Vô số sóng đao cong, tiếng rít tràn ngập màng tai, lấn át tất cả âm thanh khác. Nếu như nói ba cái Toa Luân Bàn quay mạnh làm cho người ta cảm giác như trời tối sầm lại thì [Thiên Yến ba nhận] hoàn toàn ngược lại. Bầu trời sáng bừng lên, quang mang chói mắt khiến mắt người đau nhức. Sóng đao gào thét bao phủ Cao Túc Viên ở bên trong
Những tiếng vù vù không dứt bên tai, những sóng đao cong đánh vào mặt đất, bụi đất mịt mù. Bắn vào người Cao Túc Viên, từng tia máu phun ra, tiếng kêu thảm thiết của Cao Túc Viên rộ vang một góc.
Phòng ngự kém cỏi của Cao Túc viên ở dưới loạt công kích dày đặc mà cường đại này đã hoàn toàn bị đập vỡ.
Ngay sau đó, đám Cao Túc Viên này lại lộ ra tính bền bỉ cùng ương ngạnh so với các sinh vật khác.
Trong mưa quang nhận chói mắt, một đôi mắt ứa máu đồng thời toát ra vẻ kiên quyết, chúng dùng hết một tia khí lực cuối cùng, ném tất cả Toa Luân Bàn trên tay ra. Hơn mười miếng Toa Luân Bàn đón mưa sóng đao, bay nhanh về phía Bá Vấn đang đứng lơ lửng giữa không trung.
Toa Luân Bàn này trong phút chốc tan thành từng mảnh, nó bị sóng đao sắc bén cắt nhỏ ra. Song, những sóng đao tuy sắc bén nhưng về mặt lực lượng lại không mấy xuất sắc. Chúng mặc dù có thể dễ dàng cắt Toa Luân Bàn thành hơn mười mảnh, cũng không thể làm giảm bớt tốc độ của những mảnh Toa Luân Bàn bị vỡ
Toa Luân Bàn mặc dù bị cắt thành mảnh nhỏ nhưng dư thế chưa yếu đi, vẫn gào rít bay về phía Bá Vấn.
Trên mặt đất, Cao Túc Viên kêu rên thảm thiết, tiếng kêu bén nhọn của [Thiên Yến ba nhận] cọ xát cùng không khí cùng với tiếng huýt gió trầm muộn của Toa Luân Bàn lẫn lộn cùng một chỗ, xen lẫn tiếng kêu rên của Bá Vấn. Chiến đấu trong tích tắc liền lên đến cao trào.
Mưa [Thiên Yến ba nhận] thật sự rất chói mắt, không người nào chú ý tới, ở trong mảng mưa sóng đao nguy hiểm mà xinh đẹp này một con Cao Túc Viên lông đen tuyền, thân cuộn lại. Mặc dù ngoài thân đã chi chít vết thương, nhưng nó lại không kêu nột tiếng. Nó cũng là con Cao Túc Viên duy nhất khi nãy không ném ra Toa Luân Bàn trên tay.
Giữa không trung, Bá Vấn kêu lên một tiếng đau đớn, Toa Luân Bàn mặc dù bị cắt thành từng mảnh không lớn, nhưng đập vào người cũng rất đau. Lực lượng của Cao Túc Viên thật sự quá lớn, nên dù Bá Vấn đã đổi năng lượng tráo tạp, nhưng đám Toa Luân Bàn vỡ này giống như “vũ đả ba tiêu” ( mưa trên tàu lá chuối, chả mấy mà lá chuối rách nát) đánh vào trên năng lượng tráo, mỗi mảnh đều có lực rất lớn.
Đợt mảnh vỡ đầu tiên đã đánh cho năng lượng tráo của hắn lay động không ngừng, mà đợt mảnh vỡ ngay sát phía sau không chút nào khách khí đánh cho Bá Vấn, vốn không kịp né tránh, bay ra ngoài. Mặc dù mảnh vỡ chỉ lớn khoảng nắm tay nhưng số lượng quá nhiều, hơn nữa lực lượng rất lớn, nhất thời đánh bay Bá Vấn, có thể thấy được lực lượng của Cao Túc Viên thật là kinh người.
Mà lúc này, con Cao Túc Viên lông màu đen tuyền vẫn đang cuộn mình đột nhiên đứng lên, trên tay nó không ngờ vẫn còn mang theo một quả Toa Luân Bàn.
Bá Vấn trong lòng cả kinh, dưới nhiều đợt mảnh vỡ đánh vào, hắn chỉ có thể kiệt lực duy trì năng lượng tráo. Con Cao Túc Viên này ném ra Toa Luân Bàn lực lượng vô cùng bá đạo. Hắn bây giờ đúng là cắn răng khổ sở chống đỡ, với lại lúc này hắn căn bản không còn sức để né tránh. Mấy mảnh vỡ của Toa Luân Bàn chỉ chừng nắm tay nhưng có lực sát thương kinh người
Mà nếu như lúc này bị một quả Toa Luân Bàn còn nguyên đánh vào, thì năng lượng tráo vốn gần hỏng, trong nháy mắt sẽ vỡ tan. Không có năng lượng tráo bảo vệ, hắn ở trước Toa Luân Bàn yếu như một tờ giấy.
Hai con mắt cực lớn lóe ra hung quang, miệng nó không biết có phải là đang cười nhạo Bá Vấn đã mất đi khống chế hay không. Động tác của nó cũng không chậm, cánh tay to lớn duỗi ra, nắm chặt Toa Luân Bàn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bá Vấn vẫn đang bay xéo phía trước. Nó tuyệt đối có thể làm được một kích trí mạng, con mồi có tốc độ như vậy, nó đã hạ không biết bao nhiêu.
Hơn nữa, nó muốn báo thù cho tộc nhân của mình, hai mắt nó muốn phun lửa, sát ý điên cuồng đột nhiên phát ra.
Phật, hơi bật ra từ miệng nó, cánh tay cong lại bật thẳng ra, Toa Bàn Luân lao đi từ bàn tay nó.
Trái tim Bá Vấn trầm xuống, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng! Có cái gì làm người ta căng thẳng hồi hộp hơn so với việc trơ mắt nhìn tử vong lao đến càng ngày càng gần?
Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết ở đây sao? Hắn vô thức nghĩ trong đầu.
Đột nhiên một tiếng rít kì dị vang lên. Tiếng rít này rất đặc biệt, nó dám khẳng định chưa từng nghe qua. Muốn ngăn cản ta sao? Vẻ điên cuồng trong mắt con Cao Túc Viên này không hề giảm đi. Đã muộn rồi, nó dám khẳng định quả Toa Luân Bàn này nhất định là chuẩn xác đánh trúng vào con mồi đang bay góc kia.
Trước mắt lóe ánh quang mang, đau nhức từ trong não nhanh chóng ập tới, nó còn không kịp phản ứng thì trước mắt đã tối sầm.
Cách đó không xa, Trần Mộ ngón trỏ hơi điểm một chút vẫn đang đứng trong không trung, vẻ mặt vẫn hờ hững như cũ. Vừa rồi, trong nháy mắt hắn phóng ra ba đạo Thoát Vĩ Toa, đây là học từ cách Bá Vấn dùng Huyết Duệ tạp, tam liên kích. Ở dưới trạng thái liễm tức, Trần Mộ đối với độ khống chế cảm giác chính xác có khả năng đạt tới mức tiêu chuẩn cao nhất, đủ để hắn có thể khống chế ba đạo Thoát Vĩ Toa. Bởi vì độ khống chế cảm giác chính xác tăng lên, thời gian phóng ra Thoát Vĩ Toa rút ngắn mới khiến cho hắn có thể dùng được tam liên kích.
Đạo Thoát Vĩ Toa chuẩn xác đánh trúng mắt phải của con Cao Túc Viên, lực lượng mạnh mẽ của Thoát Vĩ Toa ở khoảnh khắc này hiện ra vô cùng sâu sắc. Ba đạo Thoát Vĩ Toa từ mắt phải của con Cao Túc Viên đánh vào lập tức khoét thủng sọ của nó. Theo lực đánh vào cực lớn, vô số máu cùng não phun ra phía sau. Bởi vì não bị phá hỏng, Cao Túc Viên chết ngay lập tức.
Trần Mộ đang đứng giữa không trung đột nhiên nghiêng mặt, ánh mắt ngắm hướng rừng cây. Cơ hồ cùng lúc đó, Trần Mộ lại một lần nữa giơ lên ngón tay, ba người còn lại rốt cuộc thấy rõ thoi Thoát Vĩ Toa trong suốt, long lanh trên ngón trỏ của Trần Mộ
Ngón trỏ điểm nhẹ, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một đạo quang mang hiện lên, bay vào trong rừng.
Hừ! ở sâu trong rừng truyền đến một tiếng kêu. Có người! Bá Vấn cùng Trình Anh đồng thời cả kinh, không ngờ có người mai phục! Không ai chú ý tới Lý Độ Hồng ở trong lòng Trình Anh sắc mặt có chút kì quái. Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, Trần Mộ bỗng dưng động, từ đứng yên đến gia tốc, nhanh đến mức không ai kịp nhìn lại một lần nữa biểu diễn, kỹ xảo khống chế cảm giác cao siêu đến cực điểm.
Giống như làn khói nhẹ, Trần Mộ hướng về chỗ vừa có người mai phục bay đi.
Lúc Bá Vấn cùng Trình Anh phản ứng lại thì đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu. Hai người nhìn nhau đều thấy trong mắt thoáng hiện lên vẻ kinh hãi. Trần Mộ không ra tay thì thôi, vừa ra tay là khiến cho người ta chấn động vô cùng.
Vừa rồi chính là Thập Tự sao? Bá Vấn trong lòng kinh hãi không yên, hướng về phía Trần Mộ biến mất ngẩn người. Mặc dù một chiêu kinh diễm vừa rồi của Trần Mộ là công kích từ xa, nhưng thoi nhỏ trong suốt, long lanh kia lại có hình dạng khác biệt lớn so với Thập Tự mà trong tộc ghi chép lại. Theo như trong tộc ghi lại thì hình dạng vết thương do Thập Tự để lại là hình chữ thập, nhưng …
Hắn đi tới chỗ con Cao Túc Viên Lông đen, con Cao TúcViên này thông minh đến mức suýt nữa lấy mạng của hắn. Nếu như không phải Trần Mộ can thiệp vừa rồi chắc chắn hắn phải chết, điểu này làm cho hắn trong lòng có chút không thể tiếp nhận. Thi thể của Cao Túc Viên nằm ngang trên mắt đất, cả mắt phải là một mảnh máu thịt lẫn lộn, sau đầu một bãi hỗn hợp máu loãng và óc, nhìn mà giật mình.
Bá Vấn cố sức nhẩm tính thi thể của Cao Túc Viên, sức của hắn cũng không lớn, lật từng con Cao Túc Viên rất nặng lên khiến cho hắn thở hổn hển.
“Làm sao vậy?” Trình Anh đi tới bên Bá Vấn, có chút buồn bực hỏi. Trên người Cao Túc Viên cũng không có nguyên liệu gì đáng thu thập, đây cũng là lý do vì sao nó không được tạp tu ưa thích. Ai lại thích một loại dã thú vừa nguy hiểm, vừa vô ích như vậy.
Bá Vấn chỉ vào gáy của Cao Túc Viên, nói: ”Ngươi xem!”.
Trình Anh trên mặt có bao nhiêu máu thoáng chốc đã biến đi sạch sẽ. Mà Lý Độ Hồng ở trong lòng nàng thì khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hoảng sợ nuốt nước miếng. Sắc mặt của Bá Vấn cũng cực kỳ khó coi, lúc trắng lúc xanh.
Nếu như gáy của Cao Túc Viên bị xuyên thủng sẽ không khiến cho ba người làm ra phản ứng như thế. Gáy của con Cao Túc Viên này hoàn toàn vỡ nát, khi Bá Vấn lật nó lên liền thấy được chỉ còn có nửa sọ não. Gáy của nó hoàn toàn không thấy. Ngay cả óc cùng máu cũng đều bị lực đánh vào phun ra xa.
Một nửa sọ não trống không, cảnh tượng như vậy đủ để gọi là kinh khủng. Khó trách ba người này dù lớn gan cũng bị dọa ngây người.
Bá Vấn lại lật qua, giải thích: “Ngươi xem, phía trước ngoại trừ mắt phải, tất cả chỗ khác đều đầy đủ. Điều này chỉ có thể xuất hiện dưới một tình huống, đó là hắn phóng ra thoi năng lượng có tốc độ cực nhanh . Với tốc độ đó mới có thể tạo thành miệng vết thương kiểu này.”
“Thật mạnh!” Trình Anh vô thức thì thào.
“Đích thực là rất mạnh”. Ánh mắt Bá Vấn khôi phục như thường, hắn lạnh lùng nói: “Người của Thập Tự Dạ, như thế nào không lợi hại?” nhưng nghi hoặc trong lòng hắn không giảm bớt, vết thương như vậy không phải do [Thập Tự] mà tạp tu của Thập Tự Dạ nhờ nó mà thành danh tạo thành
Chẳng lẽ là Thập Tự Dạ mấy năm nay lại có phát triển gì mới? Điều này có thể tính là lớn nhất, một lưu phái nếu còn có thể lưư truyền tới nay nhất định là trải qua phát triển không ngừng mới có thể sinh tồn. Lưu phái nào cự tuyệt phát triển thì cho dù trước kia nó có mạnh mẽ đến mấy cũng không còn sức sống.
“Ngươi nói Thập Tự Dạ, nó đến cùng là cái gì vậy?” Trình Anh nhịn không được hỏi. Từ lần trước sau khi hai người phát sinh tranh chấp, trong lòng nàng rất tò mò, đến cung thì Thập Tự Dạ là cái gì.
Bá Vấn cười cười, nhưng không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vừa rồi cô có nghe được tiếng người hay không?”
Trình Anh lập tức ý thức được mình không nên hỏi đến vấn đề này, liền không dây dưa nữa. Mới vừa rồi tiếng kêu đau đớn ở trong rừng nàng cũng nghe thấy, sắc mặt không khỏi nghiêm trọng: “Ừm, nghe được. Không biết là ai, đợi Trần Mộ trở về sẽ biết.”
“Không ngờ ta lại không phát hiện được có người ẩn nấp”. Bá Vấn trên mặt có chút mất tự nhiên. Hắn không phát hiện được, mà Trần Mộ lại có thể, và một lần nữa hắn lại rơi xuống thế hạ phong.
Hôm nay, chỉ trong một ngày, hắn liên tục bị đả kích. Mà ngay cả mạng của mình cũng là Trần Mộ ra tay cứu giúp. Hắn vốn bản tính kiêu ngạo, không khỏi sinh ra vài phần cảm giác thất bại. Người này quá mạnh mẽ!