7 đến 8 triệu hắn chi được, nhưng mấu chốt đây mới chỉ là 1 tuần chi tiêu.
Thiên Dực không thể kiếm cho hắn 7 đến 8 triệu audierne 1 tuần.
Nhiều người đúng là cường đại, cũng thật an toàn, nhưng nhiều người cũng rất tốn kém. Nếu như Trần Mộ muốn tiếp tục duy trì lực lượng hiện tại, vậy cần phải không ngừng kiếm tiền một cách điên cuồng. Hiện tại hắn bắt đầu hiểu tại sao chỉ có đại tập đoàn mới có thể bồi dưỡng lực lượng của riêng mình.
Bồi dưỡng một nhóm lực lượng tương đương với việc ném vào vô số kim tiền. Mình mới bao nhiêu người a, tính cả Lô Tiểu Như mới là 21 người, một ngày đã tiêu tốn mấy triệu, một tháng khẳng định 2 đến 3 chục triệu, mỗi năm là 2 đến 3 trăm triệu.
Nếu như không hợp tác chế tạo dãy số tạp phiến với gã béo, Trần Mộ rất hoài nghi mình kiếm cả đời cũng không có cơ hội nhìn thấy một khoản lớn như vậy. Đây chỉ là chi tiêu hàng ngày, mà phí tuyển dụng cũng là một con số trên trời.
Ngẫm lại, tạp tu đoàn có mấy trăm thậm chí mấy vạn người, thật là tiêu phí bao nhiêu tiền a.
Hoàn hảo là mình cũng không có nhiều dã tâm, những người này có thể đảm bảo an toàn của mình. Bất quá Trần Mộ có cảm giác mãnh liệt là mình túng thiếu, nếu không nghĩ cách kiếm tiền, mình rất nhanh sẽ không thể tiếp tục chống đỡ cục diện này.
Thế gian này, đi đâu và làm gì cũng không phải chuyện dễ. Trần Mộ không khỏi cảm khái, hắn cũng không có ý định mặc cả với Bagnell, nếu đối phương là chuyên gia thì việc này cứ giao toàn quyền cho hắn.
- Ngươi đưa danh sách những thứ cần thiết cho ta. Ta muốn đi tới phòng đấu giá một chuyến.
Trần Mộ nói với Bagnell.
Bagnell nhanh nhẹn viết ra một phần danh sách đưa cho Trần Mộ, hắn đề nghị:
- Ngài nên mang thêm vài người.
Dứt lời mở độ nghi, ra lệnh:
- Ô Vũ, Trử Nhạc, Tập Thụy Nhất lại đây.
Ước chừng 10 giây sau, ba người đi tới trước mặt Trần Mộ.
Ô Vũ có thân hình khổng lồ, chiều cao 2m giống như một tòa tiểu sơn, tràn đầy uy hiếp. Thân hình hắn mặc dù cao lớn nhưng không chút ngu ngốc, thần thái có vài phần chân thành. Xương hắn phải lớn hơn người bình thường hai lần, ngay cả độ nghi cũng to vô cùng.
Trử Nhạc thấp hơn Ô Vũ một cái đầu, toàn thân cơ nhục. Y phục chiến đấu căng phồng, thêm vào khuôn mặt hung tợn lộ vẻ tàn ác khiến không ai bảo hắn là người tốt. Tập Thụy Nhất là dị loại trong ba người, nho nhã anh tư, mang kính mắt, giống như không có chút chiến đấu lực.
- Có ba người bọn họ là vệ sĩ thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Bagnell trầm ngâm.
Trần Mộ lắc đầu, chỉ Weah đang xem truyền hình:
- Ta đi với hắn được rồi.
- Hắn sao?
Bagnell ngạc nhiên, hắn lần trước tới đây đã thấy qua Weah, hắn tưởng rằng Weah là người thường.
- Weah, chúng ta đi thôi.
Trần Mộ gọi Weah một tiếng.
- A!
Weah đứng dậy, đóng truyền hình huyễn tạp, vỗ vỗ con chó béo, liền đi tới trước mặt Trần Mộ.
Bagnell nhíu mày:
- Ông chủ, vừa mới xảy ra xung đột, bên ngoài có chút nguy hiểm, xin ngài hãy mang những người này đi. Ngài nếu thuê ta, thì ta phải chịu trách nhiệm an toàn của ngài.
Chứng kiến vẻ mặt nghiêm cẩn của Bagnell, Trần Mộ cảm giác có chút đau đầu.
Sáu gã tạp tu trước mắt dù không nói gì nhưng trên mặt đều lộ vẻ không phục, ánh mắt nhìn Weah trần đầy nghi ngờ cũng khinh thường. Bọn họ không cảm giác được chút ba động cảm giác từ nam nhân này.
Trần Mộ không khỏi nhíu mày. Thân thủ mỗi tạp tu đều bất phàm, có chút ngạo khí thật ra là rất bình thường. Nhưng nếu không chế phục bọn họ thì sau này sẽ gặp phiền toái.
Trần Mộ lạnh lùng quát nhẹ Weah:
- Weah, đánh bại bọn họ.
Mọi người chỉ cảm thấy hư ảnh hiện lên, mỗi người kinh hãi, chưa kịp phản ứng thì chỉ thấy gáy tê rần.
Bagnell trợn mắt há mồm nhìn hết thảy phát sinh trước mắt, kinh nghi cùng sợ hãi cũng đọng lại trên mặt các vị tạp tu, toàn thân bọn họ cứng ngắc. Đột nhiên, bịch một tiếng, sáu người đồng thời té ngã. Bagnell phát hiện họ đã bị đánh ngất.
Cuối cùng Bagnell nhìn chằm chằm Weah, như thấy một con quái vật.
- Mười phút sau bọn họ sẽ tỉnh lại.
Loại thủ đoạn này, Trần Mộ cũng biết chút ít, liếc mắt liền phán đoán thời gian bọn họ hôn mê. Nói xong liền bỏ lại Bagnell đang đứng thừ người, cùng Weah ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa, Trần Mộ liền liên lạc với Ngưỡng An. Khi hắn tới phòng đấu giá Ngưỡng Thị thì Hề Bình đã sớm đợi từ lâu. Gã béo đang có công chuyện, không cách nào rời đi, không thể làm gì hơn là cho Hề Bình ra mặt tiếp đón.
Bởi vì con số tạp phiến bắt đầu đấu giá được một thời gian, mà số 012 tới 022 còn chưa bắt đầu, thời gian này là thời kỳ trống, số người tới phòng đấu giá ít tới thương cảm.
- Thứ ngài muốn đã chuẩn bị tốt, lão bản nói, mấy thứ này không đáng bao nhiêu, tính là một chút tâm ý của lão bản.
Hề Bình cung kính nói với Trần Mộ.
Trần Mộ lắc đầu:
- Mấy thứ này ta muốn mua lâu dài, ngươi giảm giá cho ta được rồi.
Vô duyên vô cớ, hắn không muốn nhận tiền của người khác.
Hề Bình có thể làm đến mức này, tự nhiên không phải là người không kiến thức, lập tức gật đầu:
- Vâng!
Lại hỏi tiếp:
- Ngài lần này tới có chuyện sao?
Hắn cũng không ngu mà cho rằng Trần Mộ đặc biệt tới một chuyến là chỉ vì năng lượng tạp.
- Ta đến xem có tài liệu gì không.
Trần Mộ nói.
Hề Bình lộ vẻ khó xử:
- Đấu giá hội còn chưa bắt đầu, tài liệu lần trước đã dùng hết, nhóm tài liệu tới phải chờ đấu giá hội kết thúc vài ngày thì mới có thể giao hàng.
Trần Mộ cười cười:
- Ta cần một chút tài liệu bình thường, ngươi dẫn ta đi xem khu tài liệu bình thường là được.
- Thì ra là thế, mời ngài theo ta.
Hề Bình vội vàng đi trước dẫn đường.
Hề Bình đưa Trần Mộ vào một phòng, phòng này có thể chứa khoảng 10 người. Bắt mắt nhất là màn chiếu ở đây to như cái bàn. Phía trước màn chiếu bày rất nhiều ghế sa lông, trên mặt đất trải thảm, đi lại hết sức thoải mái. Do có xức chút hương liệu nên trong phòng có mùi thơm thoang thoảng. Dụng cụ trong phòng đầy đủ, điều khiến người khác không tưởng được là sau ghế sa lông lại có giường.
Hề Bình mở mâm đồ ăn lấy ra một bộ chén bát rồi lập tức mở độ nghi, phân phó vài câu. Chưa tới một phút, liền có người mang tới đồ uống và vài món đồ ăn nguội. Nhân viên thấy đại quản sự tự mình chiêu đãi liền biết đây là một đại nhân vật, phục vụ tinh tế chu đáo vô cùng. Hề Bình ý bảo Trần Mộ ngồi lên ghế sa lông, chỉ vào bảng điều khiển ở bên giới thiệu:
- Ngài từ đây có thể chứng kiến danh sách tất các tài liệu, ta đã cho ngài quyền hạn, chỉ cần chúng ta đăng ký mua là ngài liền có thể thấy được.
Theo thao tác của Trần Mộ, trên mà hình xuất hiện một danh sách các tài liệu. Phía trên có hình ảnh cực kì chi tiết về tài liệu đó, lại có nhân viên chuyên nghiệp đánh giá cùng với các chi tiết rõ ràng về số lượng.
Công việc chọn lựa tài liệu đối với Trần Mộ rất thú vị nhưng hai người còn lại thì khác. Hề Bình biểu hiện đủ kiên nhẫn, không chút kích động còn Weah thì càn quét các thức ăn trên bàn. Hề Bình mang thức ăn tới chiêu đãi Trần Mộ đều là hàng cao cấp, nào có gặp qua một kẻ ăn tạp như Weah, lập tức ăn chẳng biết trời đất.
Tốc độ càn quét của Weah thật kinh người, Hề Bình đứng bên toát mồ hôi lạnh, chỉ sợ Weah ăn no quá vỡ bụng. Không tới nửa giờ, Hề Bình đã phân phó thủ hạ mang thức ăn tới 5 lần, cứ 6 phút một lần. Mà làm Hề Bình cảm giác kinh khủng là, mỗi lần đưa tới đều đủ cho ba người ăn no.
Chẳng lẽ dạ dày tên này là cái động không đáy sao?
Trần Mộ xem rất nhập thần, lực chú ý tuyệt đại bộ phận đều tập trung vào tài liệu. Đương nhiên hắn còn chú ý tới các loại tài liệu mà ngay cả nhân viên chuyên nghiệp của phòng đấu giá cũng không biết. Nơi này mặc dù đại bộ phận đều không người hỏi tới, nhưng ngẫu nhiên sẽ có một hai loại giá cao, thậm chí có khi giá trên trời, cho nên người ta khó biết được rốt cục mình có gì trên tay. Bọn họ thường cho những thứ mà mình không biết vào nơi này, hi vọng có thể may mắn kiếm được một khoản lớn.
Cho tới giờ, Trần Mộ cũng tìm ra ba loại tài liệu.
Ô tia hồng tuyến, văn ngư thảo và song bài thái thiết thạch.
Ba loại tài liệu này vô luận loại nào cũng khiến hắn hưng phấn rất lâu. Hắn không nghĩ tới, đương nhiên ở chỗ này gặp loại tài liệu này. Ba loại này đều là tài liệu ghi lại trong thần bí tạp phiến, giống như bạch cúc trọng thạch, đều là trọng yếu.
Ô tia hồng thuyến là một hòn đá màu xanh đen, có rất nhiều sợi vân màu đen, các sợi này sắp hàng cực kỳ chỉnh tề. Mà nếu cạy vào hòn đá sẽ phát hiện bên trong có hồng tuyến. Tất cả giá trị của hòn đá là ở hồng tuyến này, dùng phương pháp đặc thù lấy được hồng tuyến, có thể đạt được hồng du đặc biệt. Loại hồng du này cực kỳ trân quý, trộn vào tạp mặc, nó có thể đề cao hiệu suất sử dụng năng lượng của tạp phiến.
Hiệu suất sử dụng năng lượng của tạp phiến là một chỉ số quan trọng quyết định tinh cấp.
Văn ngư thảo cũng phi thường hiếm thấy, hình dạng nó giống với cao cấp tài liệu á ngư thảo. Trên thực tế, hai cái đều cùng loại. Á ngư thảo trong hoàn cảnh đặc thù sẽ sinh ra biến dị, phát triển thành văn ngư thảo. Văn ngư thảo cùng á ngư thảo chỉ khác nhau ở quả của nó, quả của á ngư thảo màu trắng sữa mà văn ngư thảo thì trái ngược, quả màu đen. Giá trị của văn ngư thảo nằm ở một loại kịch độc tên là song hoàn tố.
Nhưng trộn nó vào trong tạp mặc, kết hợp với cảm giác sẽ sinh ra biến hóa kì diệu, nó làm cho cấu vân cứng rắn vô cùng, cho dù dùng đao khắc, cũng không hư hao cấu vân của tạp phiến. Tạp phiến được trộn lẫn nó không sợ hư hỏng.
Song bài thái thiết thạch là một loại nguyên liệu kì diệu, bề ngoài của nó cũng hết sức thú vị, nhìn qua như hai khối đá dài hẹp, song song sinh trưởng cùng chỗ, vị trí trung tâm như trẻ con song sinh liền thể. Song bài thái thiết thạch có thể luyện ra một loại hợp kim thái thiết, nó có tính dẫn năng lượng cực tốt, là một loại tạp mặc thiên nhiên tuyệt diệu. Nó có thể dùng chế tạo đại đa số huyễn tạp, nhưng yêu cầu của nó đối với chế tạo sư cực cao, chế tạp sư phải trong vòng vài phút chế tạo thành công tạp phiến. nếu không nó sẽ đông lại, nếu lại đun chảy ra thì không có diệu dụng như cũ.
Khối song bài thái thiết thạch này có chất lượng tương đối tốt, màu ngăm đen, hơi chút sáng bóng như kim loại, lại rất lớn. Trần Mộ rất hoài nghi, liệu nó có đủ để chế tạo thành hai tấm tạp phiến?
Bổn ý hôm nay của hắn là tìm chút tài liệu bình thường để luyện tập thêm, tận lực giảm bớt hao tổn trong lần chế tạp sau. Lần trước hắn làm hỏng 7 tấm, lãng phí rất nhiều tài liệu, điều này khiến hắn tiếc nuối rất lâu. Hắn xưa nay nghèo túng, nhiều tài liệu quý hiếm như vậy, trước kia mơ cũng không dám mơ tới, không nghĩ mình lại lãng phí nhiều thế.
Chỉ có ngày thường luyện tập nhiều hơn mới có thể giảm bớt lãng phí. Hắn cũng không biết xác suất thành công của mình đã cao đến dọa người.
Mà một nguyên nhân khác là hắn bị lượng chi phí hàng ngày hù dọa. Hiện tại nhu cầu cấp bách là kiếm tiền. Giảm bớt một lần lãng phí là thêm một tấm tạp phiến, thêm một tấm tạp phiến cũng ý nghĩ là có rất lớn thu vào, sao không làm tim hắn đập nhanh hơn chứ?
Trần Mộ lại chọn ra rất nhiều tài liệu bình thường, phi thường đầy đủ, cơ hồ thứ gì hắn muốn đều có.
- Tốt lắm!
Trần Mộ nói với Hề Bình.
Rất nhanh, Hề Bình thao tác trên bảng, rồi nói:
- Tài liệu này sẽ đưa tới chỗ ở của ngài, ngài còn cần chọn thứ khác nữa không?
Trần Mộ lắc đầu:
- Không cần!
Tài liệu này đủ để hắn sử dụng, theo tính toán chi phí bao gồm cả năng lượng tạp, tổng cộng hết 11 triệu.
Thận sự là một con số làm người ta đau lòng! Trần Mộ cảm khái. Cần lập tức chế tạp, sau khi chế tạp sẽ giảm bớt đau xót và có nhiều thứ để chờ mong!