Bởi Đường Trọng và Trương Hách Bản đồng thời được đạo diễn Ngô Sâm Lâm tuyển làm nam, nữ diễn viên chính Hắc Hiệp, cho nên thời gian này Lâm Hồi Âm chủ yếu đều tập trung vào phương diện quay quảng cáo và phát ngôn.
Tựa như vừa rồi, hai người phải tới hơn nửa tháng chưa gặp mặt. Lần này gặp mặt, Lâm Hồi Âm cũng chỉ gật đầu nhẹ chào hắn thôi. Có thể thấy tính tình cô lãnh đạm tới mức nào.
Cũng bởi nguyên nhân này, Đường Trọng biết cô không thể nào lại đi tham gia cái tiệc tùng chó má gì đó của bọn nhà giàu kia.
Làm gì có chuyện cô nể mặt mấy tay nhà giàu đâu chứ?
Đương nhiên cô cũng chẳng nể mặt Đường Trọng lắm.
Đường Trọng nghĩ như vậy, Trương Hách Bản nghĩ vậy, Bạch Tố cũng nghĩ vậy nhưng dân mạng bên ngoài và giới truyền thông lại không nghĩ thế.
Hiện giờ đã nắm được manh mối tốt như thế, làm gì có phóng viên nào lại bỏ qua cơ hội kiếm lời đâu?
- Tiệc tại Hải Thành thành bữa tiệc dâm loạn. Lâm Hồi Âm và người ký tên đầu tiên trong số những ngôi sao nữ dự tiệc...
- Mỗi ngày thu lợi một trăm ngàn, "chơi dưới nước", đủ các tư thế, quả lả khiến người ta khiếp sợ...
- Trương Lượng Ẩn phát biểu thanh minh là mình trong sạch bị bạn trên mạng nghi vấn. Lâm Hồi Âm tạm thời trầm mặc với chuyện này...`
Đây là các tiêu đề của những trang mạng lớn mà Trương Hách Bản tìm được. Mỗi một bài viết đều có vô số người đọc comment.
- Trời ạ, Lâm Hồi Âm và Trương Lượng Ẩn đều là ngôi sao mà tôi rất ưa thích đó. Các cô ấy sao lại làm những chuyện như vậy?
- Thì đọc đi, lợi nhuận mỗi ngày 1 trăm ngàn, nếu là cậu cậu có làm không? Đương nhiên cho dù cậu mmuốn làm thì sợ là cũng chẳng có ai thèm "chơi" cậu....
- Không ngờ Lâm Hồi Âm lại là người như vậy. Từ trước tới giờ cô ta vẫn là nữ thần trong mắt tôi...
- Nữ thần không phải là phụ nữ à? Nữ thần không thể chơi dưới nước à.....
Rầm!
Trương Hách Bản vỗ mạnh bàn phím, cũng chẳng biết thế nào mà máy tính tự khởi động lại.
- Thật quá mức. Thật sự là quá thể mà.
Trương Hách Bản thở phì phò mắng.
- Những người này tại sao lại như vậy chứ? Chị Hồi Âm không phải như thế đâu.
Cho tới giờ, Trương Hách Bản và Lâm Hồi Âm vẫn có tình cảm rất tốt. Tuy Lâm Hồi Âm không thích nói chuyện nhưng mỗi khi cô nói một câu hoặc mấy chữ là Trương Hách Bản đều nghe lời cả.
Mà ngay cả Bạch Tố cũng nói, chỉ có Lâm Hồi Âm mới chế ngự được tính nói tào lao của Trương Hách Bản.
Lâm Hồi Âm từ khi làm nghệ thuật tới nay, danh tiếng đều rất tốt. Mà ngay cả Trương Hách Bản và Đường Tâm đều thường xuyên bị dân mạng và giới truyền thông công kích nhưng Lâm Hồi Âm lại chưa gặp cảnh này bao giờ.
Dù phát sinh chuyện ác liệt cỡ nào, tất cả mọi người đều cảm thấy nhất định Lâm Hồi Âm không có vấn đề gì.
Ngay cả giới truyền thông cũng chẳng muốn moi tin về cô. Đây đúng là một ngoại lệ trong ngành giải trí.
Thế nhưng không ngờ lần này cô lại phải chịu chuyện như vậy.
Trương Hách Bản hiểu rất rõ là không có chuyện gì ác liệt bằng chuyện này.
Những ngôi sao khác tối đa chỉ làm vài chuyện xấu, mọi chuyện cũng sẽ qua rất nhanh.
Nếu Lâm Hồi Âm bị coi là "kỹ nữ trong giới nghệ sĩ" thì sẽ rất bất lợi cho sự phát triển của cô, cũng là đả kích trí mạng với danh dự của cô.
- Bản Bản, cháu không nên kích động.
Bạch Tố lên tiếng ngăn cản.
- Chúng ta còn phải nghĩ biện pháp, không thể để bọn họ tùy ý làm ẩu.
- Bên công ty cần phải phát biểu thanh minh chứ.
Đường Trọng nói.
- Vốn tôi cũng muốn làm như vậy nhưng Trương Lượng Ẩn làm xong, không chỉ không có chuyển biến gì mà ngược lại càng bị mắng mạnh hơn.
Bạch Tố nói, hơi đau đầu mà xoa xoa huyệt thái dương của mình. Gặp phải chuyện như vậy đúng là khiến người ta đau đầu mà.
- Phía quảng cáo cũng không đứng ra nói chuyện à?
Đường Trọng nói.
- Đã bắt chuyện với bọn họ. Bộ phận PR của bọn họ cũng đồng ý rồi.
Bạch Tố nói.
- Vậy tại sao còn chưa có động tĩnh gì chứ?
Đường Trọng hỏi.
- Khả năng là còn cần phát hành báo nữa chăng?
Bạch Tố nói.
- Cũng chẳng phải chuyện của bọn họ, bọn họ chắc chắn cũng chẳng lo lắng lắm. Nếu bọn họ tin vào sự trong sạch của Hồi Âm thì lại càng không sốt ruột, nói gì chừng còn mượn việc này lăng xê sản phẩm một chút. Đợi tới khi mọi việc rõ ràng rồi, nhãn hiệu sản phẩm của bọn họ sẽ không có chút ảnh hưởng nào. Nhưng tôi sẽ gọi điện thúc dục...
Đường Trọng cau mày suy tư, hỏi:
- Cô biết rõ bao nhiêu với cái bữa tiệc Hải Thành này?
- Tôi không rõ lắm.
Bạch Tố nói.
- Gần đây bận điều chỉnh sự vụ trong công ty, cũng không chú ý tới bên đó. Ngược lại Tổng giám đốc Tôn nói hắn nhận được điện thoại có người mời hắn mang theo nghệ sĩ của công ty tới tham gia, giá cả không tồi. Chẳng qua hắn từ chối.
- Xem ra thật sự có chuyện bí ẩn bên trong rồi.
Đường Trọng nói.
- Đúng vậy đó. Nếu như tình huống trong bữa tiệc không có gì bất ổn, chúng ta lại không làm gì cả thì Hồi Âm cũng sẽ được chứng minh là trong sạch. Thế nhưng đúng là đã xảy ra những chuyện không ra gì trong đó, vậy thì khó nói rõ ràng rồi.
- Hồi Âm có tiếp xúc với những người đó không?
Đường Trọng hỏi.
- Không hề.
Bạch Tố đáp.
Sau đó cô lại nhíu mày nói:
- Chẳng qua cũng không biết bên hợp tác sắp xếp thế nào nữa. Khách sạn mà Hồi Âm dừng chân lại đúng là khách sạn tổ chức tiệc Hải Thiên. Thế nên có người mới chụp ảnh được Hồi Âm ra vào khách sạn.
- Như vậy à?
Ngón tay Đường Trọng gõ nhẹ lên da ghế sô pha, phát ra tiếng giòn vang.
- Xem ra có người muốn hủy diệt Hồi Âm rồi.
- Hồi Âm bị hủy diệt thì nhóm Hồ Điệp cũng bị đả kích. Có phải bọn họ hướng về phía cậu không?
Bạch Tố lo lắng nói.
Sở dĩ cô nói trắng ra như vậy bởi quan hệ giữa cô và hắn đã mật thiết, cũng không cần che dấu ý nghĩ của mình nữa.
Lại nói, Đường Trọng đắc tội với nhiều người như vậy, có người muốn đối phó với hắn nên bôi đen những người cạnh hắn cũng là chuyện không có gì bất ngờ.
- Tạm thời không thể loại trừ khả năng đó.
Đường Trọng nói.
- Chẳng qua tôi sẽ điều tra rõ ràng thôi.
- Ừ, tôi cũng sẽ cho công ty tìm người điều tra.
Bạch Tố nói.
- Nếu như biết có ai muốn hãm hại Hồi Âm của chúng ta thì tôi nhất định không tha cho hắn.
Lúc này Bạch Tố đã thật sự tức giận rồi.
Thanh danh Lâm Hồi Âm tốt như vậy, hầu như đã trở thành "vật cách điện" trong ngành giải trí đầy gió bão.
Lúc này không chỉ cô bị lời đồn đại bôi xấu, hơn nữa lại là chuyện đáng ghét như vậy, làm sao cô có thể không phẫn nộ được chứ?
Trùng hợp thì thôi, nếu có người cố ý thì loại người này thực sự đáng giết.
Đường Trọng quay người nhìn về phía Lâm Hồi Âm, cười an ủi:
- Yên tâm đi, không việc gì đâu.
- Cám ơn.
Lâm Hồi Âm nói. Cô cầm ly nước, buông xuống đầu gối, cũng không biết đang suy nghĩ gì nữa.
- Chị Hồi Âm, chị không cần lo lắng chút nào đâu.
Trương Hách Bản chạy tới ôm bả vai Lâm Hồi Âm, nói:
- Chị nghĩ thử xem. Đường Trọng bao nhiêu lần bị người ta mắng thành đống phân như thế, kết quả thì sao? Trong nháy mắt mọi người lại khen ngợi hắn như một đóa hoa. Mấy ngày hôm trước không phải cũng vậy sao? Mọi người hận không thể cắt nát hắn ra cho chó ăn, thế nhưng chị nhìn hắn bây giờ đi, vô số người nhắn tin ủng hộ trên blog của hắn. So với hắn, một chút chuyện vặt này của chị đáng gì đâu.
-......
Đường Trọng thật muốn bóp chết Trương Hách Bản. Có người lại đi khích lệ người khác như vậy sao?
A Ken nghe thấy động tĩnh, chạy từ trên lầu xuống thì mọi người đã nói chuyện xong, cũng đi theo hô to gọi nhỏ, ồn ào muốn phanh thây xé xác đám người kia ra.
Chuông điện thoại tại cửa phòng khách vang lên, A Ken chạy tới bắt máy, hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Tiên sinh, chào anh. Có một vị tiên sinh họ Lâm nói muốn vào thăm mọi người. Chúng ta xin hỏi ý kiến của ngài một chút.
Người gọi là bảo vệ ngoài phòng bảo vệ bên ngoài.
- Lâm? Cái gì Lâm?
A Ken hỏi.
- Vị tiên sinh này nói hắn tên là Lâm Đống.
Bảo vệ nói.
- Lâm Đống?
A Ken quay người hỏi.
- Các người có ai biết Lâm Đống không?
Sắc mặt Lâm Hồi Âm biến đổi, nói:
- Tôi.
- Vậy để hắn vào đi.
A Ken cúp điện thoại.
Miệng Lâm Hồi Âm giật giật, nhưng cuối cùng cũng không nói ra lời.
Qua vài phút, trong biệt thự liền vang lên tiếng chuông cửa.
- Tôi còn chưa trang điểm, không tiện tiếp khác. Các người thoáng tiếp đãi một chút đi.
A Ken nói, sau đó lịch bịch chạy lên lầu.
Đường Trọng bất đắc dĩ, tự mình chạy ra mở cửa cho khách.
Lâm Đống đẩy gọng kính nói:
- Xin chào, xin hỏi... Anh là Đường Trọng phải không?
Đường Trọng nhìn người thanh niên mặt mũi nhã nhặn trông như thầy giáo cấp ba này, nói:
- Anh là Lâm Đống à?
- Đúng, tôi là Lâm Đống, là anh trai của Lâm Hồi Âm.
Người thanh niên này cười nói.
Không ngờ là anh trai của Lâm Hồi Âm. Thái độ của Đường Trọng đối với liền tốt hơn rất nhiều.
Hắn chủ động vươn tay ra nói:
- Xin chào, Hồi Âm đang ở trong phòng khách đó.
- Cám ơn. Tôi vẫn luôn chú ý tới nhóm Hồ Điệp đấy, đối với đại danh của anh cũng nghe như sét đánh bên tai.
Lâm Đống vừa cười vừa nói.
- Chỉ là chút tiếng xấu mà thôi.
Đường Trọng khiêm tốn.
- Đâu có đâu có.
Lâm Đống ngại ngùng cười, đi theo Đường Trọng vào nhà.
Hắn cũng nhận ra Trương Hách Bản ngay, chào hỏi lễ phép với cô.
Sau đó ánh mắt hắn mới nhìn về phía Lâm Hồi Âm, dịu dàng vui vẻ nói:
- Hồi Âm, cha mẹ bảo anh đón em về nhà. Đã rất lâu rồi em chưa về đấy.
- Bận nhiều việc.
Lâm Hồi Âm cũng chẳng nhiệt tình với người anh này, lãnh đạm nói.
- Bận thì cũng phải về thăm nhà một chút chứ. Bọn họ đều rất nhớ em. Em ngẫm lại xem đã bao lâu rồi chưa về nào?
- Quên rồi.
Lâm Hồi Âm nói.
- Ba năm lẻ sáu tháng đấy.
Lâm Đống nói.
Vốn mọi người không cần phải ngồi trong phòng khách nghe hai anh em người ta nói chuyện nhưng Lâm Đống vừa mới tới, bọn họ lập tức rời đi cũng rất không lễ phép.
Nghe thấy Lâm Đống nói Lâm Hồi Âm đã ba năm lẻ sáu tháng chưa về nhà, bọn họ đều thất kinh.
Phải biết rằng bình thường nếu không có công tác thì Lâm Hồi Âm đều một mình rời đi. Mọi người cũng không nghĩ nhiều, tưởng cô ấy về nhà chơi. Phải biết rằng ngôi sao thật ra có rất ít thời gian riêng tư, lúc rảnh rối tất nhiên bọn họ muốn về nhà với người thân.
Hiện giờ mới biết căn bản cô không về nhà, thậm chí lễ tết cũng vậy.
Một mình cô đi đâu chứ?
Con mắt Lâm Hồi Âm nhìn chằm chằm vào Lâm Đống, nói:
- Anh đi đi.