- Để xem lát nữa cậu còn cười được nữa không.
- Tôi vẫn cố sức cười thôi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Tiêu Dục Hằng thấy hai người thì thầm to nhỏ nhưng lại không biết bọn họ nói gì, thấy sắc mặt cô cháu gái biến đổi, vội vàng giảng hòa:
- Đánh cờ, đánh cờ đi. Tôi vẫn đang chờ xem đây này.
Tiêu Nam Tâm cầm cờ trắng, Đường Trọng cầm cờ đen.
Dựa theo quy định, cờ đen được đi trước.
Vì vậy Đường Trọng đặt quân đầu tiên.
Tiêu Nam Tâm vừa tấn công liền áp dụng phương pháp áp sát, hiển nhiên là muốn xem Đường Trọng “ không còn mảnh giáp, chẳng còn quần áo “.
Mặt Đường Trọng lộ vẻ sợ hãi, giả bộ bị Tiêu Nam Tâm tấn công liên tiếp bại lui, chỉ có thể bị ép về thế phòng thủ, không thể tiến lên.
Tiêu Nam Tâm mắc lừa, thế công càng nhanh, cũng không ngừng thúc giục Đường Trọng vẫn nắm quân cờ đau khổ suy tư không dứt mau mau quyết định.
Nửa ván trước, Tiêu Nam Tâm tấn công truy kích Đường Trọng khắp nơi.
Đến giữa ván, Đường Trọng bố cục xong, sau khi điểm xong mắt rồng, cả bàn cờ đen nhìn như lộn xộn giờ bắt đầu thức tỉnh.
Vẽ rồng điểm mắt!
Vì vậy phong thủy luân chuyển, đến phiên quân cờ của Tiêu Nam Tâm bị quân cờ của Đường Trọng vây quét giết hại, rất nhanh đã kết thúc ván cờ.
Tiêu Nam Tâm bại, Đường Trọng thắng.
Đôi mắt Tiêu Nam Tâm nhìn chằm chằm vào bàn cờ, hai tay nắm chặt, bờ môi hơi mỏng hung hăng phun ra hai chữ:
- Chơi tiếp.
- May mắn là lúc trước cô lơ là sơ suất, bằng không thì rồng của tôi cũng không thể sống dậy được.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Lần này còn chấp tôi ba quân không?
Tiêu Nam Tâm hơi do dự một chút, nói:
- Một quân.
- Một quân không phải là quá ít chứ?
Đường Trọng nói:
- Nếu thế thì căn bản hy vọng thắng lợi tôi cũng không có. Không được, tôi không xong rồi.
- Hai quân.
Tiêu Nam Tâm tức giận nói:
- Tôi chấp anh hai quân.
Vừa rồi vì khinh thường mà thua Đường Trọng, chuyện này đối với cô là chuyện nhục nhã vô cùng. Làm sao cô có thể để hắn chạy trốn được?
- Hai quân à?
Đường Trọng nghĩ ngợi, nói.
- Vậy được, nhưng mà tôi muốn được chấp đi cờ đen.
- Được.
Tiêu Nam Tâm đồng ý điều kiện của Đường Trọng.
Vẫn cầm cờ đen, Đường Trọng lại được đi trước.
Lúc này Tiêu Nam Tâm cẩn thận đối phó, đề phòng khắp nơi, đặt quân rất chậm, ngược lại tốc độ đánh cờ của Đường Trọng lại nhanh hơn nhiều.
Mười lăm phút sau, ván thứ hai chấm dứt.
Vẫn giống như trận trước, Tiêu Nam Tâm bại, Đường Trọng thắng.
Trận đầu thua bởi khinh địch, trận thứ hai tại sao lại thua chứ?
Tiêu Nam Tâm biết rõ mình trúng kế của đối phương rồi. Thằng ranh này đúng là giả heo ăn thịt hổ. Tài đánh cờ của hắn có khả năng đã vượt xa mình rồi.
Tiêu Nam Tâm tuân theo đúng tiêu chuẩn quân tử xem cờ không nói, một mực không nói gì. Mãi tới lúc này ông mới thở dài khe khẽ, đánh lạc hướng Tiêu Nam Tâm.
- Hôm nay đánh tới đây thôi, đi ra ăn cơm nào.
Tiêu Nam Tâm không chịu đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, nói:
- Làm ván nữa đi.
- Tốt.
Đường Trọng lại đồng ý.
Ván thứ ba, hai bên không chấp nhau.
Lúc này Tiêu Nam Tâm chọn cờ đen đi đầu.
Tuy rằng làm vậy có hơi mất mặt nhưng vì thắng lại, Tiêu Nam Tâm cũng không cần biết nhiều như thế.
Tiêu Nam Tâm đặt quân vừa cẩn thận vừa to gan, lúc này mới phát huy thực lực chân chính của mình. Mà Đường Trọng lại đổi thái độ e sợ với không nóng không lạnh lúc trước thành đặt quân nhanh chóng rầm rộ, sát khí lạnh thấu xương.
Ván thứ ba có lẽ không nên nói là Tiêu Nam Tâm đối địch sống mái với Đường Trọng mà phải nói rằng Đường Trọng hành hạ Tiêu Nam Tâm đến chết.
Đường Trọng tam chiến tam thắng.
Tiêu Nam Tâm không thắng nổi một ván, nguyện vọng tươi đẹp muốn thấy Đường Trọng cởi quần áo bất đắc dĩ thất bại rồi.
Cô ngồi yên một chỗ, khó có thể hoàn hồn.
Tiêu Dục Hằng thở dài nhẹ nhàng, nói với Đường Trọng:
- Đường Trọng, em ra ngoài phòng khách ngồi tạm, thầy có vài lời muốn nói với Nam Tâm.
Đường Trọng gật nhẹ đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng đọc.
- Không ngờ hả?
Trình độ ngưng luyện ý chí ngồi lại vị trí của Đường Trọng, cười hỏi.
Tiêu Nam Tâm ngẩng đầu nhìn ông, lại cúi đầu không nói gì.
- Ông phân tích cho cháu một chút nguyên nhân vì sao cháu thua liên tiếp ba ván nhé.
Tiêu Dục Hằng không đợi cháu gái đáp đã nói tiếp:
- Ván đầu là cháu trúng kế khích tướng của Đường Trọng. Hắn nói mình không giỏi đánh cờ, cháu lập tức nhường hắn ba quân. Nếu hắn nói đúng sự thật là hắn không hiểu đánh cờ, dùng khả năng của cháu bây giờ, thắng hắn là chuyện không phải khó. Chẳng qua cháu nóng lòng cầu thành, không để ý rất nhiều chi tiết, thiếu tỉ mỉ, cho nên ván đầu cháu bị hắn chuyển bại thành thắng.
- Ván thứ hai, cháu biết hắn đánh không tệ, có chỗ dấu diếm nhưng trong lòng vẫn chưa chịu tin, hơn nữa đẩy trách nhiệm cho việc mình khinh địch mà không muốn tin tưởng năng lực của đối thủ mình. Cháu sốt ruột báo thù, lại đồng ý yêu cầu nhường hai quân của Đường Trọng. Chỉ chuyện này đã xác định kết quả thua. Mặc dù cuối cùng thời điểm cháu đánh cờ không có sai sót gì nhưng do nhường nên vẫn yếu hơn một chút, cuối cùng vẫn thua.
- Ván thứ ba, Đường Trọng không có bày mưu, cũng không cần bày mưu. Hắn dùng khả năng của hắn chính thức nói cho cháu biết, có người còn giỏi hơn cháu nhiều, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác. Tài đánh cờ của cháu không bằng hắn. Hơn nữa lúc trước cháu thua hai ván, đã bị áp chế khí thế, cẩn thận nhiều quá, thiếu những nước đi khiến người ta sáng mắt, không có khí thế, cũng không có vận khí. Cho nên cháu vẫn thua.
Tiêu Dục Hằng cầm một nắm cờ đen, nói nhỏ:
- Hắn có kế dụ địch, cháu lại không có lòng phòng bị. Ba ván thua ba, thua không oan.
Tiêu Nam Tâm lúc này ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ ửng nói:
- Thế không phải thứ gì hắn cũng mạnh hơn cháu à? Sao cái gì hắn cũng mạnh hơn cháu?
- Ôi.
Tiêu Dục Hằng đưa tay xoa đầu cô cháu gái, nói:
- Có phải thứ gì hắn cũng mạnh hơn cháu không thì ông không biết, chỉ biết là lòng háo thắng của cháu nhất định hơn hắn. Cái gì cháu cũng muốn tranh giành, cho nên bị trói buộc khắp nơi. Còn hắn lại chẳng tranh giành gì, ngược lại bước đi càng thong dong hơn.
- Như vừa rồi đánh cờ cũng vậy, bởi vì ván đầu tiên cháu thua, cho nên nóng lòng muốn thắng ở trận thứ hai. Mà Đường Trọng lại chẳng thèm để ý ở ván thứ hai chút nào, làm cho người ta sợ hắn sẽ chuồn mất. Vì vậy cháu mới đồng ý yêu cầu nhường hai quân của hắn. Nếu không, ván thứ hai làm sao cháu thua thảm thế được? Nếu như ván thứ hai mà hòa, làm sao ván thứ ba lại thua oan uổng thế?
- Một bước sai, từng bước sai. Mỗi bước của cháu đều rơi vào bẫy rập của hắn. Con thú bị lọt vào bẫy rồi còn cách nào đấu với thợ săn chứ? Đường Trọng không phải là học trò ưu tú nhất về tâm lý học của ông, nhưng hắn lại là người vận dụng tri thức tâm lý học hữu ích, thiết thực tốt nhất.
Tiêu Dục Hằng nhìn Tiêu Nam Tâm nói:
- Hơn nữa mặc dù hắn nói rằng học xong sẽ trở về làm giám ngục nhưng dã tâm của hắn còn khổng lồ hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.
- Dã tâm?
Tiêu Nam Tâm nghi hoặc nhìn ông mình.
- Cầm kỳ thi họa, uống rượu đấu cờ, không món gì không thông, không gì không hiểu.
Tiêu Dục Hằng nói.
- Ông nói là hắn rất có thiên phú sao? Cái đó có quan hệ gì với dã tâm đâu.
- Người có thiên phú mới có dã tâm. Một người không có cái gì mà có dã tâm thì mới là chuyện hoang đường viển vông.
Tiêu Dục Hằng dạy cho cháu gái mình. Thanh niên có phạm sai lầm cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là không thừa nhận được chút bài học ở trong những sai lầm đó.
- Cháu đã nhìn chữ viết của Đường Trọng chưa?
Tiêu Nam Tâm suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cháu nhìn rồi.
Cô nhớ lại lúc Đường Trọng tranh cử lớp trưởng, nét bút của hai chữ Đường Trọng đanh thép trên bảng như câu hồn đoạt phách kia.
- Viết chữ như đại sư, đánh cờ như tông sư.
Vẻ mặt Tiêu Dục Hằng nghiêm túc nhìn Tiêu Nam Tâm, không thể không biết loại hình dung này của mình cũng hơi quá mức, lên tiếng hỏi.
- Cháu cảm thấy rốt cục người cha thế nào mới có thể bồi dưỡng được một người con ưu tú như vậy chứ?
Hai ông cháu còn chưa nói chuyện xong, bà lão đã gõ cửa phòng, kêu:
- Cơm xong rồi, mau ra ăn cơm đi. Đường Trọng là khách mà sao có thể để người ta ngồi đợi ngoài phòng khách chứ?
Tiêu Dục Hằng vỗ vỗ bả vai Tiêu Nam Tâm, nói với bà lão.
- Mở cho tôi một bình rượu ngon, tôi uống với Đường Trọng hai chén.
- Đường Trọng mang tới hai bình Tần Tấn đấy.
Bà lão nói.
- Ồ? Thế thì uống Tần Tấn đi.
Tiêu Dục Hằng nói.
Tiêu Dục Hằng trở lại phòng khách, thấy Đường Trọng đang ngồi ở bàn trà viết chữ.
Hắn đi qua nhìn, thấy hắn đang dùng bút máy đặt trên bàn trà viết chữ lên giấy trắng.
Kiểu chữ đoan chính, từng chữ đều như máy in ra. Hiển nhiên Đường Trọng cũng không chỉ nắm giữ một loại chữ.
- Đường Trọng, em đang viết gì thế?
Tiêu Dục Hằng cười hỏi.
- Em thấy trong ánh mắt cô có tơ máu, hẳn là hai ngày nay nghỉ ngơi không tốt. Huyết áp của cô có phải hơi cao không thầy?
- Không phải hơi cao mà là rất cao.
Tiêu Dục Hằng nói.
- Thường bị Nam Tâm làm cho huyết áp tăng vọt, đúng là khiến người ta sợ hãi.
Đường Trọng cầm đơn thuốc đang viết xem lại một lần, lúc này mới đưa cho Tiêu Dục Hằng.
- Vừa may em biết một thầy thuốc, hắn có ghi cho em rất nhiều đơn, lại bắt em thuộc lòng mấy quyển sách. Đơn thuốc này là thuốc huyết áp, nghe nói hiệu quả cũng không tồi. Thầy nếu không ngại thì cho cô uống thử xem. Những thứ này đều có tác dụng bồi bổ, không hại cơ thể đâu.
Tiêu Dục Hằng kinh hãi, không ngờ Đường Trọng lại biết cả chữa bệnh.
Bà lão nấu ăn rất ngon, đủ cả mùi vị màu sắc, còn chưa ăn mà chỉ nhìn và ngửi cũng khiến người ta phải nuốt nước bọt rồi.
Đường Trọng tán thưởng vài câu, bà lão lại càng vui vẻ ra mặt, càng nói Đường Trọng phải thường xuyên tới nhà ăn cơm, lại nói Tiêu Dục Hằng trước kia cũng có một học trò thường tới ăn cơm, về sau còn học được tay nghề của bà.
Đường Trọng nghĩ, hẳn người học trò kia phải nịnh nọt Tiêu Dục Hằng lắm mới thường xuyên được ăn cơm nhà nấu đây.
Hắn ngược lại không biết loại hành vi này là chẳng có gì lạ cả. Mọi người sống đều không dễ dàng, chẳng qua người ta giỏi lợi dụng cơ hội hơn hắn thôi.
Bà lão thúc giục mấy lần, Tiêu Nam Tâm mới đi từ phòng đọc vào phòng ăn.
Cô vẫn đang không vui, không nói chuyện với Đường Trọng, chỉ vài lần dùng ánh mắt lạ lùng nhìn hắn.
Đường Trọng mua rượu cho Tiêu Dục Hằng, lại đưa đơn thuốc huyết áp cho bà, nhưng thật sự không nghĩ ra món gì để tặng Tiêu Nam Tâm.
Nghe bà cứ mãi nói Đường Trọng tặng mình đơn thuốc huyết áp, Tiêu Nam Tâm không nhịn được nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, hỏi:
- Quà của tôi đâu?
- Không phải tôi vừa đưa rồi sao?
- Cái gì?
Tiêu Nam Tâm hỏi.
- Tặng cô ba ván đại bại đó.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.