Tại thời điểm đó, mỗi lần Đường Trọng tan học về nhà đều chạy ra sau núi ăn cho no căng bụng. Sau đó hắn còn hái một gói lớn về chia cho đám cảnh ngục và phạm nhân có quan hệ tốt với hắn, làm ăn nhỏ với đám cảnh ngục và phạm nhân có quan hệ bình thường. Đổi hồng dại lấy tiền hoặc một kỹ năng bí phương linh tinh gì của bọn họ chẳng hạn.
Cũng bởi Đường Trọng biết cách làm giàu cho nên hắn vẫn là nhân vật đứng trong top ba phú hào của Hận Sơn.
Hận Sơn đối với Đường Trọng chính là một bảo tàng thiên nhiên đầy đồ ăn vặt, mỗi năm bốn mùa đều có đủ thứ thức ăn.
Cuộc sống vật chất như vậy, tại thời điểm Đường Trọng so với trẻ con trong thành phố cũng không thiếu thốn. Ngược lại, hắn còn được hưởng nhiều thứ phong phú hơn.
Tiến vào thành thị phồn hoa lẫn lộn, Đường Trọng rất khó nhìn thấy cảnh cả núi là hồng chín như trước.
Cả một rừng hồng đồ sộ thì khó có cơ hội gặp, nhưng một gốc hồng thì vẫn thấy.
Nội viện của Tô Sơn có trồng một gốc hồng. Đây là một cây hồng già, mỗi năm đều ra quả. Hiện giờ đúng là mùa hồng chín. Quả hồng màu đỏ khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng.
Đường Trọng nhịn mãi, cuối cùng cũng phải nhảy lên hái quả hồng lớn nhất đã chín mềm trên cây.
Hắn ghét nhất là bị dụ dỗ.
Chẳng cần rửa, lau hai cái liền lột vỏ, sau đó đưa miệng tới hút xoẹt một cái.
Thịt hồng mềm ngọt vô cùng liền chui vào trong miệng, nhấm nháp quả thực là mỹ vị nhân gian.
Tô Sơn đang pha trà.
Một thân quần áo trắng tinh, vạt áo hơi chạm sàn gỗ. Mái tóc vừa gội, cuộn lại thành búi trên đỉnh đầu. Một cây đũa trúc xuyên qua, trông có vẻ dịu dàng của người phụ nữ cổ điển.
Mặt Tô Sơn cũng không son phấn gì, bàn tay mềm mại giống, trắng trẻo như ngọc. Động tác của cô như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Trà chưa pha xong, cả phòng đã tràn ngập hương thơm.
Cạch!
Tô Sơn đặt một chén trà men trắng có vẽ hình hoa mai đỏ tinh xảo tới trước mặt Đường Trọng, tay đưa ra tạo thế mời.
Nhìn thấy dịch hồng dính trên mép Đường Trọng, cô nhíu mày trách cứ:
- Anh không nên ăn thứ đó.
- Không nhịn được, thật sự là không nhịn được.
Đường Trọng xấu hổ giải thích.
- Cứ nhìn thấy quả hồng lại nhớ tới ngày còn ở Hận Sơn. Tuy rằng hồng sẽ phá vị trà nhưng nói không chừng lại có mùi vị mới lạ thì sao?
Đường Trọng nâng chén trà nhấp vài ngụm, vào miệng ngọt lành, sau đó có một luồng hương thơm như có như không, tràn ngập trong khoang miệng.
Theo động tác nuốt của hắn, vị trà liền tiến vào trong cổ họng, thấm sâu vào lục phủ ngũ tạng, máu huyết kinh mạch. Toàn bộ thể xác và tinh thần hắn đều có cảm giác lâng lâng như bay.
Tuyệt không thể tả!
Thật lâu sau, Đường Trọng mới buông chén trà, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn về phía Tô Sơn, nói:
- Lợi hại, thật lợi hại. Không kém sư phụ cô đâu.
- Sư phụ lấy tâm dưỡng trà, lấy thân thị trà. Tôi còn nhiều tạp niệm lắm, còn xa mới bằng.
Từ khi Tô Sơn bị thương ở thôn Ngũ Lĩnh, về tới nhà liền luôn dưỡng thương trong nhà. Bởi duyên cớ bị thương nên ngay cả hôn lễ của chòm râu dài và Khương Khả Nhân cô cũng vắng mặt.
Chẳng qua thời gian gần đây, cô vẫn chỉ huy công tác xây dựng tiểu khu cho thôn Ngũ Lĩnh, Đông Chi Hương. Phó tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Tú lại tự mình theo dõi việc nhỏ thế này, tất nhiên là công tác thi công phải tiến triển thần tốc rồi.
Cũng bởi nguyên nhân bị thương nên trong thời gian này, Tô Sơn ăn chay nghe kinh, thể xác và tinh thần đều trong trạng thái thật tốt. Cho nên khi Đường Trọng tới thăm, cô liền chủ động nấu cho hắn một bình trà ngon.
Nếu không phải là Đường Trọng lại nhảy lên vặt hồng, phá hoại mỹ cảm thì đây sẽ là một cảnh tình thơ ý họa biết bao.
- Tôi uống tới nuốt mất lưỡi mất.
Đường Trọng nhìn sắc mặt Tô Sơn càng tái nhợt, nói:
- Càng ngày càng gầy rồi. Tìm một người về chăm sóc cô thôi. Không phải bác gái chuẩn bị tới Minh Châu ở một thời gian à?
- Vốn là cũng muốn đến nhưng thân thể ông ngoại ngày một kém đi, cuối cùng vẫn ở lại bên cạnh người.
Giọng Tô Sơn hơi phiền muộn.
Tô gia gặp biến đổi lớn, lão đại mất sớm, hiện giờ lão nhị và lão tam cũng ào ào gặp chuyện không may. Ông lão họ Tô không chịu nổi đả kích này mà bệnh không dậy nổi, hiện tại thân thể cũng không thể bằng lúc Đường Trọng gặp lần trước, tất cả đều phải có người chăm sóc. Bạch Quân Dật là dâu cả trung hiếu thủ tiết, tất nhiên cũng phải ở lại Tô gia chăm sốc ông.
Đường Trọng hơi thương cảm nói:
- Có cơ hội tôi với cô phải về Tô Hàng thăm cấm chế cụ. Thân thể bác gái thế nào? Ngày nào cũng uống thuốc đấy chứ?
- Ngày nào cũng uống. Thân thể lúc này đã tốt hơn trước nhiều rồi, thể chất cũng không còn lạnh giá như trước nữa.
Trên mặt Tô Sơn hiện lên một chút vui vẻ, nói:
- Mẹ tôi nói rất cảm ơn anh.
- Nếu như bác biết tôi hại con gái mình thành ra thế này thì chỉ sợ bà sẽ không nghĩ vậy đâu.
Đường Trọng áy náy nói:
- Cô cứ an tâm dưỡng bệnh trước. Mọi chuyện bên công ty tạm thời bỏ qua một bên đi. Nếu nhàn rỗi, nhàm chán quá thì xử lý chuyện xây dựng bên Ngũ Lĩnh là được rồi. Lần trước tại Yến Kinh, lão sâu rượu cũng rất cảm kích cô, nói thôn dân đều muốn thờ cô như bồ tát đấy...
Người thôn dân quả thực rất cảm kích Tô Sơn nhưng cũng chưa tới mức muốn thờ cô như bồ tát. Đây là Đường Trọng muốn cô vui vẻ nên mới thêm nếm vào thôi.
Vẻ mặt Tô Sơn lạnh nhạt, liếc Đường Trọng một cái, nói:
- Đó là quà đáp lễ của anh với bọn họ, tôi chỉ giúp một tay thôi.
- Hai chúng ta cần gì phải khách sáo như vậy chứ?
Đường Trọng nói.
- Đúng rồi, cô cảm thấy Tô Cẩm Dự thế nào?
- Tô Cẩm Dự sao?
Tô Sơn nhìn Đường Trọng hơi đăm chiêu.
Chỉ một cái danh hiệu "người đào tạo siêu sao" rất khó khái quát được Diệp Thanh Dương. Hắn là người nổi tiếng trong làng âm nhạc Trung Hoa, được xưng là "thầy giáo" trong làng nhạc.
Hắn là nhân vật nổi danh trong ngành giải trí, vô số thiên vương, thiên hậu và một số nhân vật âm nhạc mới nổi đều do hắn tạo ra.
Lúc này bởi phát hành album mới của nhóm Hồ Điệp mà mời người có danh tiếng lớn như Diệp Thanh Dương tự tay thực hiện cũng cho thấy công ty giải trí Hoa Thanh cực kỳ coi trọng sự phát triển của nhóm Hồ Điệp.
Cho dù là ngoài Đường Trọng có địa vị vô thượng trong công ty giải trí Hoa Thanh ra thì phát triển trong một năm của nhóm Hồ Điệp cũng rất khá. Bọn họ trở thành nhóm nhạc hàng đầu, là nhóm ca sĩ thần tượng hot nhất trong nước năm qua, có thể đứng ngang tầm với một số nhóm nổi tiếng lâu năm rồi.
Chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi mà có được thành tích như vậy, tất nhiên phải kể tới lực lượng hùng hậu của công ty.
Diệp Thanh Dương và vô số người trong làng nhạc đều để tóc dài, đội mũ lưỡi trai. Hắn mặc một bộ quần áo kim tuyến bó sát người, trên cổ là một cái khen len rất dài, không nhìn thấy cổ, giống như đột nhiên có một cái đầu mọc lên giữa đám khăn len vậy.
Trên mặt hắn lại đeo một cặp kính đen, khiến người ta không thể nhìn rõ ánh mắt của hắn.
Đường Trọng và Diệp Thanh Dương lần đầu gặp mặt cũng không vui lắm. Bởi khi Diệp Thanh Dương vừa nhìn thấy Đường Trọng đã nói:
- Đường Trọng, cậu không yêu âm nhạc. Nếu không phải tôi nợ tổng giám đốc Tôn một ân tình thì tôi sẽ không đồng ý làm album cho nhóm Hồ Điệp.
Đường Trọng thuộc loại người mà người kính mình một thước, mình kính người một trượng, ân oán rõ ràng, không thích nợ nần. Loại hành vi này của Diệp Thanh Dương rõ ràng không có kính hắn, chỉ có khiêu khích.
Vô duyên vô cớ bị một người xa lạ chỉ trích, Đường Trọng tất nhiên thấy không thoải mái.
Thái độ cung kính của hắn lập tức chuyển thành ngạo mạn, liếc xéo Diệp Thanh Dương, nói:
- Thật không? Ông nhìn đâu mà biết tôi không thích âm nhạc chứ?
- Từ thái độ của cậu với âm nhạc, từ những chuyện cậu làm sau khi vào nghề.
Bình thường Diệp Thanh Dương đều quát thét một đám thiên vương thiên hậu, tất nhiên không coi một kẻ mới vào nghề như Đường Trọng vào đâu.
- Âm nhạc là sống, là có linh hồn. Nó giống như một cô gái xinh đẹp như hoa. Cậu phải yêu quý, vuốt ve, cảm thụ vui mừng đau khổ của nàng, dung hợp làm một với nàng.
- Vậy là "chơi" nàng luôn à?
Đường Trọng dùng lời nói vô sỉ hạ lưu của mình ngắt lời một cách lạnh lùng.
- Ngu không ai bằng.
Diệp Thanh Dương giận dữ, nhìn Tôn Văn Lâm mặt tươi cười cứng ngắc trước mặt mình nói:
- Tổng giám đốc Tôn, ông cũng thấy rồi đấy. Một câu phê bình nho nhỏ của không chịu nổi, còn mong tôi hợp tác với bọn họ sao được? Việc này chắc tôi không làm được rồi.
Tôn Văn Lâm tự mình liên lạc với Diệp Thanh Dương, vì thế hắn cũng rất coi trọng chuyện này, còn đặc biệt sắp xếp thời gian để hai bên gặp mặt.
Vốn hắn nghĩ nếu làm tốt chuyện này sẽ được Đường Trọng coi trọng hơn, không ngờ hai người vừa gặp đã không hợp rồi.
- Thanh Dương, đừng tức giận, đừng tức giận. Đường Trọng không có ý đó đâu... Hắn chỉ so sánh một chút thôi.
Tôn Văn Lâm nhanh chóng hòa giải.
- Đường Trọng rất tôn trọng ông đấy. Hắn phi thường chờ mong buổi gặp mặt hôm nay, đặc biệt bay từ Yến Kinh về gặp ông đấy.
Nếu Đường Trọng chỉ là một nghệ sĩ bình thường thì Tôn Văn Lâm cũng không khó xử như vậy. Sau khi an ủi Diệp Thanh Dương xong, Tôn Văn Lâm lại nhanh chóng quay ra cười với Đường Trọng, nói:
- Đường Trọng, Thanh Dương là tác giả tốt nhất trong làng âm nhạc hiện nay. Ở mặt này hắn vô cùng chuyên nghiệp. Tôi tin rằng hai người cùng ra tay, nhất định có thể gây lên gió bão trong làng giải trí.
Tôn Văn Lâm nói những lời này rất lờ mờ, ý tứ rằng người này tuy rằng nói không dễ nghe nhưng cũng là một tác giả tốt. Vì tương lai phát triển sau này, tạm thời chịu khó, đừng chấp nhặt với hắn làm gì.
Diệp Thanh Dương rất không hài lòng với thái độ của Tôn Văn Lâm, nói:
- Chậc chậc, tổng giám đốc Tôn. Đối xử với một số nghệ sĩ của công ty không nên để bọn họ kiêu căng quá, nếu không thì khi người ta có thành tích tốt hơn, nổi tiếng hơn thì tính tình sẽ càng lúc càng lớn. Lúc đó thì sợ là người ta sẽ cưỡi lên đầu ông mà tiểu xuống đấy.
Đường Trọng cười ha hả nhìn Diệp Thanh Dương, nói:
- Dựa theo tính tình này của ông thì nhất định ông cũng phải tiểu lên đầu lãnh đạo công ty ông rồi nhỉ?