Nhưng điều này cũng không có nghĩa Trần Mộ không biết có nguy hiểm, ngược lại, đầu óc hắn lúc này sáng suốt đến lạ thường. Hắn đã “ngửi” được mùi của sự nguy hiểm kia, nó “nồng nặc” đến mức làm cho hắn lạnh mình kinh hãi, hiểu rằng bất ngờ đã xảy ra.
Bất quá, dưới sự bộc phát của cảm giác, hắn không thể khống chế được, mà cho dù hắn có thể khống chế thì cũng không biết nên làm thế nào.
Lúc này, hai người chỉ có thể đợi tình huống ổn định lại mà thôi.
Đúng lúc này, một vị tiểu hộ sỹ đẩy cửa vào:
- Tô Lưu đại nhân...
Bỗng nàng chợt chứng kiến hai người đang ngồi cùng một chỗ, vội vàng nuốt lời đã ra đến cửa miệng vào bụng, đôi con ngươi đen láy mang theo ánh mắt vô cùng kỳ quái, tò mò, len lén dò xét hai người.
Do hai người đưa lưng về phía cửa nên nàng không thấy sắc mặt của họ. Nhìn những nét nam tính khá nổi bật của Trần Mộ khiến tiểu cô nương này hết sức kinh ngạc.
Trời ạ, Tô Lưu đại nhân không ngờ lại thân mật với một vị nam tử như thế!
Nàng giật mình bịt chặt miệng lại, tròng mắt thiếu chút nữa thì rớt ra, nàng có chút không tin cảnh tượng trước mắt. Nếu như các gã trai bảnh bao đang theo đuổi Tô Lưu đại nhân mà chứng kiến màn này thì chỉ sợ có một nửa số người sẽ vì bi thương mà từ tầng 12 nhảy luôn xuống.
Trong hiệp hội, Tô Lưu Triệt Nhu vô luận đối với ai đều hết sức ôn hòa, với những tiểu hộ sỹ này cũng không ngoại lệ.
Trong các hộ sỹ, có rất nhiều người là y vụ tạp tu do không thông qua khảo hạch mà chuyển đổi chức nghiệp. Các nàng vừa làm việc, vừa kiên trì học tập tri thức y vụ tạp tu. Tô Lưu Triệt Nhu đối với những hộ sỹ này có phàn chiếu cố hơn. Hơn nữa, nàng thân là tạp tu cao cấp nhưng không hề tự cao tự đại chút nào. Khi hộ sỹ gặp phải vấn đề mà tìm tới, nàng đều kiên nhẫn giải thích và được những tiểu hộ sỹ này yêu quý vô cùng.
Chẳng lẽ là bạn trai của Tô Lưu đại nhân?
Con mắt tiểu hộ sỹ đảo liên tục, trong lòng nhất thời đã có chủ ý. Nhìn xung quanh một chút, nàng thấy không có ai chú ý tới chỗ này liền rón rén ấn cái nút màu đỏ phía sau cửa, lặng lẽ đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Tiểu cô nương hài lòng nhìn cụm chữ sáng lên trên cửa, vẻ mặt hưng phấn rồi thong thả rời đi.
“Kiểm tra nơi quan trọng, nghiêm cấm quấy rầy!”
Cho dù thế nào nàng cũng không tưởng tượng được, cảnh tượng hai người nhìn như đang âu yếm (1) nhưng trên thực tế lại tràn ngập nguy hiểm, không hề thân mật chút nào.
***
Tô Lưu Triệt Nhu từ trước tới nay luôn trấn tĩnh cũng trở lên hoang mang rối loạn. Vì với tình huống hiện tại, kể cả các y vụ tạp tu như nàng khá hiểu rõ nguy hiểm của “Cảm giác khoảng cách gần” mà cũng không hiểu.
Trong phút chốc Trần Mộ cảm thấy choáng váng. Nếu như lần này không phải do cơ duyên xảo hợp, hắn đã không biết việc phóng thích cảm giác lại có thể nhanh như thế, cảm giác của bản thân không ngờ lại còn có loại đặc tính này. Chỉ có điều lúc này hắn lại không có biện pháp khống chế toàn bộ.
Cảm giác không thể khống chế, đây là một trong những trạng thái mà tạp tu không mong muốn nhất. Trần Mộ mặc dù không cho rằng mình là một tạp tu, nhưng cũng không thích gặp phải loại tình huống này.
Hắn trơ mắt nhìn cảm giác của mình cuốn toàn bộ cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu thành cùng một khối.
Giống như một vũng nước cạn vốn rất phẳng lặng đột nhiên bị một dòng nước lũ mãnh liệt tác động vào, thế cục nhất thời hỗn loạn.
Hai luồng cảm giác xen lẫn cùng nhau, Trần Mộ cùng Tô Lưu Triệt Nhu đều trợn tròn mắt. Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không còn cách nào. Không nói hai người họ, một là tạp tu đổi nghề giữa chừng, một là một y vụ tạp tu cao cấp tuổi còn trẻ, mà cho dù hai vị cao thủ lợi hại hơn nữa đối mặt với cảm giác đan xen, rối loạn như vậy cũng không có biện pháp gì.
Cảm giác hiện tại của hai người rất kỳ quái, họ đều có thể cảm thụ được phạm vi của chúng nhưng do bị đan xen nên các tin tức phản hồi của cảm giác đều bị phá tan. Đây vẫn không phải là cảm giác mãnh liệt nhất, thứ họ thấy mạnh nhất không ngờ là lại là cảm giác của đối phương!
Vô luận là cảm giác của ai cũng đều ẩn chứa rất nhiều tin tức, kết cấu, tính chất của nó...
Chỉ trong chốc lát, Trần Mộ đối với cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu liền có sự am hiểu rất sâu sắc. Ngoại trừ cảm giác của mình, đây chính là loại cảm giác hắn quen thuộc nhất. Tương tự, Tô Lưu Triệt Nhu cũng hiểu rõ cảm giác của Trần Mộ. Trong chớp mắt này, sự am hiễu lẫn nhau liền đạt tới mức kinh người.
Bởi vì cảm giác của hai người đã tiến hành tiếp xúc trực tiếp nhất.
Cảm giác liên tục nổi loạn rốt cuộc dần trở nên ổn định, điều này làm cho Trần Mộ cùng Tô Lưu Triệt Nhu cùng thở phào. Mặc dù xảy ra biến hóa rất quỷ dị, nhưng cho tới bây giờ tựa hồ không xuất hiện tình hình quá xấu. Điều Tô Lưu Triệt Nhu lo lắng nhất là cảm giác của hai người hình thành hai cơn lốc đối lập hòa vào nhau (2), đến lúc đó kết cục hai người đều sẽ rất thảm.
Cảm giác bị tổn thương không thể so với những chỗ khác, y thuật cao minh như Tô Lưu Triệt Nhu cũng không dám xem nhẹ mà đụng vào “vùng cấm” này.
Tình huống dường như càng ngày càng tốt nhưng vẻ mặt hai người cũng càng lúc càng quái dị.
- Tại sao có thể như vậy?
Tô Lưu Triệt Nhu không nhịn được thất thanh nói, giống như nhìn thấy việc gì không thể tưởng tượng nổi.
Trần Mộ lắc đầu:
- Ta cũng không rõ.
Hắn cũng không tự chủ được, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc, tình huống phát triển lại một lần nữa vượt qua dự đoán của hắn.
Cảm giác trong cơ thể Trần Mộ hình thành một vòng xoáy, cảm giác mà Tô Lưu Triệt Nhu phóng thích vào trong cơ thể hắn cũng xoay cùng với vòng xoáy này.
Thần sắc Tô Lưu Triệt Nhu bất giác hiện lên một chút kinh hoảng, tình huống của nàng so với Trần Mộ thì gay go hơn nhiều. Cảm giác trong cơ thể nàng đã có một bộ phận bị cuốn vào trong vòng xoáy trong cơ thể Trần Mộ. Mà đáng sợ hơn là cảm giác trong cơ thể nàng đã không chịu sự khống chế của nàng. Vòng xoáy cảm giác trong cơ thể Trần Mộ mang theo lực hút mãnh liệt khiến cảm giác trong cơ thể nàng đang cuồn cuộn không ngừng bị cái vòng xoáy này rút đi.
Làm cho Tô Lưu Triệt Nhu cảm thấy tuyệt vọng chính là hiện tại nàng không có năng lực “tách” hai người ra. Vô luận nàng cố gắng như thế nào, cảm giác vô cùng ôn thuận ngày xưa lúc này hoàn toàn không có nửa điểm phản ứng.
Tại sao có thể như vậy?
Nếu như không có cảm giác...
Đại não nàng choáng váng một hồi, mắt sắp sửa tối sầm lại.
- Tỉnh táo một chút!
Trần Mộ không nhịn được quát khẽ. Biến hóa của cảm giác cũng làm cho hắn trở tay không kịp, nhưng điều này cũng không làm hắn mất đi sự tỉnh táo. Trên thực tế, tình huống nguy hiểm hơn hắn đã gặp qua không biết bao nhiêu lần. Chính bản thân hắn mỗi một lần thăm dò cảm giác cũng đều tràn ngập nguy hiểm.
Khi cảm giác xuất hiện tình trạng này, Trần Mộ không chút kinh hoảng. Kinh nghiệm nhiều lần nói cho hắn, càng là lúc nguy hiểm càng phải tỉnh táo, mất tỉnh táo, vậy ngay cả sinh cơ cuối cùng cũng sẽ mất.
Đòn cảnh tỉnh của Trần Mộ làm cho Tô Lưu Triệt Nhu lập tức tỉnh táo lại không ít. Chứng kiến vẻ mặt trấn định của hắn, trong lòng nàng bất giác dấy lên một tia hy vọng, chẳng lẽ hắn có biện pháp? Dù sao nàng không phải là người tầm thường, đủ loại tình cảnh hoành tráng nàng cũng đã gặp không ít. Mới vừa rồi chỉ vì nhất thời kích động mà ngã lòng, nay được Trần Mộ nhắc nhở, nàng lập tức tỉnh táo lại. Tô Lưu Triệt Nhu thầm thấy hổ thẹn, không ngờ mình không bằng một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Đại não Trần Mộ vận chuyển với tốc độ cao, đang suy xét đối sách.
Vòng xoáy được hình thành, Trần Mộ cũng không cảm thấy kỳ quái. Kết cấu cảm giác của hắn có hai đặc tính, một là xoay tròn, hai lại là chấn động, còn cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu thì ôn hòa, hơn nữa linh hoạt, dày đặc nên đã bị kết cấu cảm giác của mình hấp dẫn, cuối cùng hình thành vòng xoáy, việc này thật ra rất bình thường.
Thử một chút! Hắn không cách nào làm chậm tốc độ xoáy tròn của cảm giác xoắn ốc. Bộ phận cảm giác của Tô Lưu Triệt Nhu bị hút vào vòng xoáy kia, lúc ban đầu thì xoáy tròn theo trụ cảm giác xoắn ốc nhưng hiện tại lại trở thành động lực của cảm giác xoắn ốc, thúc đẩy nó xoáy tròn không ngừng với tốc độ cao. Không ngừng xoáy tròn, lại hút vào càng nhiều cảm giác.
Làm sao bây giờ?
Mắt Trần Mộ đột nhiên sáng ngời, nếu không cách nào hạ thấp tốc độ xoáy tròn của cảm giác, vậy sao không thử thí nghiệm đặc tính còn lại của cảm giác chứ?
Đặc tính kia của cảm giác của hắn là - chấn động!
Nghĩ là làm, vòng xoáy trong cơ thể hắn khác Tô Lưu Triệt Nhu, đây là tác chiến trên “sân nhà” của hắn, năng lực khống chế đối với cảm giác tự nhiên càng mạnh hơn so với nàng.
Tô Lưu Triệt Nhu đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng thậm chí còn có vài phần tò mò nhìn Trần Mộ. Vị Tào tiên sinh này hôm nay mang đến cho nàng ngạc nhiên quá nhiều, nàng muốn xem xem lần này hắn lại mang đến ngạc nhiên gì nữa đây.
Trần Mộ không chú ý tới ánh mắt của Tô Lưu Triệt Nhu, tất cả sự chú ý của hắn giờ đều tập trung tại chỗ cảm giác hỗn loạn. Tập trung tinh thần, nhẹ nhàng điều chỉnh trạng thái tần suất chấn động của trụ cảm giác xoắn ốc.
Trụ cảm giác xoắn ốc dưới sự khống chế tần suất chấn động của Trần Mộ đã phát sinh biến hóa rất nhỏ.
“Có triển vọng!” Trần Mộ lòng thầm vui vẻ, chỉ cần có thể khống chế thì đã có rất nhiều khả năng.
Mấu chốt nhất chính là có thể khống chế tần suất chấn động của cảm giác, như vậy có nghĩa hắn có thể tiến vào trạng thái Liễm Tức. Loại trạng thái Liễm Tức này hoàn toàn tỉnh táo, hiểu rõ tất cả đặc tính, không phải điều trước mắt hắn cần nhất sao?
Nhưng chợt Trần Mộ hơi do dự, tiến vào trạng thái Liễm Tức đối với hắn mà nói đã thông thạo, không tồn tại khó khăn về tính kỹ thuật gì, nhưng tác dụng phụ mãnh liệt của nó cũng rất không mong đợi. Tác dụng phụ của Liễm Tức pháp lần sau mãnh liệt hơn lần trước. Hiện tại, hắn nhớ lại lần tác dụng phụ trước mà lòng vẫn còn sợ hãi. Không hề nghi ngờ, tác dụng phụ lần này so với lần trước càng mãnh liệt hơn.
Dùng hay không dùng?
Trần Mộ nhìn thoáng qua sắc mặt Tô Lưu Triệt Nhu càng ngày càng tái nhợt, liền nhanh chóng quyết định. Nếu như để mặc cho việc này tiếp tục, vị y vụ tạp tu này sẽ bị phế. Hắn không cảm thấy mình vĩ đại hay thiện lương gì đó nhưng nên lựa chọn như thế nào lại có nguyên tắc của chính mình. Tô Lưu Triệt Nhu vì giúp hắn mới lâm vào hoàn cảnh này, vô luận như thế nào, hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Đến đây đi, Liễm Tức pháp!” Tia sáng trong mắt hắn đột nhiên hừng hực, trong lòng hắn mơ hồ có chút chờ mong bây giờ mình tiến vào Liễm Tức pháp có thể tạo ra tình trạng gì?
Tia sáng trong hai mắt Trần Mộ bỗng bừng lên làm cho Tô Lưu Triệt Nhu liền có chút hoảng hốt.
Tần suất chấn động hoàng kim đang lặng lẽ tới gần.
------------
Chú thích:
1: Nguyên văn: Ôn hinh = ấm áp, thơm tho