Bóng trong nước không có điểm tựa, chỉ cần hơi dùng sức để đẩy thì quả bóng sẽ phiêu đãng về bốn phía.
Phải biết rằng người còn chưa đến thì lúc chạy tới đã đè ép nước đến trước. Nước trùng kích lên sẽ làm quả bóng bị lệch phương hướng.
Cho nên Lý Hữu Bằng và Trịnh Trí Bân mới cứ thất bại như vậy.
Nhưng sao Đường Trọng lại làm được?
Công phu bóng đá!
Đúng vậy, lúc đẩy bóng Đường Trọng đã dùng công phu.
Một chiêu này của hắn thoạt nhìn đơn giản nhưng thật ra không đơn giản chút nào.
Đầu tiên Đường Trọng dùng khí công tập trung quả bóng lại không để nó du đãng lung tung trong hồ nước. Sau đó lúc hắn chạy thì nghiêng người để làm giảm bớt lực cản, sức lực cơ thể có thể trực tiếp tác dụng lên bề mặt quả bóng.
Còn có cách khác là không cần khống chế lực cản mà trực tiếp tạo cột nước đẩy bóng tới bờ.
Cho dù là cách nào thì đối với người bình thường mà nói, đây đều không tầm thường.
Cho nên Lý Hữu Bằng và Trịnh Trí Bân khó có thể bắt chước được.
Kết quả trận đấu tự nhiên không cần nói cũng biết, đội của Đường Trọng và Liễu Hảo Manh đã dẫn đầu, Trịnh Trí Bân và Lý Đồng hơn đối thủ một bàn thắng hiểm, lấy được thành tích thứ hai. Lý Hữu Bằng và Lý Tiểu Tuyết là đội thảm bại nhất, đứng cuối cùng.
Khâu trò chơi đã kết thúc, tiếp theo chính là khâu trừng phạt.
Nhưng đạo diễn ra hiệu, đội quay phim tạm thời dừng lại. Nhóm khách quý và chủ trì cũng cần nghỉ ngơi một thời gian.
Tổ chuẩn bị tiết mục vô cùng đông. Ở nhóm khách quý, lúc bọn hắn đang nghỉ ngơi, nhân viên công tác lập tức mang nước khoáng và điểm tâm hoa quả tới.
- Đường Trọng, anh lợi hại thật đấy. Anh làm thế nào vậy?
Liễu Hảo Manh ngồi bên cạnh Đường Trọng. Tuy trên người đã được khoác một cái khăn mỏng nhưng ngực vẫn còn lõa lồ, da thịt trắng mịn, bộ ngực sáng ngời vẫn làm người ta đau mắt.
- Đúng vậy đấy. Đường Trọng, anh phải dạy cho bọn em đấy.
Lý Đồng cũng cười hì hì ngồi bên cạnh Đường Trọng:
- Anh hơn đội em sáu bàn, thật là quá lợi hại.
- Cho dù anh dạy thì em cũng không học được đâu.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Lý Khả nhìn bộ ngực đang nhô lên của mình, khuôn mặt đỏ lên, thẹn thùng cúi đầu ăn điểm tâm.
Cô quả thật không thể dùng ngực đội bóng như Đường Trọng được.
- Tôi và mọi người thử qua đều thất bại hết mà cho tới bây giờ vẫn không rõ nguyên nhân là gì.
Trịnh Trí Bân cũng khẽ cười, nói:
- Đường Trọng, cậu nói cho chúng tôi nghe chút đi.
- Tôi dùng khí công.
Đường Trọng thẳng thắn nói:
- Dùng khí công tác dụng vào mặt nước, sau đó dùng nước đánh quả bóng lên bờ.
Đáp án của Đường Trọng nửa thật nửa dối. Nói thật là hắn quả thật dùng khí công. Nói dối chính là cho dù hắn không cần dùng khí công tác dụng lên mặt nước thì cũng có thể đánh quả bóng lên bờ. Chỉ là như vậy vô cùng khó khăn, nói ra cũng quá rợn người.
Trong nước, chạy rồi dùng nước đá cầu càng khó khăn hơn.
- Thì ra là cậu biết khí công à.
Nghe thấy câu trả lời của Đường Trọng, mọi người đều thấy kinh ngạc và thoải mái.
Nếu Đường Trọng biết khí công thì vấn đề nãy dễ giải thích rồi.
- Biết chút thôi. Mới bắt đầu học mà.
Đường Trọng khiêm tốn nói.
- Học được không? Có thể dạy em không?
Liễu Hảo Manh cầm cánh tay Đường Trọng rồi nũng nịu nói.
- Em cũng muốn học. Từ nhỏ sức khỏe em đã không tốt, mẹ em còn lo em không sống được.
Lý Đồng cũng lên tiếng nói.
- Em cũng muốn học, em cũng muốn học. Chuyện tốt không thể thiếu em được.
Lý Tiểu Tuyết cười hì hì nói.
Lý Hữu Bằng bưng một đĩa hoa quả rồi ngồi cạnh Trịnh Trí Bân, cười cười nhìn Đường Trọng đang nói chuyện, nói:
- Đường Trọng rất được chào đón nhỉ?
- Đúng vậy, rất được chào đón.
Trịnh Trí Bân cười ha hả nói qua loa. Hắn đã nhìn ra Lý Hữu Bằng không có cảm tình tốt với Đường Trọng.
Nhưng cái này cũng không có gì kỳ quái. Hai người đều là tuổi trẻ khí thịnh, hơn nữa đều là ngôi sao đang nóng rực của ngành giải trí gần đầy. Hôm nay Lý Hữu Bằng cứ bị Đường Trọng đè đầu suốt, đối với ý kiến của hắn cũng có thể lý giải được.
Thời trẻ tuổi, ai mà không có lúc khinh cuồng chứ?
Lúc trẻ Trịnh Trí Bân đã trải qua chuyện như vậy. Hắn biết ngành giải trí càng ô uế và dơ bẩn hơn bên ngoài tưởng tượng. Nhưng hắn và Đường Trọng vói Lý Hữu Bằng không phải đồng lứa nên cũng không muốn đứng về ai, lúc nói chuyện vẫn giữ lập trường trung lập.
Lý Hữu Bằng không hài lòng với câu trả lời của Trịnh Trí Bân. Nhưng hắn đã ngắm mục tiêu là Đường Trọng, đương nhiên không thể đắc tội Trịnh Trí Bân được. Nếu không hắn sẽ thành hai mặt đều là địch rồi.
Hắn cười cười, nói:
- Chỉ là trò chơi mà thôi, sao phải thể hiện thế chứ? Còn dùng cả khí công. Xem ra chúng ta cũng phải theo học một ít mới được, nếu không thì sẽ bị xã hội đào thải.
- Cậu học đi. Tôi lớn tuổi rồi không học được.
Trịnh Trí Bân nói.
- Tôi cũng không học được. Hay là an tâm làm cho tốt chuyện của mình đi. Chúng ta làm gì có chuyện gì mà phải đánh nhau với người khác đâu.
Lý Hữu Bằng nói.
Tuy Đường Trọng đang nói chuyện với ba cô gái Liễu Hảo Manh, Lý Tiểu Tuyết và Lý Đồng, thoạt nhìn đặt hết tâm trí lên người các cô nhưng lỗ tai của hắn khác hẳn người thường, sao lại có khả năng không nghe thấy đoạn đối thoại giữa Lý Hữu Bằng và Trịnh Trí Bân được?
Người không bị đố kỵ thì tài trí bình thường thôi. Đường Trọng cũng không cảm thấy bị đồng sự nghị luận vài câu là chuyện giỏi giang cỡ nào. Hắn chỉ thấy Lý Hữu Bằng này lòng dạ nhỏ hẹp, về sau ít tiếp xúc mà thôi.
Bạn học Đường Trọng quyết định hoàn toàn không để người này vào mắt nữa.
- Nếu bọn em không sợ phiền phức thì dạy cho bọn em cũng không có vấn đề gì đâu.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Nhưng học khí công cũng không phải là chuyện dễ dàng. Anh bắt đầu luyện tập từ lúc 10 tuổi, cho tới bây giờ đã được hơn chục năm rồi. Mỗi ngày đều 6 giờ rời giường, ngày qua ngày, năm qua năm, xuân hạ thu đông chưa bao giờ gián đoạn.
Quả nhiên sau khi nghe thấy Đường Trọng khuếch đại độ khó thì ba cô gái đều lộ vẻ do dự.
- Khó vậy sao? Không phải anh nói cho bọn em biết phương pháp, sau khi bọn em về luyện tập là lập tức thành công sao?
Liểu Hảo Manh hỏi vấn đề thật sự “quá tốt”.
- Đúng vậy. Em chắc chắn không kiên trì được rồi. 6 giờ sáng đã rời giường, cái này em không làm được.
Lý Đồng có thói quen ngủ nướng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó nói.
- Em cũng không được, không kiên trì nổi.
Lý Tiểu Tuyết nói:
- Đường Trọng, anh cố ý nói khó như vậy là vì không cho bọn em học đúng không?
- Anh cũng muốn nhận mấy người đẹp làm đệ tử, hi vọng các em có thể cho anh cơ hội.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
Nghỉ ngơi một lúc, nhân viên công tác tới thông báo, nói tiết mục đã bắt đầu.
Vì thế bọn người Đường Trọng lại khỏi chỗ nghỉ ngơi để hứng ánh mặt trời “độc hại”.
- Căn cứ vào quy tắc trò chơi của chúng ta, mỗi một lượt chơi, người thắng có thể yêu cầu người thất bại một thứ. Đấy chính là “trừng phạt thống khổ” của chúng tôi.
Trương Thượng Hân cầm micro nhìn vào màn ảnh:
- Đường Trọng và Liễu Hảo Manh là đội đứng đầu trong trận “bóng đá trên nước”, có quyền đưa ra biện pháp trừng phạt với đội thua cuộc là Lý Hữu Bằng và Lý Tiểu Tuyết. Đường Trọng, Liễu Hảo Manh, hai người chuẩn bị xong chưa?
- Em nghĩ trừng phạt thế nào chưa?
Đường Trọng nhìn Liễu Hảo Manh, lên tiếng hỏi.
Liễu Hảo Manh lắc đầu, nói:
- Đội chúng giành được thắng lợi, Đường Trọng chính là đại công thần, anh nghĩ cách trừng phạt đi.
Đường Trọng cười gật đầu, nhìn Lý Bằng Hữu nói:
- Vậy để Lý Bằng Hữu đọc một lần bài “Tam Tự Kinh” đi.
Mọi người tức cười.
Phải biết rằng tham gia tiết mục này, đai đa số đều có thân phận ngôi sao, đều là bạn bè của người đang trên sân khấu, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, bình thường cũng sẽ không làm đối phương khó xử.
Người thắng có thể trừng phạt người thua, mặc dù nói là trừng phạt thống khổ nhưng cũng không đến nỗi gây khó dễ làm đối phương mất mặt.
Nếu không, lát nữa mình thất bại, bọn họ lại đưa ra yêu cầu khó thì làm sao bây giờ?
Nhưng chẳng ai ngờ Đường Trọng lại để Lý Hữu Bằng đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh.
Người Trung Hoa vô cùng quen thuộc Tam Tự Kinh, đây là quyển sách vỡ lòng của bọn trẻ. Nhưng có bao nhiêu người có thể học thuộc lòng nguyên vẹn nó được?
Trương Thượng Hân nhìn về phía Đường Trọng, trong lòng nghi hoặc, không biết vì sao Đường Trọng lại nhằm vào Lý Hữu Bằng.
Nhưng cô lo Đường Trọng không hiểu quy định trừng phạt nên lại hỏi lại:
- Đường Trọng, cậu xác định để Lý Hữu Bằng đọc Tam Tự Kinh chứ?
Cô biết độ khó của vấn đề này. Nếu Lý Hữu Bằng không trả lời được thì không khí sẽ rất xấu hổ.
Cho nên cô xác nhận lại lần nữa. Cô biết, với trí tuệ của Đường Trọng thì nhất định cậu ta sẽ hiểu ý mình.
- Đúng vậy.
Đường Trọng vô cùng vui vẻ nói:
- Có phải rất đơn giản không? Nếu đơn giản thì tôi sẽ ra thêm một đề nữa.
-...
Trương Thượng Hân xác định Đường Trọng đang cố ý nhằm vào Lý Hữu Bằng. Trong lòng cô mặc niệm cho Lý Hữu Bằng, không biết người này có chỗ nào làm Đường Trọng không hài lòng nữa.
Lý Hữu Bằng vẫn đang cười nhưng ánh mắt đầy vẻ tức giận.
Yêu cầu như vậy còn gọi là đơn giản sao?
Hắn biết Đường Trọng đang cố ý để mình mất mặt.
Đúng vậy, hắn không làm được. Ngoại trừ vài câu bắt đầu là “nhân chi sơ tính bổn thiện, tính gần tập tương xa” ra, những chữ đằng sau hắn quên không còn một mống.
Trương Thượng Hân nhìn về phía Lý Hữu Bằng, cười hỏi:
- Lý Hữu Bằng, cậu có muốn chấp nhận sự trừng phạt của Đường Trọng không?
- Tôi không làm được.
Lý Hữu Bằng vui vẻ nói, trong lòng lại hận không thể đâm Đường Trọng mười tám hai mươi đao. Hắn quay đầu nói với người đại diện là muốn đài truyền hình cắt đoạn phim này đi.
Nếu không, nếu phát trên TV thì hắn sẽ mất mặt đến nhà bà ngoại mất.
- Nhưng tôi muốn khởi động cơ chế phản khảo hạch.
Cái gọi là cơ chế phản khảo hạch chính là lo người thắng lợi cố ý đưa ra yêu cầu khó khăn cho bên thất bại. Nói cách khác, bên thắng lợi đưa ra yêu cầu phải là mình có thể làm được, bằng không thì sẽ bị coi là cố ý làm khó dễ.
Đương nhiên, bên thất bại từ chối trừng phạt mà đưa ra chế độ phản khảo hạch thì chứng tỏ đã vạch mặt với đối phương rồi.
Từ khi xây dựng tiết mục “đau khổ và vui sướng” đến nay, đây là lần đầu tiên có khách quý ở trong phần tiết mục trừng phạt đưa ra chế độ phản khảo hạch.
Không khí lập tức ngưng trọng. Mọi người đều biết hai người kia đỏ mắt rồi.