Hắn biết rõ tính tình Đường Trọng nóng nảy, thân thủ cũng không tồi cho nên lần này đặc biệt dẫn theo mấy người lính xuất ngũ thân thủ rất không tồi được cha mình tuyển chọn đặc biệt. Có những người này làm chỗ dựa, hắn đúng là không có lý do e ngại Đường Trọng.
Hơn nữa hắn còn chuẩn bị trước để cho mọi người ở phòng bên, hơn nữa cũng đã nhắn trước ám hiệu, khi mình hô to "Mãn Đình Phương" thì bọn họ lập tức xông vào đánh người, đánh đập hung hăng, không cần nể mặt chút nào.
Hắn thầm nghĩ mình không cần phải ra tay với Đường Trọng, cho tới bây giờ cũng không ngờ Đường Trọng lại có thể dám hung ác như vậy.
Đường Trọng đột nhiên tập kích hắn.
Chỉ là hắn vừa ra tay, Cơ Uy Liêm đã bị hắn đánh cho hồ đồ luôn.
Một quyền đánh vào hốc mắt, đánh cho chóng mặt váng đầu, sau đó bị một cước của hắn đạp vào góc tường. Cơ Uy Liêm ngồi lịm ở đó, không thể hô nổi "Mãn Đình Phương" nữa.
Đợi đến lúc hắn tỉnh táo lại, Đường Trọng đã bắt đầu rót rượu độc cho hắn rồi.
Đám ngu ngốc này, chẳng lẽ không nghe thấy trong phòng có tiếng đổ vỡ sao? Chẳng lẽ không nghe thấy tiếng kêu cứu sao? Chẳng lẽ không nghe thấy tiếng mình bị bạt tai sao?
Đương nhiên trong lòng những người hộ vệ này cũng rất lo lắng.
Bọn họ nghe thấy tiếng ly vỡ bên trong phòng, nhưng ám hiệu lại không phải thế.
Bọn họ có nghe thấy tiếng gì đó đập vào tường, nhưng cũng không phải ám hiệu.
Bọn họ cũng nghe thấy tiếng bạt tai, nhưng có phải ám hiệu đâu.
Bọn họ hiện giờ không nghe thấy ám hiệu đã vọt vào, thế là vi phạm quy định rồi. Chẳng may mà xông sai, Cơ thiếu gia có thể giận dữ mà trực tiếp đuổi bọn họ hay không?
Thế nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, bọn họ đã biết mình không lao vào sai rồi.
- Cơ thiếu gia, cậu sao rồi? Có bị thương hay không.
Một người đàn ông to con đeo tai nghe vội hỏi. Hắn là quản lý an ninh của Xuân Giang hội sở, phụ trách toàn bộ công tác an ninh của nơi này. Con trai của hội trưởng xảy ra chuyện trong hội sở, hắn cũng không cần phải làm việc nữa.
- Buông Cơ thiếu gia ra.
Một người đàn ông mặt đen khác rống lớn. Hắn là cao thủ Cơ Uy Liêm mang theo, chính là người dùng để đối phó với Đường Trọng.
Đường Trọng nhìn bọn họ, mắng:
- Cút ra ngoài.
- Vây lại.
Chu Dục Kiên vung tay ra hiệu, mấy người đàn ông mặc áo đen phía sau hắn liền lập tức vây Đường Trọng lại.
Đường Trọng lại tát thẳng vào mặt Cơ Uy Liêm, mắng:
- Bảo bọn chúng cút ra ngoài.
Đôi má Cơ Uy Liêm bị tát đau, vừa thẹn vừa giận, quát lớn:
- Cút ra ngoài, cút hết ra ngoài.
Vừa rồi Đường Trọng tát hắn dù sao cũng ở trong phòng. Hiện tại hắn lại bị quát ngay trước mặt cấp dưới, khiến Cơ Uy Liêm hận tới muốn cắn nát cả hàm răng.
- Cơ thiếu gia.
Chu Dục Kiên không dám rời đi. Hắn nhìn Đường Trọng nói:
- Người anh em này xưng hô thế nào? Có chuyện gì cứ từ từ nó, đừng làm khó Cơ thiếu gia của chúng ta. Có điều kiện gì có thể nói ra, chúng ta sẽ cố hết sức thỏa mãn.
Chát.
Đường Trọng lại tát thẳng vào mặt Cơ Uy Liêm. Vì vậy Chu Dục Kiên liền hiểu ý của Đường Trọng, mang người của hắn mặt mày xám xịt đi ra ngoài.
Chu Dục Kiên rời đi, người đàn ông mặt đen kia cũng không dám ở lâu, lo lắng nhìn Cơ Uy Liêm rồi ra khỏi phòng.
Đường Trọng kéo Cơ Uy Liêm lên mặt đất, giúp hắn phủi bụi trên mông, nói:
- Đến đây, đến đây. Chúng ta ăn chút gì đó, uống chút rượu ngon. Nói lâu như vậy, tôi cũng hơi khát rồi.
Cơ Uy Liêm hiện giờ hoàn toàn chỉ nghĩ tới việc Đường Trọng cho hắn uống thuốc độc, còn làm gì có tâm tư nghĩ tới chuyện khác nữa?
Hắn giống như một cái xác không hồn, bị Đường Trọng kéo lên ghế ngồi, lại nghe tiếng Đường Trọng hô mang cơm và thức ăn lên. Sau đó Đường Trọng bức bách hắn làm chuột bạch thử đồ ăn, uống rượu xong, không thấy chóng mặt cũng không thấy chết, vì thế Đường Trọng mới yên tâm động đũa.
Cơm nước no nê, Đường Trọng thấy vẻ mặt Cơ Uy Liêm vẫn như thường, không có hiệu quả gì đặc biệt xảy ra mới yên tâm.
Đường Trọng nhận lấy khăn lau miệng từ một cô bé phục vũ xinh đẹp mặc sườn xám đang nơm nớp lo sợ, sau đó nói với Cơ Uy Liêm.
- Hiện giờ không tiện bắt taxi nữa, cậu có muốn tiễn tôi một đoạn hay không?
- Vị tiên sinh này.
Mặt Chu Dục Kiên tràn đầy vẻ tươi cười, sợ mình không cẩn thận lại khiến Đường Trọng tức giận.
- Con mắt Cơ thiếu gia của chúng ta bị thương, có khả năng lái xe không thuận tiện. Vì sự an toàn của hai người, hay để tôi lái xe chở cậu về nhé?
- Không cần, để hắn lái xe đi.
Đường Trọng nói vẻ kiên quyết. Hắn nhìn Cơ Uy Liêm đang đần ra không biết suy nghĩ gì, nói:
- Tôi nghĩ cậu sẽ không từ chối chứ?
- Không.
Cơ Uy Liêm nói.
- Rất tốt, chúng ta đi thôi.
Đường Trọng nói.
Vì vậy hắn liền kéo Cơ Uy Liêm từ sàn nhà lên, phụ hắn đi trước, mình theo sát phía sau.
Mấy bảo vệ của Cơ Uy Liêm mặc sắc phục bảo ăn Xuân Giang hội sở chỉ còn có thể liên tiếp lui lại phía sau, chăm chú vây lấy Đường Trọng và Cơ Uy Liêm.
Tại chỗ hành lang gấp khúc, Chu Dục Kiên vẫn luôn chú ý dẫn đường bỗng nhiên quay phắt người lại, giống như mãnh hổ vồ tim, lao thẳng tới trước mặt Đường Trọng.
Đường Trọng đẩy thân thể Cơ Uy Liêm tới chắn phía trước mới chặn được công kích của Chu Dục Kiên.
Phía sau hắn lại có tiếng gió truyền tới, cũng có tiếng bước chân nặng nề kèm theo mùi khí thối.
Thân thể Đường Trọng khom xuống, xoay tròn 180 độ, khuỷu tay thúc mạnh về phía sau.
Rầm rầm.
Người đàn ông mặt đen bị trúng chiêu, xương sườn bị nện gãy một chiếc, kêu thảm ngã nhào ra đất phía sau, phát ra tiếng vang cực lớn.
Chu Dục Kiên và người đàn ông kia đã thỏa thuận từ trước, công kích trong nháy mắt đã hoàn thành.
Nhưng tốc độ phản ứng của Đường Trọng quá nhanh, dùng thân thể Cơ Uy Liêm ngăn cản Chu Dục Kiên, xoay người lùi về đánh trọng thương người đàn ông mặt đen, hành động cũng chỉ trong chớp mắt.
Khuỷu tay hắn đánh trúng ngực của người đàn ông mặt đen xong, thậm chí cũng không thèm nhìn lại một cái, lại mượn lực vòng một vòng 180 độ nữa, túm lấy một cánh tay Cơ Uy Liêm còn chưa kịp chạy thoát.
Hiện tại nửa người Cơ Uy Liêm bị Chu Dục Kiên ôm được, một cánh tay lại bị Đường Trọng chộp lấy.
- Buông tay.
Sắc mặt Đường Trọng lạnh lùng nhìn Chu Dục Kiên, nói.
Không thể không nói là người này cũng tương đối thông minh lợi hại. Hắn vừa mới bắt buộc mạo hiểm cướp người trong tay mình, nếu không phải là mình có trình độ thì đã bị hắn cướp đi rồi.
Bọn họ rất mạnh, nhưng bản thân Đường Trọng còn mạnh hơn.
- Buông hắn ra, tôi thả cậu đi.
Chu Dục Kiên vất vả lắm mới tạo được cơ hội cứu Cơ Uy Liêm, tất nhiên không chịu bỏ qua.
Hơn nữa cũng nhờ hắn được người đàn ông mặt đen kia tranh thủ thời gian, những người khác xúm lại là sẽ có lợi thế ngay.
Hiện tại cho dù là về nhân số hay địa hình thì bọn họ đều chiếm ưu thế tuyệt đối.
- Ngu ngốc.
Đường Trọng mắng, sau đó dùng sức kéo mạnh cánh tay Cơ Uy Liêm.
- Á.
Cơ Uy Liêm kêu to một tiếng, đau ứa mồ hôi lạnh. Hắn cảm thấy cánh tay mình sắp gãy tới nơi rồi.
- Có gan anh kéo như tôi một phát xem sao?
Đường Trọng nhìn Chu Dục Kiên đang liên tục áp sát mình, nói.
Chu Dục Kiên đương nhiên không dám học Đường Trọng.
Nếu hắn làm như vậy thì hắn cũng không đơn giản chỉ là cuốn gói được nữa.
- Không dám kéo à?
Đường Trọng tủm tỉm cười. Hắn lại dùng sức kéo mạnh một lần nữa. Chỉ nghe rắc một tiếng giòn tay, một cánh tay của Cơ Uy Liêm đã bị hắn kéo trật khớp.
- Anh dám kéo đứt cánh tay hắn không?
...
Sắc mặt Chu Dục Kiên vô cùng khó coi.
- Nếu anh không dám thì mau buông tay ra đi.
Đường Trọng nói.
- Vừa rồi mới chỉ là trật khớp, nếu để tôi kéo thêm lần nữa thì da thịt cũng đứt rời đất. Tôi không sợ hắn trả thù nhưng anh có sợ không?
Chu Dục Kiên sợ hãi.
- Buông tay, mau buông tay ra.
Cơ Uy Liêm khóc chết đi sống lại. Một người đàn ông đẹp trai như vậy mà khóc lên cũng khá chật vật khó coi.
Chu Dục Kiên, mẹ mày mau buông tay ra.
Đau quá!
Thật sự là quá đau đớn!
Đau tới xuyên tim mà!
Hắn tình nguyện để mình rơi vào tay Đường Trọng cũng không muốn hai người bọn họ tiếp tục lôi kéo thế này. Hôm nay hắn đã nếm đủ thủ đoạn của Đường Trọng rồi, thật sự lo rằng người này sẽ xé xác mình thật.
Chu Dục Kiên buông lỏng tay ra, Cơ Uy Liêm lại rơi vào sự khống chế của Đường Trọng.
- Tát vào mặt mình.
Đường Trọng nhìn Chu Dục Kiên nói.
- Thằng khốn, mày...
Chu Dục Kiên giận dữ.
- Đây là trừng phạt đối với việc mày vừa động vào tao.
Đường Trọng nói.
- Nếu mày tát không đau thì coi như mày gian dối.
Chu Dục Kiên tất nhiên sẽ không nghe theo lời Đường Trọng nói.
Hắn làm sao có thể tự tát vào mặt mình được?
Vì vậy Đường Trọng lại túm lấy cánh tay đã trật khớp của Cơ Uy Liêm, nói.
- Bảo hắn tự tát đi.
- Tát mau.
Cánh tay của Cơ Uy Liêm chỉ bị Đường Trọng đụng nhẹ một cái, thân thể đã đau tới không chịu nổi:
- Mau tát đi.
Mắt Chu Dục Kiên lóe lên vẻ tàn nhẫn, vẫn lựa chọn tự tát vào mặt mình.
- Để hắn tát tiếp.
Đường Trọng nói với Cơ Uy Liêm.
- Tiếp tục, mau tiếp tục.
Cơ Uy Liêm kinh hoảng hô. Hắn sợ mình hô chậm, Đường Trọng lại túm lấy cánh tay bị trật khớp của mình.
Vì vậy Chu Dục Kiên chỉ có thể tiếp tục tát.
Chát.
Chát.
Chát.
Đường Trọng lúc này mới thỏa mãn, nói với Cơ Uy Liêm.
- Chúng ta đi thôi.
Cơ Uy Liêm bước nhanh dẫn đường, đưa Đường Trọng tới bãi đỗ xe.
Quay người nhìn lại, hắn thấy đám người Chu Dục Kiên đi không xa không gần, không còn khẩn trương như trước nữa.
Đường Trọng biết Cơ Uy Liêm bức Chu Dục Kiên tự tát vào mặt mình đã khiến Chu Dục Kiên sinh lòng thù hận.
Đã xảy ra chuyện như vậy, hắn làm sao còn tha thiết muốn cứu Cơ Uy Liêm về như trước nữa chứ?
Nhân vật nhỏ bé cũng có tôn nghiêm đấy!