Chỉ là, đây là nơi hoang dã, căn bản không có biện pháp sử dụng thông tin tạp nên mọi việc hắn làm chẳng qua đều là phí công mà thôi.
“Công kích của địch nhân rất mãnh liệt. Thủ trưởng, ngài mau rút lui.” Phó quan của hắn lo lắng nói.
Gã chỉ huy chán nản đóng độ nghi, thẫn thờ nói: “Rút lui, rút lui về hướng nào?”
Phó quan thấy gã thống lĩnh như vậy, liền biết rằng nói cái gì lúc này đều vô dụng. Hắn liền bước lên một bước, dùng một chưởng chém cho gã thống lĩnh ngất đi, sau đó vác thống lĩnh bay ra khỏi toa xe. Ở bên ngoài, cận vệ đoàn đã tụ tập sẵn ở cùng một chỗ, nhưng nhân số chỉ còn lại không tới một nửa. Phó quan lúc này bất kể là có bao nhiêu, gấp gáp nói:“Mọi người, đột kích về hướng tây bắc!”. Hắn phát hiện hỏa lực công kích ở hướng tây bắc yếu hơn rất nhiều.
Đám tạp tu đột nhiên lọt vào mai phục lúc này cố lấy lại dũng khí, tất cả theo sau gã phó quan chạy về phía tây bắc.
Trong toa xe chỉ huy, màn hình đang truyền rõ ràng không bỏ sót mọi diễn biến ngoài tiền tuyến. Nhìn đám người này lần lượt ngã vào trong vũng máu, cho dù đó là địch nhân Tô Lưu Triệt Nhu và Nhữ Thu vẫn lộ vẻ bất nhẫn. Tuy nhiên, các nàng còn không ngu xuẩn đến mức thỉnh cầu Bagnell ngừng tàn sát. Đây là chiến tranh, là chuyện quan hệ đến sự sinh tồn của tất cả mọi người. Rất nhiều khi, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng. Sự thật luôn tàn khốc, về điểm này các nàng đã có cảm nhận sâu sắc.
Nhữ Thu đột nhiên phát hiện các tạp tu kia tựa hồ muốn chạy trốn, không khỏi chỉ vào màn hình: “Đại thúc, bọn họ muốn bỏ chạy.”
“Hắc hắc. Bọn họ chạy không thoát đâu.” Bagnell cười hắc hắc.
Nhữ Thu mặc dù không rõ tại sao, nhưng vừa nghe được giọng cười như vậy của Bagnell liền biết rằng hắn nhất định đã có chuẩn bị. Quả nhiên, ngay khi nàng tưởng rằng các tạp tu này đã thoát khỏi vòng vây thì đột nhiên, không hề có một dấu hiệu nào báo trước, công kích long trời lở đất nổ ra.
“Ồ. Thì ra nơi đó còn có mai phục. Đại thúc, bố trí như vậy thì thật phiền toái. Chi bằng tiêu diệt toàn bộ bọn chúng ở trong vòng vây vừa rồi cho xong.” Tiểu Nhữ Thu nói.
“Việc này xuất phát từ những cân nhắc về thương vong. Nếu như những người này phát hiện là bị dồn bước đường cùng và liều chết chống cự, thì chúng ta rất dễ bị thương vong. Đội ngũ hiện thời còn nhiều tân binh, thuận thế mà đánh thì còn được chứ nếu mà có nhiều thương vong thì tân binh sẽ dễ hoảng sợ. Điều đó đối với chúng ta không có lợi.” Bagnell giải thích.
Ánh mắt Khương Lương sáng lên, khắc sâu vào trong lòng lời nói của Bagnell.
“Ồ, đại thúc thật là lợi hại.” Nhữ Thu đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Đại thúc, người trước kia đã từng dạy ai tác chiến chưa? Không có ai nhận người làm sư phụ sao? Người không có đệ tử à?”.
“Ồ, không có.” Bagnell đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hắn hơi giật mình, một lát sau lắc đầu:“Nếu nói có thì chắc là chỉ có nửa thôi.”
“Một nửa?” Nhữ Thu tỏ vẻ khó hiểu.
“Chuyện xảy ra trước đây rất lâu rất lâu rồi. Ta cũng không rõ vật đó đã lọt vào tay ai. Có thể người đó đã ném nó vào đống rác rồi.” Bagnell nói, như chìm trong một miền ký ức và có vẻ tự giễu cợt mình. Hắn đột nhiên cười nói:“Nói ra thì ta thực sự nên thu nhận đệ tử thôi, cũng già rồi. Tiểu sinh Khương, làm đệ tử của ta được không?”
Khương Lương đột nhiên trở nên kích động, quỳ sụp xuống đất, đập đầu hành lễ: “Sư phụ!”
“Ố, cái tên này, ngươi cũng có chút cổ hủ quá đấy. Về điểm này thì ông chủ còn hơn ngươi nhiều lắm, chỉ đáng tiếc là ông chủ không có ở đây, nếu không thì các ngươi chắc sẽ thành sư huynh đệ rồi.” Bagnell cười nói.
“Đại thúc thật là tham. Còn muốn ông chủ làm đệ tử của mình.” Nhữ Thu tỏ vẻ khinh thường. Trần Mộ là sư phụ hờ của nàng, mặc dù không có danh sư phụ, nhưng là sư phụ trên thực tế. Nếu như Trần Mộ trở thành đệ tử của Bagnell, thế thì chẳng lẽ là nàng phải gọi Bagnell là sư công sao?
Tô Lưu Triệt Nhu chứng kiến dáng vẻ nũng nịu đáng yêu của Nhữ Thu thì không khỏi mỉm cười.
Bagnell cũng cười: “Ông chủ là nhân vật thiên tài nhất mà ta từng gặp. Ông chủ là thiên tài, bộc lộ tài năng không giống như người khác. Tiểu sinh Khương cũng là thiên tài, nhưng ngươi và ông chủ có phong cách khác nhau. Tiểu sinh Khương bản tính nghiêm túc cẩn thận, làm việc đâu ra đấy, tuyệt đối không dễ phạm sai lầm. Ngươi sau này nhất định sẽ là đại tướng tài, phong cách đường đường chính chính. Bất cứ ai đối mặt với cách chỉ huy như vậy của ngươi cũng sẽ rất đau đầu bởi vì ngươi sẽ không phạm sai lầm. Mà một khi đối thủ phạm sai lầm, ngươi sẽ lấn dần từng bước từng bước một, phát huy ưu thế, cuối cùng tạo nên cục diện tất thắng. Nhưng ông chủ thì không thuộc loại này, trong đầu ông chủ không có nhiều khuôn sáo như vậy. Nhìn ông chủ đánh úp đoàn truy sát lần nọ thì có thể thấy ngay được rằng hắn dám mạo hiểm, hiểu được lẽ tùy cơ ứng biến. Nếu như nói tiểu sinh Khương là chính thì ông chủ sẽ là kì. Tuy nhiên, cái khó chính là nếu ông chủ là kì thì cái gì mới thực sự là chính. Ta cảm thấy không sao hiểu nổi là không có ai chỉ dạy, hắn làm thế nào mà được vậy chứ?”
Hề Bình chậm rãi uống trà:“Hắn có cái gì là do người khác dạy chứ ? Phỏng chừng chỉ Weah đã từng dạy hắn. Nhưng còn chế tạp thì sao? Còn kĩ xảo tạp tu thì sao? Ông chủ là một kẻ biến thái.”
“Weah cũng là một kẻ biến thái.” Bagnell tiếp lời.
Rống rống rống! Con chó mập sủa lên vài tiếng, hung dữ nhìn chằm chằm vào Bagnell, làm bộ muốn cắn. Bagnell toát mồ hôi lạnh. Tô Lưu Triệt Nhu nhẹ nhàng trấn an con chó mập, nó mới hậm hực ngồi xuống trở lại. Trong số những người ở đây, chỉ mình Tô Lưu Triệt Nhu có thể đến gần con chó mập vì nàng đã từng nhổ giúp một cái dằm trên đầu lưỡi của nó.
“Báo cáo, địch nhân đã bị giết sạch. Bên ta bị thương mười chín, tử vong một người.” Người báo cáo là Lô Tiểu Như. Nàng có tư thế hiên ngang, khí chất của một tạp tu đánh qua trăm trận, làm người khác mê đắm.
“Thế mà cũng có thương vong.” Bagnell lắc đầu, bĩu môi: “Tân binh đúng là tân binh!”
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Khương Lương: “Phải rồi, trong tin tức lần trước có nói ông chủ đi đâu không?”
Khương Lương đáp:“Ông chủ dẫn đám tạp tu mới chiêu mộ rời khỏi thành phố Đông Thụy tiến vào rừng, hướng đi không rõ.”
Thiên Lý tạp của bọn họ bị phá hủy, không thể liên lạc được với Trần Mộ và Weah. Nhưng cũng may là bọn họ biết được thân phận cải trang của Trần Mộ, mà một loạt hành động của Trần Mộ trong khoảng thời gian này cũng làm người khác chú ý, nên bọn họ có thể từ trong tin tức đoán được một phần hướng đi của ông chủ.
“Ông chủ muốn làm cái gì?” Bagnell rơi vào trầm tư. Ông chủ chiêu mộ tạp tu với quy mô lớn, sau đó đột nhiên biến mất khỏi thành phố Đông Thụy và tiến vào rừng, ngay cả Bagnell cũng không thể đoán ra hành tung tiếp theo của hắn. Chi viện cho mình ư? Khó có khả năng, vị trí của ông chủ thật sự cách bọn họ quá xa. Ông chủ..
Hắn một lần nữa nhìn xuống địa đồ, hàn quang chợt lóe lên trong mắt: “Nghỉ ngơi ba tiếng, toàn đội quay trở lại thành phố Lý Giang.”
@#$%^&
Trong toa xe chạy trong rừng tối đen như mực, chỉ có ngọn đèn bàn trước mặt Trần Mộ phát sáng, trước mặt hắn bừa bộn rất nhiều linh kiện. Mặc dù hắn cũng không tính là học được quá nhiều công nghệ gia công kim loại tinh xảo của Mặc Sĩ tộc, nhưng hắn vẫn có thể chế tạo linh kiện kim loại phù hợp yêu cầu của hắn một cách hết sức thuần thục.
Cách làm của hắn cũng không phức tạp. Hắn chuẩn bị một loại ‘khuôn’. Rót tạp mặc vào trong ‘khuôn’, sau khi truyền cảm giác vào thì cảm giác sẽ ứng với những họa tiết cần thiết đã được bố trí một cách đặc biệt. Tại thời điểm ‘khuôn’ tiếp xúc với tấm tạp phiến trắng, tạp mặc chảy vào dọc theo các họa tiết, cảm giác cũng được truyền vào tương tự. Ba thứ này đồng thời phát sinh liên hệ trên tấm tạp phiến trắng, từ đó mà chế tạo ra tạp phiến. Như vậy, điều mà chế tạp sư cần phải làm là truyền cảm giác vào nó.
Cách làm thì không phức tạp, nhưng khi chế tạo thì độ khó lại không thấp. Trong đó, chỗ khó khăn nhất chính là khống chế cảm giác như thế nào để có thể phân bố theo yêu cầu của các họa tiết.
Để tạo ra tác dụng cuối cùng này là kết cấu trù, một kết cấu trù không phức tạp. Gợi ý cho Trần Mộ chính là thế giới nước đơn giản, tấm tạp phiến kia đối với hắn mà nói là có chút xa vời. Thế giới nước đơn giản mẫn cảm dị thường đối với cường độ cảm giác, chỉ khi cường độ cảm giác lên cao đến một cường độ nào đó thì mới có thể đáp ứng một số điều kiện trong thế giới nước.
Trần Mộ liền nghĩ đến việc lợi dụng loại đặc tính này để đo lường cảm giác. Khi vị trí mà cảm giác truyền vào đạt tới giá trị cần thiết, vị trí truyền nhập cảm giác sẽ tự động chuyển hướng tới một họa tiết khác. Khi tất cả các họa tiết đều đạt tới giá trị cần thiết đã xác định thì máy cơ khí sẽ tự động cắt đứt việc truyền cảm giác vào và hoàn thành chế tạo tạp phiến.
Máy thí nghiệm vừa mới được hoàn thành cơ hồ chiếm mất một nửa không gian của toa xe đi rừng. Một quang ảnh hình vuông hiện lên trước mặt Trần Mộ. Đây là hình ảnh vị trí hạch tâm của khuôn, cũng là hệ thống trung tâm của cả chiếc máy. Hắn cần phải hoàn thành những họa tiết ở chỗ này, hơn nữa còn cần phải tiến hành đánh dấu hoàn toàn chính xác trị số giá trị cảm giác cho mỗi vị trí họa tiết.
Hắn lấy ra một cây bút sắt đen tuyền không có gì nổi bật. Mũi nhọn của cây bút sắt đột nhiên phát ra một luồng quang mang cực nhỏ, nếu như nhìn kĩ, thì sẽ phát hiện điểm quang mang ấy chỉ to bằng đầu ngọn bút Nhược Thủy của hắn. Tay cầm cây bút sắt, lấy quang mang làm ngòi bút, Trần Mộ liền vẽ những họa tiết của tạp phiến ở trên quang ảnh hình vuông này.
Theo chuyển động đầu ngòi bút của hắn, trên hình ảnh xuất hiện những đường ánh sáng thanh mảnh. Hắn vẽ cực kì cẩn thận, liên tục không dừng lại một chút nào. Hắn hiện tại đang vẽ những họa tiết cho một thẻ năng lượng ba sao. Loại này đối với hắn mà nói tất nhiên là hết sức quen thuộc. Hắn hoàn thành rất nhanh, kiểm tra lại cẩn thận một lần nữa rồi mới hài lòng buông cây bút sắt.
Hiện giờ hắn cần phải làm bước thứ hai là hoàn thành việc đánh dấu giá trị cảm giác cho mỗi vị trí họa tiết. Hắn để họa tiết nằm ngang trước mặt mình, cầm lấy một cây bút sắt khác. Điểm sáng đầu cây bút sắt này có màu đỏ. Hắn nhẹ nhàng điểm liên tiếp vài cái vào họa tiết vừa mới hoàn thành. Họa tiết chợt phóng đại lên trước mắt hắn, cái họa tiết chỉ không lớn hơn một nửa cái bàn tay trẻ con phút chốc to lên bằng một cái bàn nhỏ, mọi nét họa tiết ở trước mặt hắn đều trở nên rõ ràng có thể thấy được.
Trần Mộ không do dự nữa, cầm lấy cây bút sắt ngòi sáng đỏ kia bắt đầu lướt dọc theo những họa tiết ở bên trên đó. Chỉ thấy cây bút sắt trên tay hắn không ngừng lên xuống, rồi một vạch đỏ uốn lượn nhấp nhô xuất hiện trên họa tiết. Nhưng hễ vạch đỏ đi qua một vị trí nào thì nơi đó lập tức xuất hiện một quầng sáng màu đỏ, tạo thành mối liên hệ giữa vạch đỏ và họa tiết. Khi hắn vẽ xong, họa tiết vốn bằng phẳng liền nổi lên thành hình khối, hơn nữa trên mặt nhấp nhô không đều, tựa như một bức tường thành thời cổ đại cỡ nhỏ chạy ngoằn nghoèo. Vị trí của vạch đỏ này đại biểu cho cường độ cảm giác của mỗi một vị trí trên đó.
Lại cẩn thận kiểm tra một lần nữa, cuối cùng hắn mới xác định các giá trị được đánh dấu không có sai sót.
Làm xong những việc này, hắn bắt đầu điều chế tạp mặc cho thẻ năng lượng ba sao. Động tác của hắn rất nhanh, tạp phiến ba sao hắn đã chế tạo cũng không phải là ít.
Vừa điều chế xong tạp mặc, hắn cẩn thận rót vào trong chiếc máy. Làm xong xuôi tất cả, hắn hít thật sâu một hơi.
Có thành công hay không, hãy xem thời điểm này!