Đường Trọng ngồi xổm trên mặt đất, chờ một đám người lao tới bao vây lấy hắn, sau khi không phát hiện được có tay súng mai phục mới mỉm cười đứng lên, khoát tay nói:
- Tôi không sao. Không có việc gì.
- Cẩu Đản, đây là thế nào hả? Xe đang tốt sao lại nổ tung được?
Vẻ mặt lão sâu rượu hoảng sợ.
Tuy lão không thấy được lúc nổ nhưng âm thanh vụ nổ lớn như thế, mọi người cũng hiểu được chuyện này rất là nguy hiểm.
- Tự cháy. Xe bị phơi nắng quá lâu, nên tự bốc cháy thôi.
Đường Trọng đáp.
- Cái đống bằng sắt này có thể tự cháy á?
Có người đưa ra nghi vấn. Hiển nhiên, bọn họ cũng không biết một vài hiệu xe ô tô sau khi bị nóng quá thì sẽ có chuyện bị nổ.
- Có thể. Không phải chỉ cần có dầu liền có thể đốt thép sao? Trong xe có dầu, một khi phơi nắng ở bên ngoài quá lâu, quá nóng thì không phải sẽ tự cháy hay sao?
Một cán bộ hương trấn đứng bên cạnh Đường Trọng, nghe hắn giải thích như thế liền nói:
- Đúng thế thật. Là nó tự cháy. Chuyện này và chính phủ chúng tôi không có quan hệ. Chúng tôi chưa hề động vào nó, đến sờ cũng chưa hề sờ qua.
Ô tô đỗ ở trong sân khu nhà chính phủ tự dưng phát nổ, khiến cho các nhân viên chính phủ đang đi làm rất là sợ hãi. Nếu như chủ xe tìm họ bắt đền thì họ làm sao nói lí được đây? Với tình huống thu nhập của thôn trấn bọn hắn thì một năm thu thuế của họ cũng không đủ để mua hai cái xe.
Đường Trọng nhìn về người trung niên vừa lên tiếng, cười hỏi:
- Ông anh này xưng hô thế nào nhỉ?
- Tôi họ Đường. Đường Đức Quý.
Người trung niên nói.
- Ơ, người nhà rồi. Anh làm việc cho chính phủ à?
Đường Trọng hỏi.
- Đúng, chủ nhiệm văn phòng.
Đường Đức Quý ngẩng đầu lên nói. Ở trong sơn thôn có thể kiếm ăn bằng bát cơm của nhà nước thì cũng đáng kiêu ngạo rồi. Dùng lời người dân nói chính là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh.
- Hóa ra là Đường chủ nhiệm. Thất kính.
Đường Trọng nở nụ cười.
- Chính phủ là chính phủ của dân, dân có khó khăn thì có nên tìm chính phủ hay không đây?
- Đó là đương nhiên.
Đường Đức Quý trả lời Đường Trọng, rồi cảnh giác nhìn hắn hỏi:
- Cậu muốn làm gì?
Dân quê cũng không có ngốc, bọn họ có sự giảo hoạt của riêng họ.
- Đứng trước mặt tôi đây chính là những người dân của Đông chi hương, Ngũ Lĩnh thôn. Nớc lũ tự dưng bộc phát, chỗ ở của bọn họ đều bị ngập nước, hiện tại không có chỗ nào để dung thân, chính phủ có hay không nên giúp đỡ đây?
Đường Đức Quý nhìn mấy trăm người trước mặt, lắc đầu liên tục:
- Không được, tuyệt đối không được. Người nhiều quá, tôi không sắp xếp được.
- Mấy người là người chính phủ, cho dù không sắp xếp được thì cũng phải nghĩ biện pháp chứ?
- Chính phủ cũng không sắp xếp được.
Đường Đức Quý lắc đầu liên tục:
- Tôi còn có việc đi trước đã.
Nói xong hắn liền muốn quay người chạy trốn. Quan không lớn thì đành phải dùng thủ đoạn là lấy cấp trên ra mà làm chuẩn thôi. Đường Trọng liền bắt được tay áo của hắn ta:
- Không cần mấy người làm không công đâu. Tôi bỏ tiền, các người chỉ cần giúp bọn họ tìm chỗ ăn ở là được rồi. Ăn bao nhiêu, dùng bao nhiêu thì cứ tính cho tôi. Trước hết tôi đưa cho các người hai mươi nghìn tệ.
Đường Đức Quý liền không chạy nữa. Hai mươi nghìn tệ đối với những người ăn lương chính phủ như hắn chính là một số tiền lớn. Tài chính mà bọn họ một năm được cấp phát có bao nhiêu đây?
Hắn nghĩ một hồi rồi nói:
- Thế thì chỉ có thể tới trường học. Trường học có nhà ăn lớn, còn có hoa màu, bánh bao. Đồ ăn cũng ăn bằng bát ô tô, rất dễ giải quyết. Nhưng chỗ ở……trong bao lâu đấy?
Đường Trọng ngẫm nghĩ rồi nói.
- Khoảng ba năm ngày là được. Sau ba năm ngày thì bọn họ sẽ vào ở trong lều, rồi tôi sẽ cho người làm nhà cho bọn họ.
- Nếu như thế thì dễ giải quyết lắm. Trước hết cứ cho họ vào ở cái hội trường nhỏ của thị trấn. Sau khi mấy cái lều làm xong thì sẽ do cậu quyết định.
- Vậy việc này giao cho anh nhé?
- Đây cũng không tính là chuyện gì.
Đường Đức Quý vô cùng nhiệt tình. Hắn rút từ trong túi ra một bao Hồng Mai, rút một điếu ra mời Đường Trọng. Đường Trọng khoát tay ý nói không hút thuốc, thế là hắn liền hào phóng tới mức chia cho mấy người đàn ông một bao Hồng Mai.
Khói tan hết rồi, hắn mới cười cười nhìn về phía Đường Trọng hỏi:
- Cậu nói muốn làm nhà ở cho bọn họ sao?
- Đúng thế.
Đường Trọng gật đầu.
- Thế cậu muốn nơi thế nào?
- Cái này à….
Đường Trọng thoáng cái hiểu được tâm tư đối phương liền làm ra vẻ do dự nói:
- Còn chưa nghĩ tới, có lẽ sẽ là nơi có nước. Có thể gần thành thị càng tốt.
- Người rời quê hương thì đau buồn, đó đều là người Đông chi hương chúng tôi, để cho họ sống gần nước thì nội tâm sao có thể dễ chịu được? Những người bị lũ lụt kia có thể coi cậu là người nhà ư? Đông chi hương tuy cách nội thành hơi xa, nhưng vẫn gần núi Thỏ, những người đàn ông Đông chi hương cả đời ăn thổ sản, săn bắt thỏ, giờ sống gần biển thì lấy gì mà sống đây?
Đường Đức Quý ra sức chào hàng Đông chi hương. Mấy trăm người, nếu như tất cả đều có thể xây nhà ở Đông chi hương sinh sống, dù bán hoặc cho thuê nhà thì cũng đều sẽ là một công trình lớn của Đông chi hương này. Nếu như hắn có thể giải quyết tốt vấn đề này thì có khả năng chức vị phó trưởng làng sẽ tới tay cho xem.
- Anh nói cũng có lý đấy.
Đường Trọng giả bộ có chút động tâm.
- Chúng ta hãy ngẫm chút, cuối cùng nên đặt những căn nhà đó ở đâu thì nên để những ông chú, ông bác của tôi quyết định đi. Tất nhiên cũng phải xem sự nhiệt tình của chính phủ thế nào. Anh nói đúng không?
- Nhiệt tình, nhiệt tình. Chúng tôi nhất định sẽ nhiệt tình.
Đường Đức Quý cam đoan.
- Tôi sẽ báo cáo với trưởng làng, chính phủ nhất định sẽ làm ra phương án có thành ý nhất.
- Thế thì phiền anh rồi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Tôi nghĩ, nếu như không nhất thiết thì chẳng có ai muốn rời xa nhà của mình hết.
- Đúng đúng, ở chính nhà mình vẫn tốt nhất. Hương thân mà, không phải quê hương sao mà thân nổi đây?
- Người trong nhà cũng chơi xỏ.
Lão sâu rượu nhỏ giọng nói thầm ở bên.
Có lãnh đạo chính phủ của Đông chi hương tới sắp xếp tạm thời cho những nhà chạy nạn thì Đường Trọng đã có thể buông xuống tâm tư một chút rồi. Vốn Tô Sơn muốn tự mình phụ trách nhà ở cho thôn dân nhưng cô đã bị thương đến như thế, Đường Trọng liền cự tuyệt yêu cầu của cô. Hắn gọi điện cho Cổ Anh Hùng, nói hết tình huống ở đây. Cổ Anh Hùng nói sẽ cho người tới giải quyết.
Công ty Địa sản Cẩm Tú tuy vẫn là công ty vừa mới mở, nhưng với thực lực hiện nay của bọn họ thì kiếm một miếng đất xây nhà lầu ở một nơi thâm sơn cùng cốc cũng chẳng phải việc lớn gì.
Chỉ cần không bị truyền thông đưa tin, mắng bọn họ ngu ngốc không có con mắt đầu tư là được rồi.
Đường Trọng lại gọi điện cho công ty cho thuê ô tô, muốn bọn họ cho một chiếc xe tới đón người.
Hai giờ chiều, chiếc Mercesdes-Benz việt dã Đường Trọng muốn đã chạy vào cổng khu nhà chính phủ.
Cũng không phải là Đường Trọng sĩ diện mà là vì Tô Sơn bị thương, hắn mong cô có thể nhẹ nhàng mà ra về. Nếu không thì đoạn đường nhấp nhô sỏi đá, xóc nảy này có thể khiến cho vết thương của Tô Sơn lần nữa há ra.
Hắn muốn lão sâu rượu đi cùng nhưng lão lại từ chối. Nói thêm với lão vài câu, hắn liền mang Tô Sơn rời đi, hướng về Dương Thành.
Bọn hắn muốn ở bệnh viện ở Dương Thành một ngày để kiểm tra vết thương cho Tô Sơn, sau đó sẽ lên máy bay về Minh Châu.
Dương Thành, tỉnh Lĩnh Nam, một trong những thành thị phồn hoa nhất phía nam Trung Hoa.
Ban đêm ở Dương Thành còn náo nhiệt hơn là ban ngày, đèn quán rượu sáng đỏ, người xe như nước, biển người như đám cá lên lúc thủy triều, rậm rạp chằng chịt, nhìn không thấy tận cùng.
Két.
Đường Trọng đóng cửa phòng lại, quay người, nhìn Tô Sơn đang nằm trên giường bệnh cười nói:
- Ngũ Lĩnh với Dương Thành quả là hai thế giới bất đồng. Ngũ Lĩnh tuy bị phong bế nhưng mà là nước xanh nước đen, không hề có sự rực rỡ chói mắt của ánh đèn, không có tiếng còi ô tô chói tai không dứt, không có đám người xếp hàng nhiều tới mức khiến người ta bực mình…. Thật không biết là người Ngũ Lĩnh hạnh phúc, hay là người Dương Thành hạnh phúc.
- Nếu như không có những kẻ đó, tôi ngược lại muốn ở lại Ngũ Lĩnh thêm vài ngày.
Tô Sơn nhẹ nhàng nói.
Miệng vết thương của cô đã được bác sĩ kiểm tra, sau đó tiêm cho một mũi thuốc rồi thay thuốc. Sau khi ngủ một giấc ngon lành, ăn chút đồ ăn dinh dưỡng thì khí sắc tốt hơn hẳn so với lúc ở Ngũ Lĩnh.
- Đây chính là nguyên nhân tôi đưa cô đến Ngũ Lĩnh. Nhưng không nghĩ tới sẽ xảy ra nhiều chuyện như thế.
- Không trách anh. Bọn họ là người nào?
- Kẻ địch.
- Chỉ đơn giản như thếsao?
Đường Trọng tới trước giường, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Sơn đã tái nhợt đi, đôi mắt vẫn to đen, nói:
- Không phải tôi không muốn nói cho cô mà cô có biết thì cũng không có ý nghĩa gì. Họn họ là Kim Cương, một trong những tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới. Tôi đã giết chết kẻ phụ trách châu Á của bọn chúng nên chúng tới để trả thù.
- Tôi cho là hành tung chúng ta đã đủ bí mật, không ngờ tới vẫn để cho bọn chúng theo dõi. Sớm biết như thế tôi đã không lôi cô tới nơi này. Một mình thì tôi có thể bảo vệ bản thân, có cô ở đó thì tôi lại khó có thể đảm bảo an toàn cho cô. Lúc này tôi thực là xin lỗi cô, nếu như cô không sợ thì lần sau tôi sẽ đưa cô tới một nơi khác tốt hơn để nghỉ ngơi…..nhưng phải để tôi giải quyết hết đám người kia đã.
- Tôi không sợ.
Tô Sơn nói. Đường Trọng vỗ vỗ bàn tay Tô Sơn rồi nói:
- Ngủ chút đi, tôi ra ngoài chút nha.
Tô Sơn nhìn Đường Trọng, vẻ mặt ngưng trọng:
- Nếu như không có nắm chắc thì đừng ra tay. Mặc dù phải chết cũng phải để cho cái chết của mình có ý nghĩa.
- Cô không phải là trù ẻo tôi đấy à?
Đường Trọng dở khóc dở cười.
- Tôi chỉ là đi ăn một phần đĩa lòng ở ngoài cửa thôi mà. Lòng ở nơi này khá ngon, nhưng mà cô bây giờ bị thương, không được ăn đồ dầu mỡ nên để khi nào cô khỏi thì tôi mời cô ăn.
Đường Trọng ra khỏi bệnh viện, một chiếc Volkswagen màu đen đỗ ngay ở cửa.
Đường Trọng kéo cửa xe ở tay lái phụ chui vào, nói với người đàn ông ngồi sau tay lái:
- Ông không tới gặp cha ông, tới tìm tôi làm gì?
Người lái xe là một người đàn ông thân hình cao lớn, hắn xoay người nghiêm túc nhìn Đường Trọng rồi nói:
- Tao tới thăm con tao.
Sống mũi Đường Trọng hơi cay cay, cười nói:
- Ông cũng bắt đầu đi vào con đường tốt đẹp lên rồi à?