Mục lục
Tạp Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở cửa phòng hắn, mười người xếp thành một hàng ngay ngắn, cởi trần, khắp trên người dính đầy sương cùng vụn cỏ. Khiến Trần Mộ cảm thấy giật mình chính là trên vai mỗi người bọn họ đều gánh một bao cỏ lớn có kích cỡ bằng lưng hai người hợp lại!

Bao lớn Sái Kim thảo và Tinh Văn diệp là hai loại nguyên liệu dùng để chế tạo tạp phiến trắng ngày hôm qua Trần Mộ vừa mới phân phó.

Chỉ là với số lượng thế này… Trần Mộ há hốc mồm, đứng ngây dại ở cửa!

Bọn họ dùng dây mây cỡ ngón tay bó đám Sái Kim thảo và Tinh Văn diệp này thành đống rất tùy tiện. Lúc Trần Mộ nhìn thấy Sái Kim thảo và Tinh Văn diệp đắt đỏ bị dây mây ghì đến biến hình, tim hắn như đang nhỏ máu!

“Đám gia hỏa này thực là chà đạp đồ vật a!” Trần Mộ lẩm bẩm một cách vô thức.

Mười người, mỗi người gánh một bó Sái Kim thảo hoặc Tinh Văn diệp to cỡ eo người, tất cả với vẻ mặt hồ hởi đứng trước mặt hắn, mang đến cho thị giác của hắn sự kích thích cực kỳ mãnh liệt.

Thân lá Sái Kim thảo hẹp dài hệt như lưỡi cưa, lấp lánh kim quang, tựa như rắc bột vàng lên trên, nó cũng bởi thế mà thành tên. Mặt lá Sái Kim thảo lúc mới mọc cực ngắn, càng qua nhiều năm tháng, mặt lá cũng càng rộng, giá của nó cũng càng cao. Độ rộng mỗi một phiến Sái Kim thảo trên vai đám gia hỏa này đều vượt quá lòng bàn tay. Hắn biết, ở bên ngoài, mỗi phiến sái Kim thảo phẩm chất như vậy, giá của nó quả thực hết sức dọa người. Tại căn cứ hắn cũng chưa từng dùng qua Sái Kim thảo đạt đến cấp bậc như thế.

Mà Tinh Văn diệp, tinh văn màu xám bạc trên mỗi chiếc đều có kích cỡ đồng xu, không thể nghi ngờ, đây là cực phẩm Tinh Văn diệp.

Lũ gia hỏa này không một kẻ nào ý thức được giá trị của bó Sái Kim thảo và Tinh Văn diệp dày chắc trên bả vai chúng. Trong mắt chúng, thứ này cùng cỏ tranh cũng không khác nhau là mấy. Bọn chúng chỉ kỳ quái, Trần tiên sinh sao lại cảm thấy hứng thú đối với thứ này.

Bịch, bịch, bịch!!!

Mười người nhìn cũng không buồn nhìn, tiện tay lẳng đám “cỏ tranh” trên vai xuống đất, bụi đất mù mịt. Động tác này cũng ngay ngắn đồng loạt, phanh hãm đẹp mắt. Đừng coi thường mỗi bó “cỏ tranh” này, chúng đều mấy chục cân, bọn họ gánh đi suốt một đêm, cũng quá đỗi mệt rồi.

Động tác này cũng khiến trái tim Trần Mộ không khỏi nhảy lên, mạnh mẽ tự áp chế xúc động của mình đi kiểm tra đám Sái Kim thảo cùng Tinh Văn diệp kia có hỏng nát hay không.

- Tiên sinh! Đã đủ chưa?

Collins vẻ mặt sốt ruột hỏi. Từ khi chịu thiệt thòi trên tay Trình Anh, hắn vừa nghe được trưởng lão Barfu nói Trần Mộ cần Sái Kim thảo và Tinh Văn diệp bèn lập tức chủ động xin đi, dẫn vài người ra khỏi thôn. Hắn vẫn khắc sâu lời căn dặn của trưởng lão Barfu, cố gắng kiếm nhiều một chút. Chỉ là hắn không rõ bao nhiêu mới tính là nhiều. Trực tiếp mỗi người gánh một bó trở về, số lượng nhiều thêm nữa bọn họ cũng chẳng cách nào mang được.

- Đủ rồi, đủ rồi!!!

Trần Mộ vội vã trả lời. Đây đã không phải là vấn đề đủ hay không nữa rồi.

Collins thở phào nhẹ nhõm:

- Vậy là tốt rồi.

Gã vẫn lo lắng bọn họ không thể kiếm thỏa mãn nhu cầu của Trần Mộ.

Tuy nhiên gã bỗng tò mò hỏi:

- Tiên sinh! Đám cỏ tranh này có thể làm gì?

“Cỏ tranh…”

Trần Mộ còn chưa trả lời, một vị thôn dân bên cạnh tới gần, tự cho là thông minh nói:

- Có phải để đốt không a! Tiên sinh! Có điều, ta đây đã thử qua, hai loại cỏ tranh này không dễ đốt a! Có cần chúng ta đi dọn một ít cỏ tranh dễ đốt hơn một chút không?

Trần Mộ nhất thời tắc lời, choáng váng.

Thật không dễ dàng chờ đoàn người Collins thỏa mãn lòng hiếu kỳ rời đi. Trần Mộ nhìn mười bó nguyên liệu lại có chút trợn tròn mắt. Nhiều Sái Kim thảo và Tinh Văn diệp như thế, hắn ngay cả 1/10 cũng dùng không hết. Nhiều như vậy, nếu nói một mình hắn xử lý được hết vậy thì việc gì năm nay cũng không cần làm nữa. Nhưng nếu nói không xử lý thì những nguyên liệu hết sức trân quý trong mắt hắn toàn bộ đều mất đi giá trị. Sái Kim thảo và Tinh Văn diệp một khi hái xuống trong vòng năm ngày sau mà không xử lý lập tức sẽ khô héo, khi ấy sẽ không có bất cứ tác dụng nào, chỉ có thể tương đương “cỏ tranh” thôi.

“Không thể lãng phí, không thể lãng phí a!”

Trần Mộ đi vào phòng, đánh thức Alfonso đang ngủ mê mệt dậy. Hắn rất thẳng thắn nói với Alfonso còn lim dim ngủ:

- Ta cần nhân công!

- Ờ, ừm!

Alfonso vô ý thức ứng tiếng, chỉ thấy hắn xiêu xiêu vẹo vẹo đi một mạch ra ngoài cửa, gọi một vị thôn dân đi ngang qua, mang theo cơn buồn ngủ rũ rượi:

- Trần tiên sinh cần nhân công, ai sẵn lòng tới thì lại đây, phải trẻ tuổi chút.

- Ai!!!

Trên mặt vị thôn dân kia lộ vẻ vui mừng, ba chân bốn cẳng chạy về.

Alfonso lại một lần nữa nghiêng nghiêng ngả ngả, mơ màng đi vào trong phòng, chỉ lát sau tiếng ngáy của hắn lại một lần nữa rộ lên. Trần Mộ không đi đánh thức hắn, tối qua hai người dùng dằng quá muộn, chính hắn hiện tại còn có vài phần uể oải.

Một mình Trần Mộ vất vả khiêng đám Sái Kim thảo và Tinh Văn diệp về kho, đáy lòng tràn ngập cảm giác chờ mong. Hắn tin rằng, không một vị chế tạp sư nào lúc nhìn thấy đống nguyên liệu nhiều mà phẩm chất lại tốt như thế mà không có chút động tâm .

Hắn chợt nghe thấy dường như có động tĩnh gì đang áp sát về phía bên này. Thính lực của hắn luôn luôn phi thường xuất sắc.

Động tĩnh càng ngày càng lớn.

Có rất nhiều người đang cấp tốc chạy về phía hắn. Hắn hơi kinh ngạc, đứng dậy, đi về phía cửa, còn chưa ra khỏi cửa phòng, chỉ nghe thấy bên ngoài nơi nơi kêu loạn.

- Nghe nói Trần tiên sinh cần người làm trợ thủ, ngươi cả A Hỉ cũng kéo tới?

- Tất nhiên rồi, Trần tiên sinh người ta là nhân vật gì chứ, ngay cả Alfonso đều làm trợ thủ cho hắn. A Hỉ nhà ta nếu có thể học một hai chiêu từ hắn, vậy sau này nói không chừng cũng có thể sánh ngang Alfonso đó.

- Hắc, nghĩ giống ta rồi. Trong thôn chúng ta đâu thiếu chiến sĩ! Ngày trước Alfonso không chịu dạy, bây giờ tốt rồi, Trần tiên sinh tới, bản lãnh người ta còn lớn hơn Alfonso, không phải ta đây vừa mới nghe nói, đã dẫn hài tử đến rồi sao.

- Đúng vậy đúng vậy!

Trần Mộ lúc này mới hiểu được rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Bá Vấn rất sầu não, hết sức sầu não. An toàn tính mạng quả thực không cần lo lắng, nhưng những chuyện khác lại hoàn toàn vượt qua dự liệu của hắn. Tộc trưởng đối với cái gọi là “hợp tác” của hắn không hề cảm thấy hứng thú. Hơn nữa hắn chú ý được, gã khủng bố tên Weah kia thường xuyên lén lút nhìn chăm chăm vào mình, điều này khiến hắn không dám có một tia dị động. Thực lực Weah sâu không thể lường, hắn dưới tình huống không bị uy hiếp sinh mệnh thực không muốn phát sinh xung đột với hắn.

Từ trước mắt thì thấy, dường như ra khỏi thôn này là một chuyện hoàn toàn xa vời.

Khiến hắn ấm ức nhất chính là Trần Mộ ở đây hưởng thụ đãi ngộ cao hơn hắn rất nhiều. Cừu hận giữa “Thập Tự Dạ” và Trữ gia chỉ có thể kết thúc khi một bên bị tiêu diệt, trông thấy cừu địch thoải mái hơn mình, đương nhiên rất khó chịu.

Nếu thực sự vô phương đi ra khỏi cánh rừng này, hắn nhất định sẽ giết chết Trần Mộ trước!

Chỉ là bây giờ mình vẫn không thể hành động, dư quang nơi khóe mắt hắn thoáng thấy trong một góc không xa, Weah đang lẳng lặng đứng ở đó, điều này khiến nội tâm hắn như muốn toát hơi lạnh. Hắn không rõ tại sao Weah lại cảm thấy hứng thú với mình như thế, theo lẽ thường mà nói, hắn từ khi bắt đầu vào thôn, tịnh không có chỗ nào hấp dẫn sự chú ý của người ta mới đúng.

Thế nhưng ngay sau đó mặt hắn bỗng xạm lại, bởi vì hắn phát hiện đám học sinh của hắn đến đây hôm nay, ngay cả một nửa cũng không được. Ngước mắt nhìn, trước phòng Trần Mộ lại chật ních người, rất nhiều học sinh của hắn đều bị phụ mẫu dắt đi, liều mạng muốn chen vào trong.

“Đáng chết!” Bá Vấn nhất thời nghiến răng đến nỗi vang lên canh cách. Hôm qua hắn đã bị học sinh của mình hỏi, hắn dưới tình huống huấn luyện độ khó 80 trong phạm vi nhỏ có thể né tránh được bao nhiêu phần. Hắn là một tạp tu công kích xa, nào biết cái gì là huấn luyện né tránh trong phạm vi nhỏ? Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không cách nào giải thích được cho những tiểu hài không hiểu chuyện này.

Bá Vấn sắc mặt tái nhợt, từ khi bắt đầu gặp được gia hỏa này, mình luôn rơi vào hạ phong. Chuyện phát sinh ngày hôm nay cũng khiến lửa giận tích tụ suốt dọc đường của hắn bỗng chốc dâng lên tới cực điểm. Cả người hắn run rẩy rất khẽ, đây là biểu hiện cực độ phẫn nộ của hắn. Nếu Trần Mộ ở ngay trước mặt hắn, hắn không biết mình có thể nhẫn nại được hay không.

Trần Mộ chứng kiến tình cảnh trước mắt cũng cảm thấy nan giải, bèn dứt khoát đánh thức Alfonso một lần nữa, trực tiếp quẳng chuyện này cho hắn. Alfonso làm việc rất nhanh nhẹn, sau chốc lát, bèn lưu lại mười mấy hài tử tầm mười tuổi, chúng thoạt nhìn đều hết sức lanh lợi. Song khiến Trần Mộ không ngờ chính là, Lí Độ Hồng cũng ở trong đó.

Đối với tiểu quỷ nghịch ngợm này, Trần Mộ cũng không có nhiều hảo cảm cho lắm. Bọn họ lúc đầu đối với Lí Độ Hồng quả không hề có ác ý. Trình Anh đối đãi với nó cực tốt. Ai dè tiểu gia hỏa này vụng trộm giở trò quỷ bất chấp sống chết của họ. Khiến hắn ghét nhất chính vẻ mặt hồn nhiên ngây thơ của nó một mực che giấu tâm cơ cực sâu ở bên trong.

Hắn đã băn khoăn không chỉ một lần, e rằng tiểu hài này lớn lên nhất định là một đại nhân vật!

Có điều quan hệ giữa Lí Độ Hồng và tộc trưởng khá sâu, Alfonso cũng không có biện pháp với nó, Trần Mộ bèn dứt khoát mặc kệ. Không nhằm vào nó, cũng không coi trọng, chỉ coi nó như một thiếu niên bình thường. Trần Mộ phát hiện những tiểu hài khác dường như đối với Lí Độ Hồng đều rất sợ hãi.

Xử lý Sái Kim thảo và Tinh Văn diệp không hề phức tạp nhưng lại là một công việc cần rất kỹ càng chu đáo. Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt chăm chú xử lý Sái Kim thảo và Tinh Văn diệp của những tiểu hài này, Trần Mộ không khỏi cảm khái, lúc mới học đã có thể dùng nguyên liệu phẩm chất cao như thế để luyện nghề, những hài tử này so với mình khi xưa quả may mắn hơn nhiều.

Ngay lúc rảnh rang khi những tiểu hài xử lý Sái Kim thảo và Tinh Văn diệp, Trần Mộ và Alfonso tiếp tục xây dựng phòng thí nghiệm. Kỹ thuật chế tạo kim loại xuất thần nhập hóa của Alfonso khiến Trần Mộ khen ngợi không ngớt. Thường thường khi Trần Mộ yêu cầu một lần, hắn liền có thể chế tác ra đại khái, sau đó trải qua điều chỉnh kỹ lưỡng. Trần Mộ tin rằng thứ do Alfonso chế tác ra hoàn toàn có thể được liên bang Thiên Du tiêu thụ. Mọi dụng cụ trong phòng thí nghiệm toàn bộ đều từ vị trung niên keo kiệt nổi tiếng này mà ra.

Qua sự nỗ lực không ngừng của hai người, phòng thực nghiệm của Trần Mộ rốt cuộc đã có được hình thức ban đầu, nó được mệnh danh là “Phòng thí nghiệm Trần thị”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK