Trần Mộ đang giày vò bộ y phục song vẫn giữ sự cảnh giác. Đột nhiên, hắn tựa hồ nhìn thấy trong làm nước đằng xa có bóng đen chớp động. Trong bóng đêm dày đặc của rừng cây, nếu như không phải mặt nước có chút ánh sáng phản chiếu, thêm vào gần đây sự thích ứng của hắn với bóng tối tăng mạnh, khẳng định hắn không nhìn thấy bóng đen này.
Phút chốc động tác của hắn dừng lại, cảnh giác nhìn vào dòng suối, cơ hồ trong tiềm thức hắn kích hoạt Song Cực Lôi Cầu tạp.
Năm cái tiểu lôi cầu xuất ra trong nháy mắt. Một bóng đen thình lình từ trong nước bắn về phía ngực Trần Mộ. Xoẹt, trước ngực Trần Mộ xuất hiện một quang thuẫn hình năm cạnh.
Đùng! Đùng! Đùng.
Ba tiếng quang thuẫn bị phá nát vang lên liền nhau như một tiếng. Sức mạnh của bóng đen này cực lớn. Đạo quang thuẫn thứ nhất đùng một tiếng liền nát vụn, dư thế chưa tan bóng đen tiếp tục bắn về phía Trần Mộ. May mà {Song Cực Lôi Cầu} tạp chẳng tầm thường, chớp mắt liền hình thành đạo quang thuẫn thứ hai, Đùng! Đạo quang thuẫn thứ hai cũng tan nát, sát sau đó đạo quang thuẫn thứ ba cũng chung số phận.
Cuối cùng, đạo quang thuẫn thứ tư chặn đứng được bóng đen này, dưới luồng sáng nhạt của quang thuẫn, rốt cục đã hiển lộ ra hình dạng của bóng đen. Nó to hơn hai ngón tay, dài chừng ba mươi cm, nhìn thoáng qua giống con lươn hoặc là loại rắn nước. Hai bên đầu của nó có một đường viền, đó là cái miệng của nó, miệng của nó dài tới một phần ba thân mình. Vừa mở ra hai hàng răng trắng nhọn hoắt khiến người ta nhìn mà run rẩy.
Miệng nó mở cực lớn, hai hàng răng gặm chặt trên quang thuẫn, như muốn cắn nát quang thuẫn ra, thân thể lơ lửng trên không điên cuồng vặn vẹo.
Trần Mộ thậm chí có thể nghe được tiếng răng nó cào trên mặt quang thuẫn, cũng làm người ta sợ hãi.
Hai con mắt nhỏ của nó bắn chết vào Trần Mộ, toát ra vẻ điên cuồng và thèm khát. Trần Mộ kinh sợ, hắn chưa từng nhìn thấy sinh vật quỷ dị đáng sợ như vậy. Trong bóng đêm, hai hàng răng trẳng ở kia rất bắt mắt, đáng sợ nhất sự thèm khát cực độ và điên cuồng của con vật nhỏ này. Cho dù Trần Mộ là kẻ lớn gan cũng phải sợ hãi.
Qua một lát, như thế biết mình không thể đột phá được đạo quang thuẫn này, này vặn mình trở lại dòng nước như một mũi tên.
Một loạt những biến cố vừa rồi cực nhanh, làm người ta không nhìn kịp. Trần Mộ cũng có phần bàng hoàng không phản ứng kịp, hắn lùi lại vô thức trên bờ suối. Tay vẫn còn mang y phục ướt ròng ròng, khi giọt nước trên y phục nhỏ xuống chân, y mới tỉnh ra chút ít.
Trong lòng tức thì run sợ, nếu như vừa rồi mình không kịp kích hoạt {Song Cực Lôi Cầu} tạp, thì bây giờ chỉ sợ đã chết trong miệng thứ đáng sợ này. Hai hàng răng sắc nhọn chi chit kia đủ dễ dàng xé toạc da mình. Một khi để nó chui vào thân thể của mình thì mình chết chắc. Trần Mộ vẫn chưa hết sợ nhìn mặt nước, nhanh chóng lùi thêm lại. Hắn vốn cho rằng trong dòng suối nhỏ này không thể có sinh vật lớn sống, hẳn là chẳng có gì nguy hiểm, nào biết còn có dạng sinh vật đáng sợ như thế tồn tại.
Tốc độ nhanh như chớp, hàm răng sắc bén, còn sự đói khát và điên cuồng lưu lại cho Trần Mộ ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Rừng sâu quả nhiên là nơi nguy hiểm cực độ. Ngay cả nơi nhìn như an toàn cũng có thể tiềm ẩn nguy hiểm mà người ta không biết.
Sự nguy hiểm nơi hoang dã là vấn đề luôn làm nhân loại đau đầu, mặc dù khả năng nhân loại không ngừng mạnh lên, nhưng so với những dã thú này vẫn là thua kém. Tạp tu dám một mình xâm nhập hoang dã trong cả liên bang Thiên Du cũng không nhiều lắm. Từ sau Hải Nạp Phạm Sâm Đặc, hệ thống phát triển tạp phiến đi vào thoái trào tới tận bây giờ. Mặc dù hệ thống không ngừng được tinh tế hóa, nhưng không có xuất hiện lí luận mới đủ đem lại biển đổi bản chất, Tới giờ cũng không hề xuất hiện nhân vật có thể sóng vai với hai vị đại sư La Sâm Bác Cách và Hải Nạp Phạm Sâm Đặc. Hiện tượng này đồng thời tồn tại ở giới tạp tu và chế tạp sư.
Cường giả đơn lẻ cũng không đủ thay đổi quan hệ giữa dã thú và nhân loại. Cũng có thể nói, trong các vị cường giả hiện nay, chỉ có sức mạnh cá nhân cường đại, không thể giống như La Sâm Bác Cánh và Hải Nạp Phạm Sâm Đặc kéo cả nhân loại sinh ra biến hóa về bản chất.
Bọn họ còn chưa đủ mạnh.
Các thành thị bây giờ phần lớn đều xuất hiện từ thời đại của hai vị đại sư. Sau khi Hải Nạp Phạm Sâm Đặc đại sư qua đời, liên bang Thiên Du cũng không khai phá ra thành thị mới nữa.
Sức mạnh của dã thú cường đại vô cùng, ví như thứ bé nhỏ vừa xuất hiện, lực và chạm của nó đủ lớn xuyên thủng cả toa xe.
Trần Mộ hiện giờ không phải là Trần Mộ lạnh lùng trong trạng thái liễm tức, nên phải chịu những ảnh hưởng xấu của tâm tình, trong lòng hắn lúc này ngập tràn sợ hãi với rừng cây.
May mắn hơn nữa là những thứ suy tính trong trạng thái liễm tức đều ghi dấu trong đầu hắn. Hắn cũng biết, tính toán trong trạng thái liễm tức là đúng, cho nên dù trong lòng sợ hãi nhưng vẫn tự động viên, rừng cây có nguy hiểm hơn nữa thì bất kể thế nào mình cũng phải sống sót.
Hắn không khỏi cười khổ, mình vốn cho rằng có thể thành công thoát khỏi căn cứ, không ngờ cuối cùng lại làm bản thân vất vả thế này, hơn nữa lại còn lưu lạc tới địa phương khủng bố. Sớm biết thế, ban đầu mình cứ tiếp tục ở lại căn cứ cho xong, ít nhất trong thời gian ngắn chẳng cần lo tới an toàn tính mạng.
Cái giá của tự do thật là lớn !
Bất quá lập tức hắn nghĩ, ở lại cũng không được, kỳ thật có một vấn đề mà hắn vẫn luôn cảm thấy hiếu kì. Rốt cục vì sao Bá Vấn lại đuổi tận giết tuyệt mình như thế, vì sáo bút {Nhược Thủy} ư? Trần Mộ lập tức phủ định suy đoán này, chỉ từ phương diện khí độ, Bá Vấn không giống loại người đó. Ngay từ đầu Trần Mộ đã cho rằng y là người của Trữ gia, nhưng sau này nghĩ lại thấy không phải, nếu như là người của Trữ gia, nhất định sẽ phương phép bắt sống mình, mà không phải gặp mặt đã hạ sát thủ không lưu tình, nếu như mình còn ở lại căn cứ kết cục cũng không tốt đẹp gì.
Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Trận Mồ nghĩ muốn vỡ đầu, nhưng vẫn không có chút đầu mối nào. Về phần cô gái kia, hắn lại không ngờ đối phương lại hạ thủ lưu tình, hắn còn nghĩ không ra đã gặp Trình Anh ở đâu.
Hắn cũng không biết bọn Bá Vấn có theo mình tiến vào rừng cây hay không. Bất quá cái này cũng không quan trọng, đây chỉ là ngoại vi của rừng cây vẫn còn thuộc về nơi khá an toàn, có lẽ giờ họ chưa dám tiến tới. Nhưng tới khi trời sáng, bọn họ nhất định tiến hành tìm kiếm quy mô lớn, khi đó mình nguy hiểm ngay, cho nên hắn phải thừa đêm tối tiến vào nơi sâu hơn trong rừng cây.
Hắn hiểu rõ, nếu như bây giờ mình rơi vào tay Trữ gia hoặc là Bá Vấn, dứt khoát là không còn nửa con đường sống. Trần Mộ đoán không ra thân phận của Bá Vấn, nhưng hắn biết quan hệ Bá Vấn và Trữ gia không đơn giản, ngay mã số gian phòng của mình cũng thông báo cho Bá Vấn biết.
Vận mệnh của bản thân cứ nắm trong tay chính mình mới là tốt nhất, dù cơ hội thành công rất nhỏ.
Nghĩ tới đây, Trần Mộ tức thì sinh hào khí, sự sợ hãi bớt đi không ít.
Dọc đường Bá Vấn và Trình Anh vẫn khá thuận lợi, nhưng tốc độ tiến tới của hai người chậm chạp, bọn họ không có bản lĩnh nhìn vật trong bóng tối như Trần Mộ, bọn họ không ngừng cần thông qua các loại dấu vết phán đoán phương hướng có chính xác không. Ở phương diện này thì Trình Anh là chuyên gia. Bá Vấn trong lòng vô cùng vui sướng vì quyết định vừa rồi của mình. Nếu như không có Trình Anh, tốc độ của một mình y sẽ càng chậm.
Nhưng bọn họ vẫn không phát hiện tung tích của Trần Mộ, hai người đã đi hơn nửa canh giờ, họ sao cũng không ngờ rằng, Trần Mộ trong rừng cây cũng dùng cao tốc khí lưu tạp phi hành. Đây là điều không thể tưởng tượng, tốc độ cao như thế, ở thành A Mỹ, va chạm chết người đã cao rồi, bay trong rừng như thế, căn bản không có khả năng sống sót.
Trần Mộ lại một lần nữa hành động vượt ngoài dự liệu của bọn họ.
Họ còn chưa ý thức được, Trần Mộ đã kéo giãn được khoảng cách kha khá.
Khoảng cách phi hành tốc độ cao hơn mười giây cần phải đi bộ một khoảng thời gian khá dài mới bằng được.
Bá Vấn sắc mặt âm trầm, hắn đã nhận được tin tức, đám tạp tu phái đi sau gần bọn họ nhất đã gặp phiền phức. Bọn chúng gặp phải một bầy Thiết Phong (Ong đít sắt). Nếu như không phải trong bọn chúng có mang theo hương xua đuổi, hôm nay bọn chúng toàn bộ để mạng lại đó rồi. Tốc độ phi hành của Thiết Phong là loại khá nhanh trong loài ong, hơn nữa thân thể của bọn chúng cứng hơn cả sắt thép. Mỗi con to chừng nắm đấm, đuôi dài 50cm, bén nhọn làm người ta phát hãi, mũi nhọn này thậm chí có thể so với một số loại vũ khí của sát thủ thích khách dùng, thế đủ tưởng tượng độ cừng rắn và sắc bén của nó rồi.
Bầy Thiết Phong này chứng ba trăm con, chúng vây chặt quanh đám tạp tu, mặc dù vì hương xua đuổi nên bọn chúng không xông tới được nhưng bọn chúng không có chút dấu hiện gì là sẽ bay đi.
Bá Vẫn cũng không định quay lại, hắn không muốn đụng phải bầy Thiết Phong, số phận đám tạp tu đó y chẳng quan tâm. Nếu như giờ quay lại, tám chính phần mười không tìm nổi Trần Mộ nữa, vận khí bọn chúng thật chả ra gì, ở đây cũng gặp phải Thiết Phong lại còn là cả một bầy, Bá Vấn chỉ đành cười khổ.
Hắn quyết định cùng Trình Anh tiếp tục tiến sâu hơn vào rừng. Trần Mộ bị trọng thương, uy hiếp đối với bọn họ đã giảm thấp tới cực điểm, bọn họ chỉ cần chú ý đừng đụng phải dã thú lợi hại thôi.
Mà dù gặp phải dã thú, y cũng phải giết chết Trần Mộ.
Sợ hãi! Lần đầu tiên hắn nhận thấy cảm giác này bởi một người khác! Cho nên, hắn quyết định không tiếc mọi giá phải giết chết Trần Mộ.