- Người thất bại thật đáng thương. Quan Tâm tự nói với chính mình. - Tôi có một yêu cầu. Quan Tâm ngẩng đầu nói với Đường Trọng. - Đó không phải là yêu cầu. Đường Trọng cười lạnh. - Cậu không có tư cách đàm phán với tôi. Đó là thỉnh cầu. Cậu cầu xin tôi, tôi có thể đồng ý, cũng có thể không đồng ý Yết hầu Quan Tâm mấp máy, nói: - Cho tôi gặp Lí Gia. - Cô ta không ở đây. - Cầu xin anh cho tôi gặp Lí Gia. Một lần cuối cùng. Quan Tâm cầu xin nói. - Báo cho Lí Gia.
Đường Trọng nói với Lộc Tam: - Tôn trọng ý kiến của người khác, không nên cưỡng cầu. - Vâng, tôi hiểu. Lộc Tam xua tay áo, có đàn em đi ra ngoài. Đường Trọng lại liếc mắt nhìn Quan Tâm một cái, nói: - Hi vọng kiếp sau chúng ta sẽ không làm đối thủ. - Không. Quan Tâm bướng bỉnh nói: - Nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn làm đối thủ của anh. Tiếp đó, thắng lợi sẽ thuộc về tôi. Người thắng nhất định là tôi. Đường Trọng bĩu môi nói với Lộc Tam: - Nếu Lí Gia bận nhiều việc thì đừng gây phiền phức cho cô ta. - Quan Tâm cảm thấy hắn chỉ thua ở da mặt không dày bằng Đường Trọng, không xấu xa như Đường Trọng. Ngoài ra thực lực và vận khí không có vấn đề gì. Đường Trọng đi rồi, Lí Gia đến đây. Lí Gia đứng ở cửa nhìn vị trí Quan Tâm đang ngồi trên vũng nước tiểu mà ngây người. Có tự trách, có áy náy, có giải thoát, còn có thương hại. Cô chưa từng nghĩ tới cô có thể dùng ánh mắt đồng tình nhìn Quan đại thiếu gia cao cao tại thượng không ai bì nổi này. - Tôi giúp anh đổi một chỗ. Lí Gia nói: - Nơi này quá bẩn, đổi cho anh một nơi sạch sẽ hơn. Quan Tâm cười, nói: - Lí Gia, Đường Trọng thật sự tin tưởng cô? - Anh ta không tin tưởng tôi. Lí Gia nói:
- Anh ta chính là không để tôi vào mắt, cho rằng tôi không thể xúc phạm tới anh ta. - Thật sự là một tên cuồng vọng tự đại. Quan Tâm châm chọc nói. - Suy nghĩ của anh ta là đúng. Tôi thật sự không thể xúc phạm đến anh ta. Lí Gia nói: - Anh ta không tín nhiệm bất cứ kẻ nào. Anh ta chỉ tin tưởng chính bản thân anh ta Anh ta còn cô độc hơn anh. Tâm trạng của Quan Tâm trở nên uể oải vạn phần, nói: - Cảm ơn ý tốt của cô. Không cần đâu. Hắn khoa tay múa chân con dao găm trong tay với Lí Gia, nói: - Tôi muốn gặp cô là vì muốn nói lời từ biệt với cô. Mí mắt Lí Gia nhắm lại nhưng không lên tiếng. Sở dĩ trong tay Quan Tâm có dao găm khẳng định là Đường Trọng cho hắn. Đường Trọng để hắn chết, cô cũng không có cách thay đổi vận mệnh của hắn.
Ít nhất với thân phận xấu hổ hiện giờ của cô thì không thể cầu xin Đường Trọng đưa cho hắn một con ngựa được. Cô có thể sống đã là may mắn rồi. Nói cách khác, sở dĩ Quan Tâm phải chết không phải có nguyên nhân trực tiếp với cô sao? Mạng của cô dùng mạng của Quan Tâm đổi lấy. - Không liên quan đâu. Quan Tâm dường như biết trong lòng Lí Gia nghĩ gì, an ủi nói: - Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy. - Thật xin lỗi. Hốc mắt Lí Gia ửng đỏ, nhỏ giọng nói. - Đã qua rồi. Số mệnh đã an bài, chúng ta cần phải quý trọng chút thời gian ngắn ngủi này. Quan Tâm nói: - Có người đã từng nói chúng ta không thể quyết định chiều dài của sinh mệnh, vậy thì chỉ có thể cố gắng mở rộng chiều rộng của nó. Lí Gia đi đến trước mặt Quan Tâm, kéo hắn ra khỏi vũng nước tiểu, nói: - Chúng ta ở đây nói chuyện không được tốt. Quan Tâm ngồi ở chiếc ghế vừa rồi Đường Trọng vừa ngồi. Lí Gia kéo một chiếc ghế dựa khác rồi ngồi đối diện với hắn. Quan Tâm nhìn Lí Gia, cười nói: - Chết là một chuyện rất cô đơn. Đi một mình đến thế giới không biết khiến trong lòng người ta có cảm giác trống vắng không gắng sức được. Tôi tìm cô đến đây là muốn nói chuyện với cô một chút, có lẽ sẽ bớt một ít sợ hãi trong lòng Trước khi chết muốn tìm người có thể nói lời từ biệt lại phát hiện cũng không có nhiều đối tượng có thể lựa chọn. - Cho nên cảm ơn cô đã đồng ý đến gặp tôi. Lí Gia trầm mặc. Người may mắn có thể sống với đàn cháu vờn quanh. Quan Tâm hiển nhiên không có may mắn này.
- Cô thấy tôi làm sai không? Quan Tâm hỏi. Lí Gia nhìn ánh mắt mong chờ của hắn, trong lòng cũng hiểu được đáp án hắn muốn. - Không. Lí Gia kiên định nói. - Đúng vậy, tôi không sai. Quan Tâm vui vẻ nói: - Cái gì mà thiện hữu thiện báo, cái gì mà lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt chứ? Kẻ ác nhiều như vậy, có mấy người bị báo ứng đây? Dưới lưới trời lại có bao nhiêu tên rùa đen khốn khiếp không bằng chó hoành hành làm bậy chứ? - Tôi chỉ là thua mà thôi. Đây là sự trừng phạt của người thắng đối với người thua. Mặc kệ Đường Trọng là người tốt hay người xấu, nếu hắn thua thì hắn cũng giống tôi thôi. Tất cả mọi người đều như vậy. - Tôi cũng vậy.
Lí Gia nói. - Tôi không làm sai, đúng không? Quan Tâm lại hỏi. - Đúng vậy. Lí Gia gật đầu - Đúng vậy là tốt rồi. Quan Tâm cũng nhếch môi nở nụ cười: - Tôi cũng nghi ngờ có phải tôi sai rồi không Nếu một người khi còn sống đều là một sai lầm thì đây là chuyện tuyệt vọng cỡ nào? May là tôi không sai. - Lí Gia nghĩ đến vài chữ chết không nhận sai. Đại khái nói Quan Tâm chính là người như vậy. Nhưng hắn thật sự sai lầm rồi sao? - Lí Gia, em rất đẹp.
Quan Tâm nói. - Cảm ơn. Lí Gia nói lời cảm ơn. - Hẹn gặp lại. - Đại thiếu gia Lí Gia không nói được nữa. Bởi vì Quan Tâm đã cắm con dao găm kia ở vị trí trái tim hắn rồi. Máu chảy ồ ạt! Quần áo trên người hắn bị máu tươi nhiễm đỏ. Mùi hôi thối trên người hắn cũng bị mùi máu che giấu. Tim bị trúng dao. Đây chính là cách chết nhanh nhất. Có lẽ hắn không muốn ở lại thế giới này thêm một giây nào nữa. - Thật xin lỗi. Lí Gia nhìn khuôn mặt mỉm cười của hắn, nặng nề nói
Đây là một hội nghị cổ quái. Bởi vì ngoại trừ một ông lão, những người khác đều xuất hiện trên màn hình TV trên tường. Đúng vậy, đây là một hội nghị nhìn tần số. Mà có thể tham gia hội nghị này thì đều người xử lý công việc cấp cao trong Khô Lâu Hội. Đương nhiên có một số người thân phận mẫn cảm sẽ không tham dự hội nghị này. Bọn họ có thân phận khác càng quan trọng hơn. Đến lúc cần, bọn họ sẽ khiến toàn bộ chính sách quốc gia đều hướng về tổ chức thế lực khổng lồ đang ẩn nấp này. Đây là nguyên nhân kẻ có tiền thì càng ngày càng giàu có. Ngồi trên ghế da là một lão già đầu đầy tóc bac. Ông ta mặc bộ quần áo tây màu đen, trên cổ áo sơ mi trắng có chiếc nơ xinh đẹp. Cho dù nhìn qua ông ta đã rất lớn tuổi nhưng vẫn có thể thây một tia không câu nệ trên người ông ta, giống như một chàng trai sắp vào lễ đường. - Nhìn qua sắc mặt các vị đều không tệ.
Lão già cười nói. - Monet tiên sinh lại càng trẻ hơn mười tuổi. Một người da đen vóc dáng nhỏ con cười ha hả nói, lộ ra chiếc răng nanh màu tuyết trắng không phù hợp với màu da của hắn. - Phải không? Tôi còn tưởng là hai mươi mấy tuổi chứ. Ông lão trêu chọc nói. - Monet tiên sinh, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Một người phụ nữ trung tuổi đeo kính mắt lên tiếng hỏi. Sắc mặt của bà ta thật nghiêm túc giống như cả đời đều chưa từng cười. Nhưng nếu có người nhìn thấy bà thì nhất định sẽ ngạc nhiên kêu lên tên của bà. Bởi vì bà ta rất có danh tiếng trên quốc tế. Bà ta thôi động kế hoạch từ thiện viện trợ châu Phi được một trăm năm mươi mấy quốc gia tham gia duy trì. - À, là như vậy, chúng ta và một cậu thanh niên Trung Hoa đã xảy ra một số mâu thuẫn.
Monet cười nói. Ông ta ấn một cái nút thủy tinh trước mặt. Màn hình lớn sau lưng ông ta liền xuất hiện ảnh chụp và tư liệu cá nhân của Đường Trọng. Lúc mọi người xem tin tức, ông lão lên tiếng giải thích: - Vốn dĩ chỉ là một mâu thuẫn nhỏ, thật sự dễ dàng giải quyết. Thậm chí bên đội dọn dẹp đã phái ra tinh anh Kim Cương. Không ngờ Thượng Nhậm Kim Cương không trở về. Cậu ta đang an nghỉ trên vùng đất mà cậu ta đã chiến đấu. - Bởi vậy tôi không thể không tìm một Kim Cương nữa tới đấy, tránh việc chúng ta tốn lượng lớn công sức khiến Kim Cương tan rã Tôi muốn nói chính là sau khi Kim Cương thứ hai đi Trung Hoa chấp hành nhiệm vụ thì cũng không trở về. Có người sợ hãi kêu thành tiếng. Liên tục đánh chết hai thủ lĩnh của tổ chức sát thủ Kim Cương, người này cuối cùng là tên biến thái nào? Theo tư liệu tin tức thì hắn chỉ là một ngôi sao. À, một ngôi sao có ý nghĩ rất kinh thương.
Không phải, là một ngôi sao có bối cảnh thâm hậu có ý nghĩ rất kinh thương. Hắn có thân thủ khiến người ta thấy khủng bổ và chỉ số thông minh tương xứng. Tư liệu trên màn hình rất nhiều nhưng có nhiều trang. Lý lịch sơ lược trong cuộc đời Đường Trọng và một số sự kiện lớn trong đời hắn đều có ghi lại trong hồ sơ. Đọc xong tình báo này, mọi người đều hiểu được một việc: Thằng nhóc này không dễ chọc. - Cùng đi Trung Hoa với nhậm Kim Cương thứ hai chấp hành nhiệm vụ còn có một chàng trai trẻ tuổi trong tổ chức của chúng ta. Cậu bé đó là người của gia tộc Lai Văn. Giờ Jerry đã phát tin tức cho chúng tôi nói cậu ta đã bị kẻ địch của chúng ta bắt cóc. Đối phương muốn một tỷ Đô tiền chuộc. Tôi cá một Đô, khẩu vị của thằng nhóc này rất được. Mọi người cười. - Như vậy, các nữ sĩ, các tiên sinh, chuyện xảy ra chính là như vậy. Mọi người có gì muốn nói không?
Vẻ tươi cười trên mặt Monet đọng lại. - Là chiến tranh hay hòa bình đây? Là hoàn toàn hủy diệt hắn hay thỏa mãn yêu cầu tham lam của hắn?