Nhưng hắn không thể tùy tiện nhận kịch bản được.
Bởi vì sao? Vì khởi điểm của hắn quá cao.
Đúng vậy, đạo diễn Ngô Sâm Lâm là giúp Đường Trọng nhưng cũng là hại Đường Trọng.
Như một nhân vật mới vào cuộc thì đều theo quá trình tăng dần.
Vì dụ như đầu tiên đóng vai phụ trong các bộ phim, sau đó là nhân vật có vài lời kịch, sau đó là nam thứ hai, năm thứ ba, cuối cùng, dưới đủ các loại cơ duyên tu thành chính quả thì mới bắt đầu được nhận vai nam chính.
Nhưng Đường Trọng lại khác, dưới tình huống không có bất kỳ kinh nghiệm diễn xuất nào hắn đã được đạo diễn Ngô Sâm Lâm coi trọng mà trực tiếp nhận vai nam chính trong bộ Hắc Hiệp, là một bộ phim có ý nghĩ trọng yếu đối với nền điện ảnh Trung Hoa.
Loại chuyện này quả thật mới nghe lần đầu, hoàn toàn phá vỡ tất cả các quy tắc ngầm và khuôn sáo.
Vì đạo diễn Ngô Sâm Lâm quá mạnh mẽ nên quyết định của ông ta không có ai thay đổi. Mọi chuyện cứ quyết định như vậy.
Nhưng sau này Đường Trọng làm sao bây giờ?
Đầu tiên cậu đã diễn bộ phim trị giá trăm triệu, giờ sao có thể quay bộ phim nho nhỏ chỉ có nghìn vạn được? Cậu đã hợp tác với đạo diễn quốc tế Ngô Sâm Lâm rồi thì sao có thể hợp tác với một số đạo diễn không tên tuổi chứ?
Lúc đó chỉ sợ sẽ có vô số người nhảy ra công kích nhục mạ cậu thôi. Nói cậu diễn xuất không đạt, hỏi cậu đã học diễn xuất chưa, bảo sẽ không có người nào muốn hợp tác với cậu nữa.... vân vân và vân vân. Công ty không thể nào để chuyện như vậy xảy ra được.
Bọn họ muốn giữ gìn hình tượng của Đường Trọng, muốn biến hắn thành “đại bài”.
Đúng vậy, một bộ phim đại bài. Hơn nữa bộ phim này còn không chiếu.
Hắc Hiệp còn chưa chiếu, đạo diễn Ngô Sâm Lâm không thể lập tức bảo hắn quay bộ phim thứ hai được. Đường Trọng làm sao bây giờ? Hắn cũng không thể chờ thêm vài năm nữa, đợi đến lúc Ngô Sâm Lâm lại dùng hắn được?
Cho nên Phùng Đại Cương mời đến vô cùng kịp thời.
Nghe xong lời Ngô Thư nói, Bạch Tố cũng vô cùng vui mừng, cười hỏi:
- Lúc nào nghe điện vậy?
- Hai tiếng trước. Tôi đang ở điện thoại xử lý một số hợp đồng, nhận được điện thoại thì lập tức chạy tới đây.
Ngô Thư vừa cười vừa nói. Cái này xem như cô đã giúp Đường Trọng lấy một hợp đồng, trong lòng cô cũng vô cùng vui vẻ.
- Bọn họ có đưa điều kiện gì không?
- Tạm thời còn chưa bàn bạc gì. Là Hùng tiểu thư, trợ thủ của Phùng Đại Cương gọi điện tới, cô ấy nói nếu chúng ta muốn thì đạo diễn Phùng sẽ tự liên lạc với chúng ta. Hơn nữa Phùng tiểu thư còn nói đạo diễn Phùng hi vọng có thể gặp mặt Đường Trọng tiên sinh.
Bạch Tố nhìn Đường Trọng, nói:
- Có vấn đề gì không?
- Không có vấn đề.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Kịch bản nhỏ các cô không cho tôi nhận, kịch bản lớn không chắc đã vừa ý tôi. Giờ tôi đang bị kẹp ở chính giữa, thời gian dài thì cũng không hay.
- Hách Bản nghỉ ngơi vài ngày đã muốn quay phim tiếp rồi. Cậu là thoải mái nhất, cậu còn có ý kiến gì nữa?
Bạch Tố tức giận nói:
- Cậu đã đồng ý thì chuyện gặp đạo diễn Phùng cứ như vậy đi.
- Được. Cứ như vậy đi.
Đường Trọng gật đầu. Hắn cũng rất mong chờ được gặp mặt nhân vật truyền kỳ này một lần.
Trước kia, mỗi khi tết đến, hắn đều ngồi xem những người trong giới điện ảnh này, hưởng thụ những giây phút sung sướng và khẩn trương. Cho tới bây giờ hắn vẫn không ngờ được có một ngày hắn lại có thể ngồi ăn cơm, nói chuyện phiếm với bọn họ, thậm chí là hợp tác. Vận mệnh quả thật rất thần kỳ.
Bạch Tố liền nhìn Ngô Thư, nói:
- Chuyện này cô cứ sắp xếp đo. Tôi không xen vào đâu.
- Được. Tôi nhất định sẽ đàm phán tốt. Có gì không giải quyết được thì mong công ty giúp đỡ.
Ngô Thư vừa cười vừa nói.
- Không có vấn đề. Tôi nhất định sẽ hết lòng ủng hộ.
Bạch Tố nói.
Chàng có tình, thiếp có ý, cho nên Đường Trọng và Phùng Đại Cương lập tức xác định thời gian gặp mặt, hơn nữa là buổi tối ngay sau hôm Ngô Thư nhận được điện thoại.
Kim Đỉnh Hiên.
Đạo diễn Phùng Đại Cương mời Đường Trọng ăn tối ở đây. Đương nhiên người đại diện Ngô Thư cũng đi theo.
Vốn thời gian hẹn là 7 giờ nhưng Ngô Thư muốn tạo ấn tượng tốt với đạo diễn Phùng Đại Cương nên 6 giờ 30 đã lái xe đưa Đường Trọng tới điểm hẹn rồi.
Lúc hai người đi tới phòng Huyền Vũ mà Hùng tiểu thư trợ lý của Phùng Đại Cương đặt sẵn thì phát hiện trong phòng đã có người rồi.
Ngô Thư hơi sửng sốt, sau đó nhiệt tình nghênh đón, vừa cười vừa nói:
- Đạo diễn Phùng, tôi nhớ thời gian không nhầm chứ? Sao ngài lại đến sớm vậy?
- Nhớ không lầm. Là tôi đến sớm. Tôi xin lỗi mọi người.
Phùng Đại Cương vừa cười vừa nói. Ông ta thấp thấp gầy teo, lại đeo cái kính đen. Trên đầu ông đội cái mũ lưỡi trai đen đã che hết cả nửa cái đầu lại. Nhưng người đàn ông đang ngồi ở đây lại chiếm lấy hết màn chúc tết của nền điện ảnh Trung Hoa. Ai cũng sợ ông ta như hổ, đối đãi với ông ta như với đại địch.
Đối với những đạo diễn Trung Hoa mà nói, hoặc anh không đoạt thời hoàng kim của ông ta, muốn cướp thì cũng chỉ có thể sống mái với Hạ Đại Cương.
Nhưng cho tới bây giờ vẫn không có ai dám liều với ông ta.
Phùng Đại Cương thấy Đường Trọng tới thì chủ động vươn tay ra, nói:
- Đường Trọng, tôi đã ngưỡng mộ danh tiếng của cậu đã lâu.
- Đạo diễn Phùng, tôi là xem phim của ông mà lớn lên đấy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Vậy sao? Tôi già như vậy à?
Phùng Đại Cương cố ý xụ mặt nói. Sau đó ông ta cười ha hả, nói:
- Nhưng quả thật tôi đã làm phim mấy chục năm rồi. Lúc những người trẻ tuổi các cô các cậu chưa sinh ra, phim của tôi đã chiếu rồi.
- Cho nên tôi nói vậy cũng không sai nhỉ?
Đường Trọng nói:
- Ăn bữa cơm đoàn viên, xem tiết mục cuối năm, còn có tiết mục chúc tết của đạo diễn Phùng, đây là ba việc vui lớn trong ngày tết.
- Đã qua rồi, đã qua rồi.
Phùng Đại Cương xua xua tay, nói:
- Tôi không lợi hại thế đâu. Lão Triệu mới là nhân vật chúc tết.
Phùng Đại Cương nói “lão Triệu” chính là Triệu Bản Sơn, đại vương tiểu phẩm. Ông ta chính là nhân vật không thể thiếu trong các tiết mục cuối năm. Nếu thiếu đi tiểu phẩm của ông ta, mọi người sẽ cảm giác thấy tiết mục cuối năm thiếu đi một chút gì đó.
Đối với nghệ nhân biểu diễn mà nói, đây chính là việc tán thưởng khó lường.
Đạo diễn Phùng mời mọi người ngồi xuống, sau đó bảo trợ thụ Hùng Ngọc mang thức ăn lên.
- Chúng ta uống chút rượu nhé?
Phùng Đại Cương nhìn Đường Trọng và Ngô Thư rồi hỏi.
- Tôi không có vấn đề gì, có thể uống với đạo diễn Phùng hai chén.
Đường Trọng nói.
- Tôi không thể uống nhiều. Phải lái xe.
Ngô Thư áy náy nói.
- Có thể uống thì uống. Uống say thì tìm người lai về.
Phùng Đại Cương vung tay lên, ra quyết định:
- Ăn thì phải ăn thoải mái, muốn chơi thì phải chơi cho thống khoái.
Từ trong câu này, Đường Trọng đã thấy tính cách của Phùng Đại Cương rất mạnh mẽ cứng rắn, bá đạo, hơn nữa lại là người theo chủ nghĩa hưởng thụ.
- Được. Vậy thì nghe theo đạo diễn Phùng vậy.
Ngô Thư chỉ có thể thuận theo. Lần đầu nói chuyện với nhau, cô cũng không muốn khiến đạo diễn Phùng không vui mà ảnh hưởng tới sự hợp tác giữa Đường Trọng và ông.
Phùng Đại Cương muốn hai bình Mao Đài. Hùng Ngọc liền cầm bình rượu rồi giúp mọi người rót rượu. Ngô Thư là người đầu tiên giơ chén lên, nói:
- Đạo diễn Phùng, chén đầu tiên tôi mời ngài. Thứ nhất là cảm tạ ngài đã vừa ý Đường Trọng của chúng tôi, cho Đường Trọng của chúng tôi một cơ hội. Thứ hai là xin lỗi vì đã đến chậm.
- Một chén rượu kính hai lần không được đâu.
Phùng Đại Cương vừa cười vừa nói.
- Được. Tôi sẽ uống hai chén, theo ý đạo diễn Phùng vậy.
Ngô Thư nói xong liền uống cạn chén rượu. Cô lại tự rót cho mình một chén rồi lại uống cạn sạch.
Phùng Đại Cương cười to, nói:
- Quản lý Ngô là người sảng khoái. Hi vọng sau này hợp tác vui vẻ.
Ông ta cũng không chiếm tiện nghi của Ngô Thư, cũng uống hai chén cùng lúc. Hai chén rượu vào bụng mặt không đổi sắc, thoạt nhìn tửu lượng cũng rất được.
Rượu là chất xúc tác, sau khi uống mấy chén, cảm tình giữa mọi người tăng lên nhanh chóng. Không khí lạ lẫm lần đầu gặp mặt cũng hoàn toàn biến mất.
Phùng Đại Cương nhìn Đường Trọng, nói:
- Ngô Sâm Lâm dám dùng cậu, tôi cũng dám dùng cậu. Nhưng tôi muốn dùng cậu không liên quan đến Ngô Sâm Lâm.
- Cảm ơn đạo diễn Phùng đã coi trọng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Phùng Đại Cương bưng chén rượu nhìn Đường Trọng, nói:
- Đường Trọng, cậu kể chuyện cười đi.
Đường Trọng hơi dừng lại, nói:
- Một người hỏi một phú ông: “Tiên sinh, vì sao ngài lại có nhiều tiền như vậy?”. Phú ông nói: “Lúc nhỏ tôi cũng giống cậu, cũng không có gì. Cha tôi cho tôi một quả táo. Vì thế tôi bán quả táo đi, dùng tiền kiếm được lại mua hai quả táo, sau đó lại bán đi mua bốn quả táo.”. Người đó như có điều suy nghĩ, nói: “Tiên sinh, hình như tôi đã hiểu rồi”. Phú ông nói: “Cậu thì biết cái gì. Về sau cha tôi chết, tôi kế thừa tất cả tài sản của ông ấy nên tôi mới giàu có như vậy”.
Cả bàn cùng cười ha hả. Phùng Đại Cương cũng cười, giống như thật sự bị Đường Trọng chọc cười.
Cười cười, nụ cười trên mặt ông ta cũng dần dần biến mất. Ông ta nghiêm túc nhìn Đường Trọng, nói:
- Cậu biết tôi muốn khảo hạch cậu?
- Cái này cũng không khó đoán.
Đường Trọng gật đầu, nói:
- Đạo diễn Phùng chủ yếu quay phần hài kịch. Lần này tìm tôi chắc vẫn là phim hài. Trong phim Hắc Hiệp tôi là một người vô cùng nghiêm trang, tinh thần trọng nghĩa, hình tượng vô cùng nghiêm túc. Đạo diễn Phùng lo tôi diễn phim hài không tốt nên thử tôi có tế bào hài kịch nào không. Có đúng không?
- Sau đó cậu kể cho tôi câu chuyện như vậy là muốn nói cho tôi biết thật ra kể chuyện cười không quan trọng, bản chất của câu chuyện mới là quan trọng nhất. Bản chất là cái gì? Là diễn kịch hay là khôi hài?
- Bản chất của câu chuyện là có thể đang diễn mà để cho người xem cười thành tiếng. Đó mới là quan trọng nhất.
Đường Trọng nói.
Phùng Đại Cương uống sạch chén rượu, nói:
- Người ngoài đều nói Đường Trọng lỗ mãng bạo lực, thật ra có thể hiểu thấu người khác.
- Ngành tôi đang học chính là tâm lý học. Hiểu thấu người khác không dám nhận, chỉ là sõi đời hơn một chút thôi.
Đường Trọng nói.
- Đạo lý đối nhân xử thế. Nói hay lắm. Có thể khống chế được điểm này tốt thì chính là hạt giống tốt. Giả người giống người, giả quỷ giống quỷ.
Phùng Đại Cương nói. Ông ta bỏ chén rượu trong tay xuống, nhìn Đường Trọng rồi nói:
- Cười một cái cho tôi xem.
Vì thế Đường Trọng liền hé miệng cười.
- Cười ti tiện hơn một chút.
Phùng Đại Cương nói.
-...
- Cười ti tiện thêm chút nữa.
-...
- Được rồi. Cậu chính là người tôi tìm.
Phùng Đại Cương đập bàn một cái:
- Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Tiếp theo chúng ta nói chuyện điều kiện.