Mục lục
Tạp Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một màn kỳ diệu đã xảy ra!

Sắc trời chung quanh đột nhiên tối sầm lại, chúng nhân tựa như bỗng nhiên bị màn đêm bao phủ. Biến cố thình lình xảy ra đã dọa cho tất cả mọi người nhảy dựng lên. Đám người Weide như lâm đại địch, bọn họ trước giờ chưa từng gặp phải tình huống quỷ dị như thế. Bá Vấn cùng Trình Anh lại còn kích hoạt luôn lồng năng lượng, một cái màu trắng, một cái màu xanh biếc, trong bóng đêm vô cùng rõ ràng.

Trần Mộ không hề kinh hoảng, hắn biết điều này cũng không phải là sắc trời phát sinh biến hóa gì, mà là bọn họ đang ở trong một loại ảo giác. Hắn đã tiến vào tạp phiến thần bí vô số lần, dạng ảo giác cỡ lớn như vậy đã tiếp xúc rất nhiều, liếc mắt một cái là nhận ra ngay. Thế giới nước đơn giản mà hắn chế tạo sau đó mặc dù còn có phần thô thiển, nhưng cũng đã khiến cho sự hiểu biết của hắn đối với ảo giác càng sâu sắc hơn.

Nhưng hắn cũng không bởi vì vậy mà buông lỏng chút nào, những ảo giác này đích thật là giả nhưng điều đó không có nghĩa là bọn họ không bị nguy hiểm. Trái lại, tính nguy hiểm của nó cực lớn, người lâm vào mà chỉ không cẩn thận một chút là có thể nguy hiểm đến tính mạng. Đặc điểm của ảo giác thật thật giả giả đan xen, trong thật có giả, trong giả cũng có thật, thật giả khó phân.

Ngay lúc này, dị biến đột nhiên phát sinh.

Vô số quang cầu to bằng nắm tay bay lên, chiếu sáng cả một khoảng chung quanh. Ánh sáng của những quang cầu tản ra đó cũng không chói mắt, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lẽo dị thường. Quang cầu bay lên ước chừng tới vị trí ngực của mọi người liền dừng lại bất động, chỉ lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.

Trước ngực Trần Mộ cũng có một quang cầu, do dự một chút, hắn vẫn thò tay thử, định chạm nhẹ vào nó.

Ngón tay vừa mới va chạm vào quang cầu, đột nhiên trên không trung bỗng một giọng nói vang lên:

- Hệ thống kích hoạt, có được quyền hạn giả linh. Bắt đầu quyền hạn phán định ban đầu.

Giọng nói đột nhiên xuất hiện không hề có dấu hiệu báo trước khiến mọi người giật thót mình, chúng nhân còn chưa hiểu mô tê gì thì dưới chân bỗng nhiên trống không. Bá Vấn cùng Weah phản ứng nhanh nhất. Bá Vấn vẫn luôn chuẩn bị sẵn sàng, hắn trước tiên khởi động khí lưu tạp, liền muốn chạy luôn ra ngoài. Còn Weah thì lại đánh về phía Trần Mộ.

Quang cầu lơ lửng xung quanh mọi người thình lình hóa thành một chùm quang vũ (một khoảng mưa ánh sáng), bao trùm mọi người vào trong. Một chùm ánh sáng đục thủng luôn lồng năng lượng của Bá Vấn, lưu lại trên người hắn một vết sém. Bá Vấn sợ đến suýt nữa thì hồn phi phách tán. Uy lực của chùm ánh sáng này vậy mà có thể dễ dàng đục thủng lồng năng lượng của hắn như thế! Thật quá đáng sợ!

- Cảnh cáo, người rời khỏi vị trí sẽ bị phán định thành mục tiêu công kích.

Tốc độ lui về phía sau của Weah còn nhanh hơn so với tốc độ hắn vọt về phía trước, mắt mọi người hoa một cái, hắn tựa như đã đứng nguyên tại chỗ không di động nữa.

Dưới tình huống không có bất cứ phản kháng gì, mọi người rơi ào ào xuống phía dưới. Nhưng quá trình rơi xuống lại kéo dài kỳ lạ, chung quanh tối đen như mực, không có một tia ánh sáng nào.

Trong tất cả, Trần Mộ chắc chắn là người trấn định nhất. Hắn hiểu được tính chất của ảo giác này không khác lắm so với tạp phiến thần bí. Chúng tựa như quy tắc, chỉ cần không làm ngược lại, sẽ không có nguy hiểm. Hơn nữa hắn rất tò mò, đến tột cùng là ai lại có thể chế tạo ra được dạng ảo giác thần kỳ như vậy. Trần Mộ chưa từng nghe nói thời nay có vị chế tạp sư nào có thể chế tạo ra được ảo giác cùng loại.

Đây đã là lần thứ hai hắn gặp phải dạng ảo giác làm cho người khác không cách nào phân biệt được thật giả như vậy. Đột nhiên nghĩ đến tấm tạp phiến thần bí của mình, niên đại của nó cũng tương tự, rất rất lâu rồi. Chẳng lẽ trình độ của chế tạp sư cổ đại đều cao siêu như thế sao? Trên sách không phải nói trình độ của chế tạp hiện đại so với cổ đại càng thêm tiên tiến ư? Sự thật trước mắt lại dường như đang nói cho Trần Mộ một đáp án hoàn toàn ngược lại.

Tốc độ rơi xuống đột nhiên chậm lại. Trần Mộ cảm giác mình tựa hồ được một luồng lực lượng nào đó nâng lên, làm giảm tốc độ rơi xuống.

“Thật sự là thần kỳ a!” Trần Mộ không kìm được lại thán phục lần nữa. Ảo giác có thể làm được đến bước này, quả thực có thể hình dung là không thể tưởng tượng nổi, kỹ nghệ thủ pháp thập phần cao minh. Chung quanh vẫn là một khoảng tối đen, hắn không nhìn thấy bất cứ ai cả. Tốc độ rơi xuống vừa rồi quá nhanh, hơi hé mồm ra là gió liền chui vào, không cách nào lên tiếng được.

- Mọi người ở đâu?

Trong bóng tối, Trần Mộ không cách nào phán đoán được vị trí những người khác, chỉ đành lớn tiếng hô.

Giọng nói của Alfonso hơi sợ hãi lại có phần hưng phấn vang lên không xa:

- Tiên sinh, ta ở đây.

Trừ Alfonso ra, không còn ai đáp lại cả. Trần Mộ bất giác hơi nhíu mày, không kìm được hô tiếp:

- Còn có ai khác nữa không?

Không người nào đáp lại.

“Bịch”, cảm giác chân chạm đất rốt cuộc cũng làm cho Trần Mộ thở phào.

- Chỗ này là sao vậy?

Alfonso hơi hoảng sợ hỏi. Phản ứng của hắn khiến Trần Mộ khá hài lòng, xem ra những khó khăn nguy hiểm trải qua thời gian gần đây cũng làm cho Alfonso lớn gan không ít.

- Còn chưa rõ tình trạng thế nào.

Lời Trần Mộ nói tựa hồ có một loại lực lượng làm yên ổn lòng người, Alfonso lập tức bình tĩnh lại.

Hắn cười nói:

- Chúng ta không phải là đang trúng thưởng chứ?

- Rất có khả năng.

Trần Mộ nói vẻ hài hước ít thấy.

Ánh sáng chung quanh dần dần rõ hẳn, hai người cũng có thể thấy rõ cảnh tượng xung quanh. Quanh bốn phía bọn họ, có rất nhiều quầng sáng dựng đứng, mỗi một quầng sáng ước chừng năm sáu mét vuông.

Ở chính giữa.

Trần Mộ nheo mắt, nhìn hình ảnh trên những quầng sáng đó.

Ánh mắt đầu tiên của hắn bị hút vào một quầng sáng trước mặt, quầng sáng này là cấu vân của một tấm tạp phiến. Mà Alfonso thì đang si mê nhìn lên một quầng sáng khác, trên đó là một kiện sơ đồ dụng cụ thí nghiệm cực kỳ tinh xảo.

“Làm bài?”

Trần Mộ tựa hồ phát hiện được một đầu mối nhỏ, khóe miệng của hắn bất giác khẽ mỉm cười. Công việc này, hắn thích.

Bá Vấn cùng Weah bị phân cùng một chỗ, khảo nghiệm bọn họ gặp phải khác hoàn toàn với Trần Mộ và Alfonso.

Đây là một khu địa hình phức tạp do vô số núi đá tạo thành, kéo dài mấy chục km. Weah cùng Bá Vấn đang ở trong khu núi đá này, mà trên đỉnh đầu bọn họ, có mấy trăm vật thể hình dạng quái dị đang lơ lửng. Những vật thể này không ngừng phóng ra các loại chùm ánh sáng trí mạng. Những chùm ánh sáng này cực kỳ chuẩn xác, hơn nữa uy lực vô cùng kinh người.

Weah giống như một quả cầu nẩy, chạy nhảy không ngừng trên núi đá, không hề dừng lại nghỉ. Những chùm ánh sáng này bắn vãi vào núi đá, nhưng không có một chùm nào đánh trúng được nam nhân đáng sợ này.

Bá Vấn thì bi thảm hơn nhiều! Phương thức tác chiến của Weah hắn không cách nào bắt chước được, mà lồng năng lượng bảo vệ hắn trước những chùm ánh sáng này mỏng manh như giấy. Trên người hắn đã xuất hiện mấy chục vết thương, điều duy nhất đáng được ăn mừng chính là những chùm ánh sáng này cũng không nhắm vào chỗ yếu hại của hắn, nếu không hắn đã sớm toi rồi.

Viễn trình tạp tu đối với việc tránh né hỏa lực như thế này còn kém xa cận chiến tạp tu. Nếu như Trần Mộ ở này, quả quyết sẽ không chật vật như thế. Điều này cũng không có nghĩa là lực chiến đấu của Bá Vấn không bằng Trần Mộ, mà là phương thức chiến đấu quyết định. Mỗi một loại phương thức chiến đấu đều có ưu điểm, nhưng nhất định cũng sẽ có nhược điểm. Viễn trình tạp tu trên phương diện phát ra hỏa lực, phạm vi công kích, đều vượt xa cận chiến tạp tu.

Khiến cho Bá Vấn thấy an tâm một chút là những chùm ánh sáng đó cũng không có ý lấy mạng mình, chúng nó hẳn là đang tiến hành hạng mục khảo nghiệm nào đó. Những khảo nghiệm này thoạt nhìn tựa hồ hết sức nguy hiểm, hắn phỏng đoán, khi khảo nghiệm chấm dứt nhất định sẽ có nội dung khôi phục trị liệu, v.v.

Nhưng hắn vẫn đang cố hết sức né tránh, mặc dù việc đó cũng không có tác dụng quá lớn, nhưng nghị lực của hắn cũng rất kinh người. Huống chi, nếu hắn ước lượng đây là khảo nghiệm, lại làm được càng xuất sắc thì chỗ tốt tự nhiên cũng sẽ càng nhiều.

Bẻ quặt hình chữ V, trườn như rắn, tăng tốc ngắn ba lần…

Mặc dù thỉnh thoảng lại có chùm ánh sáng bắn vào người hắn, nhưng Bá Vấn vẫn kiên trì cắn răng trụ lại, ương ngạnh tận lực né tránh, không né được thì hắn ngạnh kháng lại. Hắn có thể kiên trì đến bây giờ, hoàn toàn dựa vào nghị lực kinh người.

Chùm ánh sáng càng ngày càng dày đặc, Bá Vấn đột nhiên thoáng thấy không xa có một khối đá nhô lên, lòng thầm mừng rỡ, đây chính là một nơi yểm hộ của thiên nhiên. Khoảng cách giữa hắn và nó vừa đủ hoàn thành một lần động tác chiến thuật bẻ quặt chữ V.

Bá Vấn cắn răng, tốc độ tăng chóng mặt, vọt tới chỗ khối đá kia.

Chùm ánh sáng dày đặc như mãng xà ngoạc hàm răng ra, đuổi theo sát sạt không bỏ. Hơn nữa cự ly giữa hắn và chúng đang thu lại từng chút một, nếu như bị chùm ánh sáng dày đặc như thế đánh trúng, lần khảo nghiệm này, chắc chắn lập tức dừng lại. Hắn tính toán được, khi hắn bay đến phía sau khối đá thì vừa lúc công kích của chùm ánh sáng đạt tới mức cao nhất. Hắn kiên trì lâu như vậy, đối với quy luật công kích của chùm ánh sáng cũng bắt đầu có giải thích nhất định. Sau khi chùm ánh sáng công kích đạt cao điểm, tần suất công kích sẽ giảm trên phạm vi lớn.

Khối đá trước mắt hắn to hẳn ra, trong lòng vui vẻ, tính toán của hắn không sai lầm.

Đột nhiên sau núi đá, một cánh tay vươn ra.

Dưới tình huống bất ngờ không kịp phòng ngự, Bá Vấn cực kỳ hoảng sợ, vừa định phản ứng tránh né cái tay này, nào ngờ cổ tay nó đột nhiên rung lên, một hòn đá nhỏ đột ngột bắn nhanh tới mắt hắn.

Bá Vấn theo phản ứng bản năng quay đầu đi, muốn tránh hòn đá kia, song lúc này hắn đang phi hành, biến cố đột nhiên này làm cho cảm giác của hắn thoáng cái bị rối loạn, Bá Vấn đang phi hành với tốc độ cao giữa không trung nhất thời mất đi sự khống chế.

Hòn đá bay sát sạt mặt hắn, song chùm ánh sáng theo sát đằng sau hắn đã bao trùm hắn lại trong mưa ánh sáng.

Bá Vấn trong nháy mắt bị đánh thành cái sàng (thủng lỗ chỗ), vô số chùm ánh sáng xuyên thấu qua thân thể của hắn.

Biến cố đột nhiên này cũng làm cho trường khảo nghiệm lập tức chấm dứt, những phi hành khí (1) kỳ quái kia trên bầu trời biến mất không thấy, núi đá liên miên bất tuyệt cũng biến mất theo, Bá Vấn nằm trên mặt đất, trên người chảy máu đầm đìa. Hắn mở to hai mắt, nhìn Weah trước mặt, từng ngụm máu tươi trong miệng phun ra ngoài, hắn hỏi hàm hồ không rõ:

- Vì...... Vì...... vì sao?

Weah lạnh lùng nhìn quang mang dần ảm đạm trong mắt Bá Vấn trên mặt đất.

- Trưởng lão Kit trước khi chết đã dặn dò ta, nhìn thấy ngươi, giết chết.

Weah vừa nói vừa đi đến bên Bá Vấn, cẩn thận quan sát vết thương trên người hắn, một nhát trí mạng, vị trí trái tim bị chùm ánh sáng xuyên qua.

Nói xong, thần sắc Weah lãnh đạm kích nhẹ một quyền vào vùng ven vết thương nơi trái tim Bá Vấn. Thân thể hắn bỗng dưng cứng đờ, con mắt lồi ra ngoài, không còn nhúc nhích.

------------------

1: Phi hành khí: Tên gọi chung động cơ bay trong không trung như: khí cầu; máy bay; tên lửa; vệ tinh nhân tạo; phi thuyền vũ trụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK