Đường Trọng lại khiến cho Quan Ý lần nữa không thể nào đoán nổi hắn muốn gì. Không chỉ như vậy mà còn khiến cho hắn gần như suy sụp.
Hắn vốn cho rằng, Đường Trọng chặn đường hắn chỉ là muốn tâm sự đôi chút với hắn. Dù sao thì hắn vẫn cho rằng người dù có bị đánh thì cũng nên giữ lại chút mặt mũi.
Khi bị Đường Trọng bẻ gãy ngón tay, hắn cho rằng đó là do Đường Trọng muốn cảnh cáo mình. Chỉ cần bản thân có thể chịu đựng, vượt qua thì hắn cũng chẳng thể làm gì được mình hết.
Nhưng khi hắn nói sẽ chặt luôn cả bốn ngón tay của mình thì Quan Ý đã hiểu ra rằng, đây không phải là điểm dừng của hắn. Hắn còn có thể sẽ làm ra những loại chuyện còn điên cuồng hơn nữa.
Bởi vì có thể bẻ gãy bốn ngón tay của người mà không hề nháy mắt, thì hắn cũng có thể bẻ gãy cả tám ngón tay mà không hề do dự. Bây giờ thì Đường Trọng lại nói muốn chôn sống hắn.
Chẳng lẽ ngay từ khi bắt đầu hắn đã không có ý định để cho mình bước ra khỏi được tòa miếu nát này?
Nghe thấy những gì Đường Trọng vừa nói thì hòa thượng cùng Lôi Đả liền bước tới, một trái một phải xốc Quan Ý lên mang ra ngoài. Quan Ý liền kêu gào:
- Đường Trọng, Đường Trọng, mày không thể giết tao, mày không thể giết tao.
Hắn tuy kiêu ngạo, tự phụ nhưng cũng rất là sợ chết.
Trong lòng hắn thì ngay cả anh trai Quan Tâm cũng không thể so được với mình. Chỉ cần cho hắn thời gian, cho hắn một cái sân khấu, là hắn có thể tỏa sáng trước thế gian này rồi.
Thế nhưng điều kiện tiên quyết ở đây chính là bản thân mình phải còn sống.
Chẳng qua bây giờ thì chúng lại muốn mình chết?
Đường Trọng cười:
- Được hay không, là do tôi định đoạt, không phải cậu có thể quyết định được đâu. Hơn nữa cậu có thể giết tôi, sao tôi lại không thể giết cậu đây?
- Mày không thể giết tao.
Quan Ý khàn giọng quát, như một con dã thú bị thương. Giờ thì hắn không thể khinh bị những người phải giãy dụa, liều mạng khi gặp nguy hiểm, bởi hắn đã là một trong số đó rồi.
- Người của tao sẽ tới đây, Quan gia cũng sẽ không ta cho mày đâu.
- Không hề chi. Dù sao thì lúc đó cậu cũng không thể biết được.
- Chúng ta làm giao dịch. Mày cứ ra giá đi.
- Tiền, tôi có. Rất nhiều. Nếu tôi chỉ tiêu thôi thì tiêu cả đời cũng không hết. Trừ tiền ra thì cậu có thể cho tôi gì?
- Tao cho mày đàn sói.
- Mấy con mèo ba chân đó? Cậu nên cho mấy tên đó đi làm bảo vệ thì hơn.
- Tao có thể giao cho mày mạng lưới tình báo của Kim Cương ở Á Châu này, mày muốn gì, mày cứ nói là được.
- …………………
Đường Trọng cũng hơi động tâm. Kim Cương là tổ chức sát thủ cấp thế giới, ở Á Châu có mạng lưới vô cùng khổng lồ. Nếu như có thêm một quân bài là nó, thì nhiều chuyện sẽ giống như làm chơi mà ăn thật.
Nhưng rất nhanh Đường Trọng liền bỏ đi cái cách nghĩ không thực tế đó.
Quan Ý dựa vào cái gì mà giao cho mình mạng lưới tình báo của Kim Cương? Hắn chỉ là một kẻ môi giới sát thủ, không phải là cái tên đứng đầu của Kim Cương.
Hơn nữa hắn nói là giao cho mình nhưng tùy thời đều có thể biến mất. Làm nghề tình báo thì thường phải chú ý tính duy nhất mà tính trung thành, mình dựa vào cái gì mà có thể chỉ huy những tên kiêu binh Titans mà mình chưa bao giờ tiếp xúc đây?
Vấn đề tình báo này nói chung vẫn nên để người trong nhà nắm bắt trong tay thì mới là chính đạo.
Quan Ý nói như thế chẳng khác nào đã tặng cho hắn một cái chi phiếu đểu cơ chứ.
Điều này khiến cho Đường Trọng rất tức giận, cảm giác như chỉ số thông minh của chính mình đang bị người khác vũ nhục vậy.
- Tôi lúc nãy không nói là chôn như thế nào hay sao?
Đường Trọng vẻ mặt bất thiện nhìn Quan Ý, lên tiếng hỏi.
- Hem có.
Hòa Thượng cũng rất phối hợp trả lời. Bọn họ là cấp dưới cũng là huynh đệ của lão râu dài, sau khi được Đường Trọng cứu về thì tất cả những cảm tình, sự ủng hộ đều dành cho Đường Trọng. Nếu như hắn đề cập tới những điều kiện không quá mức thì bọn họ sẽ giải quyết hết. Lão râu dài cũng biết rõ quan hệ của họ, và cũng chấp nhận sự hiện hữu của bọn họ.
- Thế thì chôn sống đi.
Đường Trọng lên tiếng. Còn sống mà bị đem đi chon thì khiến cho người ta vì hết không khí để thở mà chết. Chuyện này so với bị giết thì còn thống khổ đến trăm ngàn lần.
Quan trọng nhất là chỉ có thể trơ mắt nhìn tính mạng của mình dần dần biến mất từng chút một, cái cảm giác bất lực ấy khiến cho người lâm vào trạng thái điên cuồng tuyệt vọng vô cùng.
- Không vấn đề. Vụ này tôi rất am hiểu.
Hòa thượng cười trả lời.
Cạch.
Cửa miếu đổ nát liền bị kéo ra, hòa thượng và Lôi Đả một trái một phải kẹp lấy Quan Ý lôi ra ngoài.
Đêm đen gió thổi, giơ tay lên cũng chẳng thấy được gì.
Gió lạnh thổi thẳng vào mặt khiến cho Quan Ý trở nên thanh tỉnh.
Hắn không thể chết được.
Dù cho thế nào cũng không thể chết được.
- Đường Trọng.
Quan Ý la lớn. Đường Trọng đứng ở cửa miếu chào từ biệt hắn, nghe thấy tiếng gọi của Quan Ý thì hắn liền phất tay nói:
- Anh bạn hẹn gặp lại nha.
- Tao muốn dùng một cái bí mật đến đổi lấy mạng tao.
Quan Ý gấp gáp nói.
- Bí mật gì?
Đường Trọng hỏi.
- Mày có đồng ý hay không?
- Còn phải xem là bí mật này có đáng giá hay không?
Đường Trọng vừa cười nói:
- Trong mắt người khác thì cái mạng của Quan nhị thiếu rất là đáng giá.
- Tuyệt đối đáng giá mà.
Trong mắt Quan Ý tràn ngập tơ máu, tâm tình bất định liền lắng xuống rồi nhìn Đường Trọng.
Tuy hắn thông minh hơn người, nhưng rơi vào tay cái tên Đường Trọng không theo lẽ thường thì tài trí của hắn quả là không có đất dụng võ rồi. Thằng này cứng mềm không chịu, mà làm việc quá hung tàn, không đếm xỉa gì hết.
Nếu là người khác thì chắc sẽ cố kị đến sự tồn tại của Quan gia, sẽ cho hắn một con đường sống. Cái tên này thì lại chỉ muốn hắn chết. Chỉ sợ khi người mình tìm đến thì chính mình sẽ không nhìn thấy nổi mặt trời ngày mai đâu.
Hắn không sợ chết nhưng Quan Ý thì lại sợ.
Đường Trọng hơi do dự rồi gật đầu nói:
- Rồi. Nếu như cậu nói thế tôi sẽ tạm tha chết cho cậu.
Quan Tâm khẽ thở dài một hơi. Thầm nghĩ, chỉ cần còn sống là còn có cơ hội.
- Việc Đổng Tân Hàng bị tê liệt không hề có liên quan đến cha của anh.
Hai mắt Đường Trọng trợn ngược, vẻ mặt không thể tin nổi.
Hắn cực kỳ rõ ràng tầm quan trọng của chuyện này. Hai nhà Khương Đổng trở mặt, gay gắt tranh đấu với nhau nhiều năm như vậy, Đổng gia hận lão râu dài thấu xương, nhiều lần muốn đưa ông ta vào chỗ chết, nguyên nhân chính là do lão râu dài đã biến kẻ có tiền đồ nhất Đổng gia khi đó trở thành một tên phế nhân, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn mà thôi.
Nếu như chỉ là vì lão râu dài đoạt đi vị hôn thê được định sẵn cho Đổng Tân Hàng thì hai bên cũng không thể có cừu hận sau đến như vậy được. Cũng là do khi Đổng Tân Hàng lái xe đuổi theo Khương Khả Nhân và lão râu dài, bị lão râu dài nổ súng bắn lật xe của hắn khiến hai chân bị cắt đứt. Đổng gia hận lão tới mức không chết không ngừng là vì như thế.
Do mẫu thuẫn của hai nhà, Khương gia thế yếu, Đổng gia cũng không thể phát triển được, ngược lại Quan gia mới tới lại có sân khấu để phát triển. Chục năm sau đã phát triển tới mức Khương gia cần thông gia với Quan gia để giữ được gia tộc.
- Cậu nói thực?
Đường Trọng cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, trầm giọng hỏi.
- Không sai.
Quan Ý khẳng định.
- Không phải là lão râu dài. Vậy là ai?
Đường Trọng hỏi một câu nhưng trong lòng sớm đã có câu trả lời.
- Quan gia.
Đổng Tiểu Bảo đổi tên mình thành Đổng Hãn Thanh, nhưng người biết hắn hoặc hiểu rõ hắn thì thường gọi hắn là “hãn huyết bảo mã”.
Nhưng em gái hắn Đổng Bồ Đề thì lại thích gọi hắn là “ngựa giống đực”
Ngựa giống đực à, Đổng Tiểu Bảo hôm nay coi như rụt rè, chỉ tìm hai người phụ nữ hôm trước tới để uống trà nói chuyện thôi.
Đầu tiên cứ bồi dưỡng chút tình cảm đi, sau đó các nàng cũng sẽ dễ dàng hơn, rồi mọi người có thể lăn qua lăn lại cùng nhau trên giưởng.
- Tiểu Thanh gầy một chút thì tốt. Bởi cái đẹp nhất của em chính là ở khung xương. Phụ nữ xinh đẹp rất nhiều, nhưng người có thân hình cân đối thì không có mấy người gầy, ưu thế của khung xương cũng nổi bật lên hẳn. Có phải người ta toàn khen em có dáng như hồ điệp không? Nếu như anh có thể, anh chỉ muốn mỗi ngày được hôn xương quai xanh của em, vạn lần cũng không thấy chán.
Cô gái gọi là Tiểu Thanh thì cười khúc khích không ngừng, cô nàng kia thì lên tiếng ngay:
- Đại thiếu, thế còn em thì sao?
- Tiểu Bạch thì phải đẫy đà.
Đổng ngựa giống trả lời.
- Sao Tiểu Thanh thì gầy còn em lại phải đẫy đà là sao?
m- Em đẹp nhất là làn da. Như tơ như gấm, nếu như mà không giỏi leo trèo, thì sẽ dễ dàng trượt xuống khỏi người em. Thế nên muốn em đẫy đà lên nhưng không phải toàn thân mà là đột phá tại một số chỗ mà thôi. Đối với con gái thì nhiều thịt ở những chỗ cần có thì rất là quyến rũ. Tất nhiên đàn ông bọn anh cũng thế mà thôi.
Đổng Tiểu Bảo đang chuẩn bị phát huy quan điểm thẩm mỹ của mình thì điện thoại trên mặt bàn liền rung lên.
Tiểu Bạch vừa rồi được khen ngợi liền nhanh tay đẩy điện thoại tới, khiến mặt mũi Tiểu Thanh tràn ngập tiếc nuối.
Đổng Tiểu Bảo cười gật đầu với Tiểu Bạch, sau đó mới nhìn lên thông báo trên điện thoại.
m- Sao lại là tên này?
Đổng Tiểu Bảo nhẹ giọng nói thầm.
- Đại thiếu không thích hắn?
Tiểu Bạch giọng nịnh nọt.
- Thích chứ. Giống như là thích các em vậy đó.
Đổng Tiểu Bảo cười lớn. Sau đó hắn liền nghe điện, cười nói với người bên kia:
- Biết là anh bạn cũ đang ở Yến Kinh, tôi còn đang nghĩ xem nên mời anh lúc nào tới uống rượu đây này. Không nghĩ anh lại tự mình gọi tới, tối nay được chứ? Bên tôi có rượu ngon, có mỹ nữ, muốn không say không về không?
- Tối nay không có được. Tối nay quả là bận quá.
Giọng một người đàn ông truyền tới.
- À. Thật là tiếc quá nhỉ.
m- Không tiếc đâu. Tôi lại thấy nếu như mà ngựa giống huynh đệ không thể tới chỗ tôi đây, mới là sự tiếc nuối vô cùng đó.
- Thế sao?
- Tôi đang có một con tin, chỉ thiếu mấy tên cướp thôi, không biết ngựa giống huynh đệ có nhã hứng tham gia hay không?
- Cái loại chuyện bắt cóc tôi thực không có hứng thứ cho lắm.
Đổng Tiểu Bảo vừa trả lời Đường Trọng vừa suy nghĩ xem có ẩn ý gì trong câu nói của hắn hay không.
- Nhưng nếu như là mỹ nữ thì tôi lại rất muốn được nhập bọn lắm đó.
- Rất xin lỗi. Nhưng mà đây là đàn ông. Sao cậu không tự hỏi đi có phải mình bắt đầu thích đàn ông rồi không?
Đổng Tiểu Bảo hơi trầm ngâm rồi nói:
- Cũng có thể lắm. Dạo này khi nhìn đàn ông tôi cũng có chút biến đổi. Nếu không thì tôi qua xem hàng chút nha?