Tất cả tạp phiến trên bàn đều là năng lượng tạp tứ tinh. Nghĩ lại lúc trước mình lại hoài nghi những người này không có năng lực chế tạo năng lượng tạp tứ tinh, Trần Mộ liền cảm thấy hơi xấu hổ.
Tuy nhiên mà tinh thần làm việc của những người kia thực sự rất cao! Trần Mộ than thầm, hắn chưa từng gặp chế tạp sư cao cấp nào chăm chỉ như thế. Chỉ cần nhìn đống năng lượng tạp như núi ở trên bàn thì có thể tưởng tượng được hiệu suất làm việc của những chế tạp sư này cao cỡ nào, bọn họ cố gắng ra sao!
Những người này đã hoàn toàn phá vỡ ấn tượng trong đầu Trần Mộ về chế tạp cấp cao. Hơn nữa, lúc Trần Mộ đi vào thì chẳng ai ngước đầu lên xem. Mỗi người trong bọn họ đều miệt mài làm việc, con mắt của mỗi người đều đỏ bừng. Có không ít người sưng cả hai mắt, vừa nhìn qua là biết do thức đêm mà nên.
Trần Mộ đứng giữa căn phòng, cũng chẳng có ai thèm để ý tới. Những người này thật sự là quá mải mê với công việc, vẻ mặt của bọn họ hơi đờ đẫn, động tác có chút máy móc nhưng mà tốc độ làm việc không hề chậm đi.
Thấy thế, Trần Mộ đành phải mở miệng:
- Các vị, xin hãy nghỉ một lát.
Lời nói của Trần Mộ lập tức phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng. Những chế tạp sư của Tư Nguyên học phủ nhanh chóng ngẩng đầu lên, mặt thờ ra. Trần Mộ thấy như vậy thì cảm động không thôi. Hắn biết, làm cùng một công việc quá nhiều sẽ dễ dàng sinh ra vẻ mặt này.
Mọi người làm việc rất tốt!
Sau khoảng nửa phút, những người này mới phục hồi lại tinh thần. Vị chế tạp sư đứng đầu khi nhìn thấy Trần Mộ, liền nghiêm mặt, không hề khách khí nói:
- Ngươi tới làm gì?
Người này nói xong bèn vung tay chỉ vào năng lượng tạp tứ tinh trên bàn rồi nói với giọng có chút thách thức:
- Chừng này năng lượng tạp tứ tinh đã đủ chưa?
Hiện trên bàn có ít nhất 400 tấm năng lượng tạp chất đống lại, ai nhìn thấy cũng phải hoa cả mắt.
Trần Mộ im lặng suy nghĩ một chút rồi thành thật nói:
- Không đủ!
Nhìn qua thì 400 tấm năng lượng tạp có vẻ rất nhiều, nhưng quy mô đội ngũ hiện tại đã mở rộng lên hơn 400 người, chia đều ra tự nhiên là không đủ, nhất là loại vật tư dự trữ cho chiến đấu này. Trần Mộ cho tới bây giờ cũng hiểu được là thứ này có càng nhiều càng tốt.
Người cầm đầu có một chút khó chịu, gân xanh trên trán nổi lên, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của hiệu trưởng thì đành nén câu chửi xuống. Tuy nhiên mặt hắn trở nên đỏ bừng, cực kì bất mãn nói:
- Vậy ngươi tới đây làm gì?.
- Việc chế tạo năng lượng tạp có thể tạm trì hoãn một chút, còn có việc khác cần mọi người đi làm.
Trần Mộ trả lời.
Lúc này tất cả những chế tạp sư trong phòng chợt thở dài một hơi, chế tạo năng lượng tạp tứ tinh liên tục trong mấy ngày đã khiến họ muốn phát điên! Trong mắt bọn họ, loại công việc nhàm và máy móc này không có chứa một chút kĩ thuật nào, mà chỉ hành hạ đầu óc. Bọn họ đã sống an nhàn sung sướng từ lâu, làm sao có thể quen được với những công việc như vậy? Nếu như không xả cơn giận trong lòng ra, có lẽ bây giờ bọn họ chỉ làm cho có mà thôi.
Lúc này nghe nói là không cần chế tạo năng lượng tạp tiếp nữa thì bọn họ như trút được gánh nặng trong lòng.
Trời ạ, rốt cuộc cũng thoát khỏi khổ cực rồi! Rất nhiều người cảm thấy mũi bị nghẹt và mắt cay lên. Vì thể diện tranh một câu nói mà bọn họ làm ngày làm đêm. Làm việc với cường độ cao mà không có đủ thời gian để nghỉ ngơi khiến bọn họ trở nên cực kì mệt mỏi, cả người sụt cân rất nhiều.
Hiện tại, tất cả mọi người, bao gồm cả người cầm đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất. Chỉ cần không bắt bọn họ chế tạo năng lượng tạp tứ tinh thì làm chuyện gì cũng được.
- Tốt lắm!
Chế tạp sư cầm đầu đồng ý ngay lập tức mà không hề do dự. Điều này làm cho Trần Mộ cảm thấy tinh thần làm việc của những người này quả là không thể lay chuyển.
Tại căn phòng huấn luyện số 9 trên tầng 7.
Đó là một sân huấn luyện cực kì rộng, có thể chứa khoảng 700 người huấn luyện cùng một lúc. Đây cũng là sân huấn luyện lớn nhất của cả căn cứ. Lúc trước, bởi vì số người quá ít nên đây là lần đầu tiên nơi này được sử dụng.
Tất nhiên đây là nói đến 405 tạp tu. Theo ý của Bagnell, tất cả lối ra vào tầng 7 đều được khóa chặt để không ai có thể rình mò.
Trong mắt Bagnell hiện ra vẻ sắc sảo, ánh mắt sắc bén. Sân huấn luyện tĩnh lặng không có một tiếng động, mọi người lo sợ nhìn vào người phụ trách an ninh này.
Nói chung, không ai ngờ rằng chức phụ trách an ninh chỉ là do Bagnell tùy ý đặt ra để tạo thân phận cho mình mà thôi. Cho dù không ai biết điều này nhưng chẳng người nào dám bất kính với hắn. Bọn họ tận mắt thấy hơn 20 cao thủ ngoan ngoãn như những con cừu con, phục tùng trước mặt Bagnell. Ý nghĩ của bọn họ rất đơn giản, ngay cả cao thủ cũng không dám trái ý vậy thì những kẻ tầm thường như bọn họ, nếu như đắc tội với hắn thì liệu có còn đường sống hay sao?
Hơn nữa còn có hai tạp tu đang đứng sau Bagnell. Người ta là cao thủ chân chính, bất kì ai cũng có thể giết chết một đám người ở đây chỉ bằng ngón tay út.
- Kể từ hôm nay, mọi người sẽ tiến hành huấn luyện những nội dung cơ bản nhất.
Vẻ mặt Bagnell vẫn lạnh lùng, ánh mắt dường như có thể giết người đảo qua những người này, nhưng là không có ai dám nhìn thẳng vào hắn.
- Huấn luyện này rất đơn giản, sẽ không có ai bị thương, cũng chẳng chết người, có thể nói là rất an toàn.
Bagnell cười tươi hiện rõ hai hàm răng trắng bóng, nụ cười của hắn khiến kẻ khác thấy lạnh cả người.
Bọn họ liền nhanh chóng hiểu rõ cái gì gọi là không có thương tích, không chết người.
Mọi người làm đi làm lại một ít động tác cơ bản, mà một số động tác trọng yếu thì Bagnell bắt bẻ tới từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, không cho phép xuất hiện bất kì sai lệch nào. Hơn nữa đây là huấn luyện theo nhóm, chỉ cần một người trong nhóm làm sai thì cả nhóm phải thực hiện lại một lần nữa.
Các tạp tu luôn mồm kêu khổ suốt cả ngày, nhưng bọn họ cũng chỉ dám than thở với nhau trong lúc nghỉ ngơi mà thôi. Một khi huấn luyện chính thức bắt đầu thì không có ai dám lười biếng.
Hai người đứng sau Bagnell, một người am hiểu theo dõi mục tiêu, bất cứ một động tác nhỏ nào trong sân huấn luyện đều không thể tránh khỏi cảm giác của hắn. Còn tạp tu kia, mặc dù thấp lùn nhưng thân hình rất cường tráng làm cho hắn trông như một ngọn núi nhỏ. Điều càng để người khác khiếp sợ là ánh mắt của hắn lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Có một kẻ lười biếng, sau khi bị phát hiện liền bị hắn kéo ra phía sau thật xa. Sau đó tiếng la thảm thiết vang vọng khắp sân huấn luyện khiến đám tạp tu tái mặt, tim đập thình thịch theo tiếng thét thất thanh của tên lười kia.
Sau tấm gương của tên kia, những người còn lại tự nhiên trở nên thành thật hơn rất nhiều. Tuy nhiên bọn họ mau chóng nhận ra, chỉ cần huấn luyện chăm chú thì cho dù là bọn họ nói gì vào lúc nghỉ ngơi thì lão đại cũng chẳng thèm quan tâm.
- Đáng chết, ngày hôm đó không hiểu như thế nào tự nhiên lại chui đầu vào chỗ chết như thế này.
Có người nhịn không được oán thán.
- Ai mà biết được, dù sao ta vẫn cảm thấy không sao cả, không cần phải liều mạng mà vẫn có thể kiếm nhiều tiền như vậy, cũng là hợp tình hợp lí thôi.
Một người thành thật nói.
- Đúng vậy, đầu năm này tiền trở nên khó kiếm! Ta nhận được mức lương cao như vậy, chịu khổ một chút cũng là bình thường.
Một người khác tiếp lời.
- Ta không sợ chịu khổ, nhưng là nếu như tiếp tục huấn luyện như thế có lẽ ta muốn điên mất thôi! Quả là cầm dao từ từ mà hành hạ người khác a!
Lời nói này vừa đi ra ngay lập tức nhận được sự đồng ý của rất nhiều người.
Đột nhiên có một tiếng cười lạnh truyền đến:
- Các người thì biết gì mà nói, phương thức huấn luyện mà tổng phụ trách sử dụng là một kiểu huấn luyện của quân đội. Tiêu chuẩn này cũng chỉ là mức độ bình thường trong quân đội mà thôi. Hừ, tổng phụ trách không phải là người đơn giản như các ngươi vẫn nghĩ đâu! Ông chủ của chúng ta lại càng sâu không thể lường được.
- Phương pháp huấn luyện của quân đội sao? Lão đệ đừng nói đùa chứ, nếu quân đội huấn luyện những cái động tác vô dụng như vầy thì đánh trận cái quái gì chứ!
Có người không nhịn được bèn phản bác.
Người kia trợn mắt rồi nói:
- Không biết thì đừng có mà làm loạn, đây chính là huấn luyện kỉ luật tiêu chuẩn của quân đội, mỗi tân binh đều phải trải qua.
Thấy vẻ mặt hoài nghi của mọi người, hắn cười lạnh bổ sung một câu:
- Ta đã từng tại ngũ 5 năm. Dù sao cũng xin khuyên các vị một câu, nên tập trung huấn luyện, đến lúc cần thiết thì các ngươi sẽ biết là nó có thể dùng để cứu mạng của mình.
Nói xong câu đó, mặt hắn cũng trở nên thờ ơ chẳng muốn nhìn phản ứng của mọi người, sau đó xoay người rời đi.
Bagnell đã sớm chú ý tới người này, hắn tên là Khương Lương. Động tác của hắn cực kì chính xác, vừa nhìn qua là biết hắn từng ở trong quân đội.
Những tay lính mới kia hiện đang tập là huấn luyện kỉ luật cơ bản nhất của quân đội. Huấn luyện kỉ luật là huấn luyện đặc biệt cho tân binh vừa nhập ngũ, để bồi dưỡng tính kỉ luật và ý thức tập thể. Điểm đặc trưng lớn nhất của nó chính là nhàm chán.
Quân đội liên bang tuyển chọn binh lính cực kì nghiêm khắc, chỉ có những kẻ có thực lực hoặc có nhiều tiềm năng mới có thể nhập ngũ. Quân đội cũng là nơi tập trung tinh anh nhiều nhất liên bang, mỗi binh lính bình thường đều có thể xem là cao thủ.
Chế độ phúc lợi của quân đội quả thật rất tốt, hơn nữa lại có danh dự rất cao cùng với địa vị xã hội. Chế độ đào tạo cực kì hoàn thiện, các loại tài nguyên phong phú không phải ở bên ngoài có thể so sánh với. Một khi gia nhập quân đội thì rất ít người xuất ngũ, chỉ khi nào đến tuổi về hưu mới có thể lựa chọn xuất ngũ.
Khương Lương nhìn qua mới chỉ có 24 tuổi, theo lí thuyết thì người này không thể rời quân ngũ. Nhất là cựu binh như hắn, chỉ cần có thực lực thì chắc chắn sẽ được các tạp tu đoàn nhiệt liệt mời gọi. Tại sao hắn lại phải gia nhập vào đây?
Hắn bèn cho người gọi Khương Lương đến gặp.
- Người từng ở trong quân ngũ phải không?
- Đúng, thưa chỉ huy!
Khương Lương đứng thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn không chớp.
- Mấy năm?
- Báo cáo chỉ huy! 5 năm!
Bagnell thầm kinh ngạc. 5 năm tại ngũ, mặc dù không thể đảm nhận chức vụ trọng yếu nhưng là quân nhân kì cựu. Hắn biết rõ quy củ của quân đội liên bang, bọn họ luôn cực kì coi trọng và cấp cho những người này đãi ngộ rất cao. Hơn nữa Khương Lương mới 24 tuổi mà đã tại ngũ 5 năm, điều đó chứng tỏ rằng hắn vào quân đội lúc chưa đến hai mươi tuổi.
Chưa đến hai mươi tuổi đã nhập ngũ, có thể thấy rằng người phụ trách tuyển chọn đánh giá tiềm lực của hắn rất cao.