Trọng rất nghiêm túc nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thật sự là không có.
- Hừ. Đồ mắt mù.
Trương Hách Bản rất bất mãn đối với thái độ của Đường Trọng, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói.
Đột nhiên cô cười một tiếng, chớp mắt to, nói:
- Nhất định là anh cố ý nói như vậy đúng không? Kỳ thật trong lòng anh rất thích tôi, ưa thích cực kỳ khủng khiếp. Thế nhưng anh cố ý nói như vậy để khiến cho tôi chú ý, muốn cho tôi kính trọng anh thêm vài phần. Muốn cho trong lòng tôi hoài nghi, nhiều nam sinh yêu thích tôi như vậy, vì sao anh lại không thích? Tôi cho anh biết, loại thủ đoạn này chỉ lừa gạt được tiểu nữ sinh thôi, ở trước mặt tôi căn bản là không thể thực hiện được.
Đường Trọng trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Hách Bản. Như vậy cũng nói được à?
- Nhìn xem, bị tôi nói trúng rồi hả? Anh cho rằng tôi không nhìn thấy anh liếc trộm ngực tôi sao? Trên cái thế giới này, có người đàn ông nào không thích loại con gái như tôi? Anh căn bản là không lừa gạt được tôi. Tỉnh lại đi, mau thẳng thắn, nói cho tôi biết rằng anh rất yêu thích tôi.
- Tôi thật không có.
- Vẫn còn nói dối, thật là một gã đáng chán.
Trương Hách Bản rất khinh thường nói.
Đường Trọng thật sự là muốn khóc không ra nước mắt. Hắn thật sự bị Trương Hách Bản làm cho oan uổng.
Hắn quả thật ưa thích Trương Hách Bản, cũng quả thật cảm thấy cô rất đáng yêu, bộ ngực rất đầy đặn. Thê nhưng cái này cũng không đại biểu hắn nghĩ đến muốn làm mấy thứ gì đó?
Đương nhiên, cho dù nghĩ tới nhưng hắn là một người đàn ông có trách nhiệm, làm sao hắn có thể làm loại chuyện này đối với Trương Hách Bản?
Nói sau, thỏ không ăn cỏ gần hang, kinh nghiệm có từ thời rất xa xưa, lưu truyền rộng tới hiện tại như vậy, tất nhiên là có đạo lý của nó.
Cái gì? Bạch Tố là chuyện gì xảy ra vậy?
Bạch Tố là con thỏ không tệ. Thế nhưng trước tiên là hắn dẫn con thỏ tới sào huyệt, sau đó mới ăn tươi con thỏ đấy.
- Đúng rồi, không phải lần trước cô nói muốn tôi đi cùng cô tham gia buổi họp lớp sao? Sao lại không có động tĩnh gì thế?
Đường Trọng hỏi. Hắn chuẩn bị nói sang chuyện khác, không muốn dây dưa tại vấn đề này.
- Anh cho rằng anh nói sang chuyện khác là có thể chối bỏ sự thật anh yêu thích tôi à?
Trương Hách Bản cười lạnh nói.
- Không muốn thừa nhận coi như xong. Tôi cũng không miễn cưỡng anh nhưng anh nói sang chuyện khác lấy cớ này thực nát. Vốn là chuẩn bị đi nhưng những người bạn học vừa nghe tôi nói đi, bọn họ đều không đi rồi.
- Vì sao?
Đường Trọng hỏi.
- Có thể là bởi vì bọn họ cảm thấy tôi quá ưu tú.
Trương Hách Bản nói.
- Anh cũng biết, họp lớp là để con trai so làm quan, con gái so hàng hiệu. Bọn hắn ở trước mặt tôi có cảm giác không có bất kỳ thành tựu gì, cho nên làm gì có người còn muốn tới tham gia họp lớp?
- Chắc có lẽ không đơn giản như vậy?
Đường Trọng cười ha hả nói.
- Còn do tôi quá thành thật nữa.
Trương Hách Bản phẫn nộ nói.
- Các cô ấy có thể giễu cợt tôi trông ục ịch, vì cái gì tôi không thể nói thẳng rằng túi GUCCI các cô ấy mang đều là hàng nhái? Đeo khối ngọc giả lại nói nói khoác là có giá trị vài trăm vạn, tôi thật sự không thể nhịn được nữa.
Đường Trọng rốt cuộc cũng đã hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra rồi. Hắn nói:
- Nếu tôi là bạn học của cô, tôi cũng sẽ không tham gia họp lớp.
- Hừ. Không đi cũng được. Tôi khoe khoang không thành, bọn hắn cũng đừng nghĩ ở trước mặt bổn tiểu thư khoe khoang.
Bộ dáng Trương Hách Bản một bức không chịu thua.
- Thì ra cô cũng muốn tới buổi họp lớp khoe khoang một phen à?
Đường Trọng bị cô chọc cười rồi.
- Ai lại không muốn khoe khoang? Không đi khoe khoang thì còn gì là họp lớp? Anh cho rằng tới là vì tình cảm à? Tình cảm tốt như vậy mà quanh năm suốt tháng cũng không thấy gọi điện, nhắn tin bao giờ.
Đường Trọng bị Trương Hách Bản bác bỏ tới á khẩu không trả lời được.
Tuy miệng cô nói lời ác độc nhưng đôi khi nói chuyện vẫn là rất có đạo lý đấy.
Ít nhất, cô gái này không giả tạo.
Trên cái thế giới này, chuyện ngu xuẩn nhất chính là nói lời giả dối trước mặt một người thông minh.
- Đường Trọng, Trương Hách Bản, hai người đã chuẩn bị xong chưa?
Đạo diễn Ngô Sâm Lâm nhìn thấy Đường Trọng cùng Trương Hách Bản trò chuyện khá căng thẳng, cũng không nhịn được lại xen vào.
Một tuồng kịch cuối cùng này vẫn thật sự là quá quan trọng, hắn không thể không chăm chú.
- Chuẩn bị xong.
Trương Hách Bản nói. Khuôn mặt béo của cô ửng đỏ, nhỏ giọng nói:
- Đạo diễn, thật sự phải hôn môi sao?
Ngô Sâm Lâm cười ha hả nhìn Trương Hách Bản, nói: - Cũng không thể nói là hôn môi. Chỉ là môi của các người đụng thoáng một phát. Nếu như cô không muốn thì cũng có thể dùng thế thân. Nhưng tôi hy vọng hai người đều có thể tự mình ra trận. Bởi vì nói như vậy mới càng có cảm giác. Hơn nữa, lúc hôn môi, hai người còn phải nhìn nhau.
- Người ta vẫn là nụ hôn đầu tiên đây này.
Trương Hách Bản nói.
- Vậy thì thật sự là tiện nghi cho Đường Trọng rồi.
Ngô Sâm Lâm cười ha hả nói. Hắn thật sự là cực kỳ thích tiểu nha đầu Trương Hách Bản này. Đây cũng là lần đầu tiên chưa quay hết Hắc Hiệp tập 4, hắn đã lập tức thương lượng cùng Hàn Tứ Bình ký một bộ phim tiếp theo với Trương Hách Bản.
Hắn tin rằng cô bé này trên tay hắn sẽ làm cho tất cả người trong nước, không, toàn bộ người trên thế giới đều hoa mắt.
- Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của tôi.
Đường Trọng nói.
- Tôi không tin.
Trương Hách Bản bĩu môi nói.
- Tôi cũng không tin.
Ngô Sâm Lâm phụ họa nói.
- Anh thử hỏi một chút xem người ở đây có ai tin không? Ai tin thì thật là một người ngu ngốc nhất đời này.
- Cô nói như vậy thì người khác dám tin tưởng sao? Đường Trọng cười khổ nói.
Nhìn thấy cảm xúc, trạng thái của nam nữ nhân vật chính vô cùng tốt, vì vậy đạo diễn Ngô Sâm Lâm đề nghị bắt đầu quay.
Đường Trọng cùng Trương Hách Bản cũng không phản đối, vì vậy hai người lập tức đứng lên chuẩn bị diễn trò.
�i. Cậu biểu hiện còn được, có thể dùng bữa.
Vì thế Lý Ngọc liền vùi đầu ăn cơm, không dám lên tiếng nữa.
Đường Trọng cũng khẽ thở dài, cầm lấy cái thìa chuẩn bị ăn canh.
- Cậu làm gì?
Tiêu Nam Tâm nhìn hắn, hỏi.
- Ăn canh.
Đường Trọng nói.
- Uống rượu trước.
Tiêu Nam Tâm chỉ vào cốc rượu đầy trước mặt Đường Trọng, nói.
- Tôi còn một câu chưa nói.
Đường Trọng thấy mình rất oan uổng.
- Chính vì cậu còn một câu chưa nói.
Tiêu Nam Tâm tức giận nói:
- Uống rượu.