Mục lục
Tạp Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lão đại, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà bỏ qua?” Có một đội viên không nhịn được mở miệng nói.

“Đúng vậy, chúng ta đã mất thời gian ba tháng, vất vả lắm mới tìm được bầy Hi Điểu này, đuổi theo bọn chúng tới đây, không ngờ lại bị những kẻ này giết chết! Liệu có thể nuốt giận mà bỏ qua được hay sao?” Có một đội viên phụ họa.

Những đội viên khác đều nhìn Mobley, vì bầy Hi Điểu này, bọn họ đã hao phí hết sức lực sục tìm suốt ba tháng, không ngờ bây giờ lại trở nên công cốc, dâng mỡ cho miệng mèo, bọn họ làm sao lại không tức giận được cơ chứ?

Lạnh lùng nhìn thoáng qua hai tên kia, Mobley nặng nề hừ một tiếng: “Câm miệng! Các ngươi thật sự ngu ngốc như vậy sao? Chúng ta và bầy Hi Điểu này đánh nhau lâu như vậy, thực lực và sự giảo hoạt của bầy súc sinh này các ngươi còn không rõ sao? Các ngươi nhìn kĩ lại những thi thể này đi, đều bị bắn cho nát bấy! Thực lực của đám người kia như thế nào, các ngươi trong lòng không hiểu sao?”

Mọi người nhất thời im lặng, bọn họ làm sao không biết trưởng đoàn nói có lý hay không chứ? Bầy Hi Điểu này có thể khiến cho bọn họ phải đuổi theo lâu như vậy, thực lực tự nhiên không thể coi thường. Có thể tiêu diệt bầy Hi Điểu này, chứng tỏ thực lực của tiểu đội kia tuyệt đối không thể xem nhẹ.

“Nếu không phải chúng ta muốn có bộ da lành lặn, khi nào lại đến tay bọn họ?” Tên tạp tu đầu tiên không nhịn được mà lầm bầm trong miệng.

“Được rồi.” Mobley cũng không muốn dây dưa với bọn chúng: “Chúng ta đuổi Hi Điểu bay tới nơi này, may mắn là gặp phải bọn họ, nếu như gặp phải một thương đội có thực lực yếu một chút thì đó thật sự mới là phiền toái.”

Nghe Mobley nói như vậy, các thành viên khác liền sửng sốt, lúc này họ chợt hiểu ra. Đúng vậy, nếu như bầy Hi Điểu kia gây ra tai họa cho thương đội nào đó thì danh dự của Tuyết Hoa tạp tu đoàn có thể bị ảnh hưởng nhiều lắm. Bọn họ không giống như những tạp tu đoàn không có danh tiếng khác, danh tiếng của Tuyết Hoa tạp tu đoàn rất tốt, đây cũng là điểm mà các thành viên trong đoàn đều cảm thấy kiêu ngạo.

Rốt cuộc bọn họ cũng bình thản trở lại.

Không để ý đến các thành viên trong đoàn, Mobley nhìn xuống những cái xác Hi Điểu trên mặt đất. Trong giây lát hắn cảm thấy ngây người, lúc này hắn mới chợt nhớ là mình không ngờ lại quên không hỏi tên của người thanh niên và đội ngũ kia.

Hiếm hoi lắm mới gặp được một đội ngũ có thực lực mạnh mà lại không thể kết giao, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút tiếc nuối. Vị thiếu niên bình tĩnh và ung dung kia để lại cho hắn ấn tượng cực kì sâu sắc.

“Đoàn trưởng. Đoàn trưởng mau đến xem!” Đột nhiên một đoàn viên kêu lên.

“Làm sao vậy?” Mobley cảm thấy có chút kì quái ngẩng đầu lên. Người đoàn viên này rất lão luyện, hiếm khi nhìn thấy sự kinh ngạc của hắn, Mobley vừa hỏi vừa cất bước đi về phía vị đoàn viên kia.

“Đoàn trưởng, người xem.” Người này ánh mắt ngưng trọng, tay chỉ vào những miếng thịt đầy máu, những miếng thịt này đều là ở trên người Hi Điểu, ở trước mặt hắn có hơn mười miếng thịt lớn nhỏ không đồng nhất nằm rải rác trên mặt đất.

Mobley cảm thấy giật mình, không để ý đến mùi máu tanh, cầm lấy một miếng thịt quan sát một cách chăm chú. Ánh mắt hắn dần trở nên ngưng trọng. Bề mặt của những miếng thịt này bóng loáng, hẳn là bị vật gì hết sức sắc bén cắt thành. Trên mặt đất, hơn mười miếng thịt nằm rải rác, Mobley liếc mắt một cái liền nhìn ra, đây là những gì còn lại của một con Hi Điểu bị cắt đứt cổ.

Rất khó mà tưởng tượng được, loại tạp phiến nào mà lại có thể đạt tới hiệu quả như thế? Tốc độ của Hi Điểu rất nhanh, giống như một tia chớp. Lồng năng lượng hình nón do nó tạo ra có cường độ rất cao, những công kích bình thường không thể nào đánh vỡ.

Xem xét những miếng thịt Hi Điểu trên mặt đất một chút, hắn liền tìm được đầu của Hi Điểu, nó cũng bị cắt thành từng miếng nhỏ. Đầu của Hi Điểu là bộ phận thường được duy trì ở tình trạng tốt nhất sau khi săn giết, bởi vì trong quá trình chịu tấn công, nó luôn được lồng năng lượng hình nón bảo vệ.

Bất quá trong các xác chết, chỉ có một con Hi Điểu là bị như thế. Điều này làm cho Mobley cảm thấy yên tâm hơn một chút. Xem ra đội ngũ của đối phương chắc hẳn là có một vị cao thủ tọa trấn.

Ngẫm lại thì thấy cũng rất bình thường, một đội ngũ lớn như thế chẳng lẽ lại không có cao thủ tọa trấn?

Mobley hạ quyết tâm, nếu lần sau gặp lại đội ngũ kia, nhất định sẽ kết giao thật tốt với bọn họ.

Đám người Trần Mộ vẫn như cũ tiến lên phía trước, bọn họ lúc này sắp tiến vào khu Băng Tuyết.

Bọn họ dừng lại ở một thị trấn nhỏ ven khu Băng Tuyết tên là Tượng Thụ Trấn, thị trấn này so với Bolivian Tylman(Pha Đế Nhĩ Mạn) thì nhỏ hơn rất nhiều. Nó nằm ở ngoài rìa của khu Băng Tuyết, là một nơi tiếp viện hàng hóa quan trọng trước khi tiến vào khu Băng Tuyết.

Những thương đội cùng với những tạp tu vãng lai mang lại sự phồn hoa cho thị trấn nhỏ này.

Bất quá, bởi vì địa hình nơi này không được bằng phẳng cho nên không sao có được sự hoa lệ giống như Pha Đế Nhĩ Mạn, nhưng ở đây đã có thể cảm giác được một chút giá rét mà Pha Đế Nhĩ Mạn không có.

Còn chưa tới Tượng Thụ trấn, mọi người đã cảm nhận được nhiệt độ giảm xuống rất nhanh. Bọn Trần Mộ lúc này đang muốn mua một số áo ấm. Mặc dù bọn họ mặc trang phục chiến đấu có giá trị hơn 300.000 audierne, nhưng trang phục này lại không hề có tác dụng giữ ấm cho cơ thể.

Ngoài ra, bọn họ còn cần mua một số toa xe, đây là đề nghị của Brenton. Tại khu Băng Tuyết, trừ phi là cao thủ tạp tu, những người khác rất ít khi sử dụng khí lưu tạp. Những dòng không khí lạnh quỷ dị trên không trung đủ để đem ngươi đông cứng, hoặc là thổi bay ngươi đến nơi nào không biết.

So sánh với khí lưu tạp thì việc sử dụng toa xe đáng tin cậy hơn nhiều.

Đề nghị của hắn được Trần Mộ tiếp thu, trong đội ngũ có rất nhiều người không phải là nhân viên chiến đấu cho nên vấn đề an toàn cũng cần được đặt lên hàng đầu.

Brenton cảm thấy đoàn người này rất kì quái, bọn họ dường như không biết điều gì về khu Thiên Đông Lý. Hơn nữa hắn thật sự không rõ, trong đội ngũ này có nhiều người không phải là nhân viên chiến đấu, tại sao bọn họ lại không sử dụng những toa xe chở người quy mô lớn? Nếu như sử dụng toa xe chở người quy mô lớn thì bọn họ không những tới được địa phương mình muốn đi rất nhanh mà cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, về chi phí thì chắc chắn không tốn kém lắm.

Nhưng ý niệm này chỉ chợt lóe lên trong đầu hắn mà thôi, hắn không ngừng tự nhủ trong lòng, mình chẳng qua chỉ là một người dẫn đường, suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì?

Brenton cười cười, số tiền công thu được từ lần này đủ để hắn nộp thuế phúc lợi trong mấy tháng. Hơn nữa hắn cũng không phải là một người không hiểu chuyện đời, hắn đã chính mắt nhìn thấy những người này như thế nào tiêu diệt một bầy Hi Điểu mấy chục con.

Mặc dù đối phương không nói nhưng hắn đoán rằng đội ngũ này là một tạp tu đoàn cao cấp, những tạp tu đoàn như thế này đều rất lợi hại. Mặc dù hắn còn không biết đội ngũ này thuộc về tạp tu đoàn nào của Liên bang, nhưng hắn biết là nếu mình có thể thiết lập quan hệ với đội ngũ này thì không thể nghi ngờ là sẽ đem lại lợi ích rất to lớn.

Suy nghĩ như vậy, cho nên dọc đường đi hắn hết sức phối hợp, và cũng không hỏi gì nhiều. Mỗi khi đối phương có vấn đề gì không hiểu, hắn liền hết sức kiên nhẫn giải đáp.

Lúc này Trần Mộ đang uống trà, loại trà này được chuẩn bị cho nhu cầu cuộc sống hằng ngày ở khu Băng Tuyết. Nó có tác dụng thúc đẩy quá trình tuần hoàn máu, mùi vị khá thơm ngon, cảm giác hết sức đặc biệt. Vừa uống vào một ngụm là cảm thấy cả người nóng lên, ở địa phương giá rét này cảm thấy hết sức thoải mái.

Ba người Tô Lưu Triệt Nhu, Lô Tiểu Như và Nhữ Thu cũng đang ngồi uống trà, sau khi uống sắc mặt cả ba người đều trở nên hồng hào, nhìn qua cực kì rung động lòng người. Thỉnh thoảng lại có người trong đám tạp tu đang nghỉ ngơi gần đấy liếc mắt nhìn.

Bất quá ba cô gái này cũng không cảm thấy có chút không thoải mái nào. Tô Lưu Triệt Nhu và Lô Tiểu Như tự nhiên không cần phải nói, ngay cả Nhữ Thu cũng có vô số người theo đuổi.

Cửa hàng này chuyên bán điểm tâm và nước trà, nếu như muốn ăn cơm bọn họ cũng có thể phục vụ. Đây là nơi mà nơi các tạp tu thường chọn làm nơi nghỉ chân tạm thời. Trong đại sảnh có rất nhiều huyễn tạp phát hình, có rất nhiều tạp tu thích đến đây để xem một số tin tức hoặc là hỏi thăm tin tức.

Bọn Trần Mộ chỉ có mấy trăm người, trong đại sảnh cũng không coi là nhiều. Đại sảnh rất lớn, có thể đồng thời dung nạp hơn hai ngàn người cùng ăn cơm và uống trà.

Được một lát thì Hề Bình, Tiếu Ba và Brenton trở về.

“Các vật dụng đã được thu mua đầy đủ.” Hề Bình trong công việc thường rất cẩn thận và tỉ mỉ. Hắn đột nhiên cúi người nói nhỏ vào tai Trần Mộ: “Ông chủ, thuộc hạ nghe nói ở đây có chợ đen, chúng ta có nên xử lí một chút những thứ thu hoạch được không?”

Trần Mộ sửng sốt, hắn lập tức hiểu được Hề Bình muốn ám chỉ điều gì.

Suy nghĩ một chút, Trần Mộ liền gật đầu.

Hề Bình lập tức hiểu ý, một lần nữa đứng lên.

Tiếu Ba còn chưa kịp đưa chén trà lên miệng đã nghe Hề Bình chậm rãi nói: “Tiểu Tiếu à….”

Tiếu Ba đột nhiên run lập cập, chén trà đưa gần tới miệng suýt nữa thì rơi xuống. Bây giờ hắn mỗi lần nghe thấy Hề Bình kêu: “Tiểu Tiếu à” thì sẽ theo phản ứng của bản năng mà run lên. Sau khi hắn kí kết hợp đồng “bán thân”, chậm rãi làm quen với bọn Trần Mộ thì mới biết được sự tàn nhẫn của lão già này.

Nghĩ tới ngày đó mình ngu ngơ tiến vào bẫy của hắn, Tiếu Ba hối hận không thôi. Điều này luôn làm cho hắn cảm thấy ám ảnh trong lòng.

Rồi sau đó hắn mới phát hiện là trong nhóm này không có người nào dễ đối phó. Ông chủ tự nhiên không cần nói, không ai dám nghĩ đến việc gây sự với hắn. Còn Weah, mỗi lần Tiếu Ba nhìn thấy Weah thì đều tự giác tránh xa. Người rộng lượng không thèm chấp kẻ không phải là người.

Nghĩ đến Bagnell, người này cũng là một nhân vật tàn nhẫn, huấn luyện mỗi ngày khiến cho Tiếu Ba cơ hồ không còn sức mà kêu.

Tô Lưu Triệt Nhu là người yêu của ông chủ, không thể động tới, điều này Hề lão tặc đã nhắc nhở bên tai. Lô Tiểu Như thì cực kì xinh đẹp nhưng ngoại trừ ông chủ và Tô Lưu Triệt Nhu, nàng chưa bao giờ tươi cười với những người khác.

Cũng may là còn có Nhữ Thu, nàng mặc dù dáng vẻ không tính là xuất chúng, nhưng khí chất vui vẻ dễ gần đủ để khiến cho con tim của những người khác đập thình thịch. Mặc dù vậy hắn cũng vất vả lắm mới tiếp cận được, kết quả là Nhữ Thu chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó đưa cho hắn một tờ giấy.

“Trên tờ giấy này có mười vấn đề, ngươi có thể trả lời sáu vấn đề là đạt tiêu chuẩn. Khi nào đạt được tiêu chuẩn thì ngươi hãy tới tìm ta.” Nhữ Thu thoáng nhìn qua sắc mặt tái nhợt của Tiếu Ba, đem điểm hi vọng cuối cùng của hắn đánh nát: “À phải rồi, sau khi kiểm tra viết hoàn thành, còn có phỏng vấn.”

Tiếu Ba mang theo đề thi và trái tim tan vỡ ảm đạm rời đi căn phòng của Nhữ Thu.

Sau khi nhận đả kích cả về thể xác lẫn tinh thần, Tiếu Ba lập tức trở nên hiền lành và trung thực.

Thấy Hề Bình tủm tỉm cười nhìn mình, Tiếu Ba giật mình một cái, vội vàng đứng lên.

Đi ra khỏi đại sảnh, Tiếu Ba không nhịn được hỏi: “Chủ quản, chúng ta hiện tại đi đâu vậy?” Ánh mắt hắn rơi vào cái rương trên tay Hề Bình.

Hề Bình đem cái rương tới trước mặt Tiếu Ba nói: “Chúng ta chỉ là đi thực hiện một chút giao dịch thôi.”

“A.” Tiếu Ba nửa hiểu nửa không hiểu gật đầu, tiếp nhận cái rương. Trong rương là cái gì? Khi xách lên cảm giác thấy nằng nặng, bất quá hắn thấy Hề Bình không thèm để ý liền thầm nghĩ trong lòng, có lẽ cũng không phải là thứ gì đáng giá.

Trong đại sảnh, Trần Mộ và Bagnell đang cùng nhau thảo luận: “Trước mắt ngươi có chủ ý gì không?”

Đây là vấn đề trực tiếp nhất trước mắt, sắp tiến vào khu Băng Tuyết, bọn họ cần phải xác định được mục tiêu của mình.

Bagnell lắc đầu, tiếp theo cười nói: “Ở đây ta cũng không quen thuộc lắm, cần phải cẩn thận một chút mới được. Bất quá Liên bang Tổng hợp học phủ cũng khó mà tìm được tung tích của chúng ta. Chúng ta còn chưa biết mình phải đi đâu, như vậy thì bọn họ làm sao mà đoán!”

Trần Mộ cũng không khỏi cảm thấy buồn cười, ngay cả hắn cũng chưa nghĩ ra là bọn hắn sẽ đi đâu, Liên bang Tổng hợp học phủ như thế nào có thể đoán trúng được? Sở dĩ bọn hắn không có sử dụng toa xe chở người quy mô lớn chính là vì muốn tránh các cơ sở ngầm của Liên bang Tổng hợp học phủ.

Đường Hàm Phái, người này lưu lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng Trần Mộ. Người này vô luận là thực lực hay là tâm kế đều cực kì mạnh mẽ, thật không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa mới vừa rồi rương huyễn tạp mà Hề Bình mang đi đều do Liên bang Tổng hợp học phủ sản xuất. Hắn vẫn còn giữ lại Tiết Thức Liên, tấm tạp phiến này hắn còn chưa hoàn toàn hiểu hết, hơn nữa tấm tạp phiến này có thể gây nên sự chú ý của người khác. Trần Mộ không hy vọng bởi vì bán nó ra mà gây nên phiền toái. So sánh với nó thì các huyễn tạp ba bốn tinh ở trong chiếc rương kia chỉ có thể coi là bình thường.

Vào lúc này trên huyễn tạp phát hình truyền đến âm thanh hấp dẫn khiến mọi người đều chú ý, Trần Mộ và Bagnell cùng nhìn nhau kinh ngạc, ánh mắt cùng hướng về phía màn hình.

“Tin tức mới nhất! Theo tin tức mới nhất chúng tôi vừa nhận được! Tại ba tháng trước, Đường Hàm Phái đột nhiên phát động công kích, làm cho thành phố Lars và bên ngoài hoàn toàn ngăn cách. Mới vừa rồi chúng tôi thu được tin tức có người từ thành phố Lars đi tới!”

Giọng nói của người dẫn chương trình kích động, làm cho tất cả mọi người ngừng lại động tác trên tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK