Đường Trọng á khẩu không trả lời được. Bọn họ nói muốn đi tìm một chỗ ngồi lúc nào? Đường Trọng vẫn nghĩ Thu Ý Hàn không biết nói dối. Xem ra hắn đã xem nhẹ cô gái này. Hay là nói nói dối là thiên tính của nhân loại? - Đây đúng là rất trùng hợp. Đổng Bồ Đề vui mừng nói. Đường Trọng nhìn Đổng Bồ Đề, hỏi: - Sao em lại ở đây? - Vì sao em không thể ở đây? Đổng Bồ Đề hỏi lại. - Anh là nói sao em có thể ở một quán cà phê nhỏ ven đường chứ? - Anh cảm thấy em hẳn nên ở khách sạn nhà hàng Tây hoặc là tư gia gì đó để uống cà phê sao? Đổng Bồ Đề cười nói:
- Cả ngày đối mặt với gương mặt tươi cười giả dối này có phiền không. Ngồi ở trong này, uống một ly cà phê thơm ngào ngạt, có thể nhìn thấy người đi đường cả ngày, muốn nhìn ai thì nhìn, ai cũng không quan tâm thật thích. Đường Trọng biết cuộc sống mà cô gái này muốn. Hắn cũng muốn về Hận Sơn ngủ một giấc mà. - Đúng vậy, đúng vậy. Thu Ý Hàn liên tục gật đầu. - Lúc em ở Pháp cũng thích mấy quán nhỏ ven đường này. Ở đây không được như kia nhưng lại có thể tiếp xúc rõ ràng với rất nhiều người. Xì! Đổng Bồ Đề cười thành tiếng, nói: - Ý Hàn cảm thấy ở khách sạn cao cấp không nhìn rõ người như đây sao? - Em không phải có ý này. Thu Ý Hàn đỏ mặt xua tay:
- Em là nói là nói bọn họ không tự do. Nhìn thấy dáng vẻ tay chân thất thố của cô, trong lòng Đổng Bồ Đề thấy hơi nghiền ngẫm. Cô nghĩ rằng cô gái này quả thật vô cùng đáng yêu, hơn nữa đơn thuần không tâm cơ, giống như trang giấy không có nét mực nào. Tên Đường Trọng tâm tư phức tạp cực đoan, xấu bụng lựa chọn một cô gái như vậy cũng có thể lý giải được. Ai lại muốn tìm một cô gái giống mình để làm vợ mình chứ? Mỗi ngày nhìn thấy một mình khác không phải chuyện rất tàn khốc sao? - Em nói đúng. Đổng Bồ Đề nói: - Bọn họ là không tự do, bị rất nhiều thứ trói buộc. Thân phận, quyền thế, danh dự, vinh dự, mặt mũi Chỉ là muốn làm một chuyện vô cùng đơn giản như uống một tách cà phê mà thôi mà cũng phải phức tạp như vậy. Thu Ý Hàn cười, ánh mắt như hình lưỡi trăng, khóe miệng hơi nhếch len, nói: - Em đã xem qua quảng cáo của chị và Đường Trọng rồi.
Trong lòng Đường Trọng trầm xuống. Hắn nghĩ chẳng lẽ cô bé này đang khởi binh hỏi tội sao? Nhưng hắn nhanh chóng loại trừ khả năng này. Hắn biết rõ Thu Ý Hàn, biết cô sẽ không làm ra chuyện như vậy. - Em thấy thế nào? Đổng Bồ Đề thản nhiên hào phóng đối mặt, cười ha hả nói. - Rất đẹp. Thu Ý Hàn khen ngợi nói: - E đã hỏi Đường Trọng. Anh ấy nói với em, mấy động tác này đều là do chị dạy anh ấy làm. Chị thật sự rất lợi hại. - Chỉ là bắt đầu luyện tập từ nhỏ mà thôi. Quen tay hay việc. Đổng Bồ Đề nói. - Em có thể theo chị học Yoga không? Em đi hội quán Yoga của chị đăng ký nhé? Đổng Bồ Đề đánh giá Thu Ý Hàn thật kỹ, sau khi không phát hiện trong ánh mắt hay trên mặt cô có điều gì khác thì cười nói: - Đương nhiên có thể. Nếu em muốn, chị sẽ tự dạy em. - Thật tốt quá. Chúng ta cứ định như vậy đi. Thu Ý Hàn nhìn qua cảm thấy rất hứng thú với chuyện này. - Em sẽ ở trong nước trong khoảng thời gian dài. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày em sẽ đều theo chị học yoga. - Bên chị thì không có vấn đề. Đổng Bồ Đề nhìn về phía Đường Trọng, hơi thâm ý nói: - Anh yên tâm giao bạn gái cho em chứ? - Anh có gì mà lo lắng? Đường Trọng cười rất tự nhiên, trong lòng thấy hơi lo lắng. Hắn hi vọng hai người kia không xảy ra chuyện gì thì mới tốt. Lúc ba người nói chuyện, bà chủ quán rất có phong vận bưng cà phê chiêu bài của mình ra. Đường Trọng nhấp một ngụm. Quả nhiên như lời Đổng Bồ Đề nói, thuần hương nồng đậm, vị rất tốt. Thu Ý Hàn và Đổng Bồ Đề trò chuyện với nhau rất vui. Không biết là do cố ý hay vô ý, hai người đều xem nhẹ sự tồn tại của Đường Trọng. Áp lực của Đường Trọng giảm xuống, thảnh thơi uống cà phê. Một tiếng sau, hai người cuối cùng cũng ước định vui vẻ. Mai Thu Ý Hàn sẽ đi hội quán Yoga tập luyện. Lúc này mới quyết định chia tay. Sau khi chào Đổng Bồ Đề, Đường Trọng và Thu Ý Hàn mới tay trong tay rời đi. Nhìn bóng dáng thân mật của bọn họ, trong mắt Đổng Bồ Đề đầy cô đơn. - Cô lại biết Đường Trọng. Bà chủ quán cà phê như mũi tên lao đến trước mặt Đổng Bồ Đề, cầm lấy tay cô kích động hỏi: - Sao cô biết Đường Trọng? Hai người biết nhau thế nào? Nhìn qua thì quan hệ của hai người có vẻ rất tốt. Cô gái kia là bạn gái Thu Ý Hàn của Đường Trọng đúng không? Thật sự rất được, vô cùng có khí chất.
Đổng Bồ Đề thu lại tâm thần, nhìn người phụ nữ trước mặt mỉm cười xin lỗi, nói: - Chị Vân, thật xin lỗi. Có rất nhiều chuyện đã giấu chị. - Hắc, đây thì đã sao? Bà chủ quán vô cùng sảng khoái xua tay: - Diệu Ngữ, không phải chị và cô đùa nhau. Lần đầu tiên cô đến quán nhỏ này của chị, chị đã biết cô không phải người thường. Đổng Bồ Đề cười, nói: - Phải không? Chuyện này cũng có thể thấy được sao? - Đương nhiên. Bà chủ quán nói: - Tuy cô mặc quần áo chị không nhìn ra nhưng đường cắt may thì không phải hàng bình thường có thể so sánh được. Trên người cô không có trang sức gì, chỉ có một chuỗi hạt châu trên cổ. Lúc ấy chị tò mò nên đã tìm hiểu trên mạng một chút. Hạt châu này của cô tên là Long Nhãn Châu Ấn Độ. Nghe nói trên mỗi hạt châu đều có một con mắt rồng. Giá là vô giá. Quan trọng nhất là khí chất của cô Thứ này khó nói rõ ràng được. Nhưng cô làm người khác cảm giác cô và bọn họ không phải người cùng thế giới. - Không phải người cùng thế giới? Chẳng lẽ em là yêu quái đến từ thế giới khác à? Đổng Bồ Đề cười khanh khách. Bà chủ quán nói chuyện đã xua tan mê man trong lòng cô. - Có thể không phải yêu quái, là thần tiên. Bà chủ quán trêu ghẹo nói: - Cô nhìn cô xem, rất giống tiên nữ trên trời. Chị phải nói rằng bạn gái của Đường Trọng cũng không đẹp bằng cô. - Đường Trọng khẳng định sẽ không nghĩ như vậy. Đổng Bồ Đề thốt ra. Sau khi nói xong mới phát hiện bản thân che giấu gì đó rất phong phú. Bà chủ quán kinh ngạc nhìn Đổng Bồ Đề, nói: - Diệu Ngữ người đàn ông trong câu chuyện xưa kia chính là Đường Trọng, đúng không? Bà chủ quán đã mở quán cà phê này rất nhiều năm, quen biết Đổng Bồ Đề cũng rất nhiều năm. Bà chủ quán chỉ biết cô tên là Đổng Diệu Ngữ, ngoài ra hoàn toàn không biết gì cả. Cô đến uống cà phê. Lúc rảnh rỗi, hai người sẽ tùy ý nói chuyện vài ba câu. Việc lên nói cũng chỉ là gật đầu tiếp đón mà thôi. Thậm chí sau khi quảng cáo của Đổng Bồ Đề và Đường Trọng chiếu trên TV, cô vẫn không liên hệ cô gái thần bí như thần và cô gái áo trắng xinh đẹp này cùng một chỗ. Vào một buổi chiều nắng tươi, cô đến đây. Khi bà chủ đưa cà phê lên thì cũng ngồi xuống nói chuyện phiếm với cô. Cũng vào ngày ấy, Đổng Bồ Đề đã nói cho bà chủ một câu chuyện xưa vô cùng bi thương. Bà chủ quán hỏi nhân vật chính trong câu chuyện xưa là ai. Đổng Bồ Đề nói đó là chính cô. Bà chủ quán cười nói: Làm gì có cô gái nào giống cô như vậy, làm gì có người đàn ông nào có thể đâm cô ba dao chứ? Người đàn ông để cô chịu ba đao có thể dẫn đến quán cà phê của chị không.
Đổng Bồ Đề cũng cười theo nhưng không giải thích thêm. Mỗi ngày người đến người đi, bà chủ cũng đã sớm rèn luyện được bản lĩnh hỏa nhãn kim tinh. Tối nay nhìn thấy Đường Trọng, nhìn thấy bạn gái Đường Trọng, lại nhìn thấy ánh mắt của Đổng Bồ Đề như vậy, bà chủ lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện. Đổng Bồ Đề cười nói/; - Lúc ấy em đã nói cho chị, em là nhân vật nữ chính trong câu chuyện xưa ấy. Chị lại không tin. - Nhưng cô chưa nói nhân vật nam chính là Đường Trọng. Bà chủ quán nói. Cảm xúc của bà chủ trở nên phẫn nộ giống như vừa mới biết bản thân bị người khác lừa, nói: - Uổng cho trước kia chị còn cảm thấy người đàn ông này độc lập chân thật không giả tạo, thì ra còn có một mặt hung ác bạo lực như vậy. Đánh con gái? Còn tính là anh hùng hảo hán gì nữa? Về sau không thèm nhìn hắn nữa.
Đổng Bồ Đề nắm chặt tay bà chủ quán, nói: - Tiếp tục thích đi. Anh ấy sẽ không khiến chị thất vọng. - Diệu Ngữ - Em muốn ngồi một mình. Đổng Bồ Đề nói. Bà chủ quán lo lắng liếc mắt nhìn Đổng Bồ Đề một cái, đứng dậy đi làm việc của mình. Đổng Bồ Đề nhìn cửa sổ bên ngoài đến ngây người, lấy một con rối gỗ ấm áp từ trong lòng. Ánh mắt cô đau buồn nhìn con rối gỗ có duy nhất một mắt kia, cười nói: - Có phải đã xong rồi không? Con rối gỗ không có miệng, không thể nói chuyện. Cô nắm chặt con rối gỗ, gõ vào đầu nó ba cái.