Từ rất xa đã nghe được tiếng quát tháo của Bagnell:
Tất cả hăng hái lên! Getafe, không phải sở trường của ngươi là sắp đặt cạm bẫy sao? Đem tất cả những thứ ngươi biết ra dùng, hiểu chưa? Tất cả! Hôm nay trước mặt ông chủ mà lại mất mặt đến vậy! Tất cả phấn chấn lên, chúng ta là tinh nhuệ! Biết cái gì gọi là tinh nhuệ không? Chính là có nhiều tiền trong tay hơn tạp tu bình thường, làm càng nhiều chuyện càng khó! Làm sao có thể sử dụng tiêu chuẩn bình thường để so với yêu cầu của ta…
Bagnell đột nhiên thấy Trần Mộ liền sửng sốt, cười lên:
- Ông chủ, ngươi đã về!
Trần Mộ nhìn quét qua cả phòng, trần nhà, sàn nhà, vách tường, góc tối đều có các vật rất nhỏ, có hình dạng kì lạ. Hắn chỉ vào một cái, tò mò hỏi:
- Đây là cái gì?
- Đây là một ít bẫy nhỏ, đây là mìn tạp giới. Lực sát thương của nó không lớn, chỉ đủ nổ nát chân. Cái kia là “Phong Oa Vẫn”, khi kẻ xâm nhập đến gần thì nó sẽ phóng ra một chùm lửa có nhiệt độ cao, rất khó tránh, một khi bị dính vào thì hê hê…
Bagnell cười âm hiểm.
Nhìn Bagnell trước mặt như đổi thành một người khác, Trần Mộ hơi ngạc nhiên. Chẳng lẽ đây mới là con người thật của hắn sao?
- Ông chủ, có mua được năng lượng tạp không?
Bagnell cắt đứt vẻ sững sờ của Trần Mộ.
- Có, mua rồi, chút nữa sàn đấu giá sẽ đưa tới.
- Vậy là tốt rồi! Ta nhất định phải huấn luyện tốt bọn nhóc này.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt vừa chạm tới Weah thì cả gương mặt đơ lại.
Weah cũng không thèm để ý đến hắn, ngồi thẳng vào trước tấm thu thị huyễn tạp.
Trần Mộ cũng bước vào phòng huấn luyện của mình, còn ba tên cận vệ thức thời không đi theo.
Ngẫm nghĩ một lát, Trần Mộ liền liên lạc với gã béo. Tâm tình của gã béo khá tốt, giống như vừa kí xong một hợp đồng tốt.
- Sao vậy? Khó được ngươi tìm hai lần trong vòng một ngày a.
Gã béo cười.
Trần Mộ nói thẳng vào vấn đề:
- Ta muốn bán Chiết Hình Yến Ba tạp.
Mặt gã béo trở nên nghiêm túc:
- Ngươi muốn bán nó?
- Đúng, ta có hai tấm. Ta nghĩ bán một tấm đi thì tốt hơn
Trần Mộ chăm chú nói.
- Ngươi muốn bán thế nào?
Gã béo cũng chăm chú, hắn biết rõ giá trị của tấm tạp phiến này.
- Không đấu giá.
Trần Mộ nói quả quyết. Hắn vẫn ghi nhớ lời nhắc nhở lúc trước của gã béo trong lòng:
- Ngươi tìm một người mua đi, giá không quá thấp là được.
Gã béo trầm ngâm:
- Như vậy a. Cũng không khó lắm. Muốn bán Chiết Hình Yến Ba tạp thì rất dễ, nhưng tốt nhất là chúng ta nên giữ kín chuyện này. Tiêu Tư thì sao? Chắc hắn sẽ đưa ra một cái giá tốt.
Tiêu Tư? Trần Mộ hoàn toàn không biết gì về người này. Hắn nói đơn giản:
- Ta không hiểu nhiều về việc này, ngươi xem rồi làm là được.
- Được!
Gã béo không từ chối:
- Tuy nhiên ta không lấy lợi nhuận từ vụ mua bán tấm tạp phiến này. Chúng ta nên bổ sung một điểm, nếu như sau này có tạp phiến như Chiết Hình Yến Ba thì ta sẽ tìm người mua, còn lợi nhuận thuộc về ngươi.
Trần Mộ thắc mắc:
- Tại sao? Không phải hiệp ước của chúng ta đã ghi rõ rồi sao?
Gã béo lắc đầu:
- Lão đệ còn chưa hiểu đạo lý bên trong. Giá trị của loại tạp phiến như thế này không thể đo bằng vàng được. Ta tìm người mua giúp thì cũng đã giúp cho bản thân mình rồi. Thực ra thì lợi ích mà lão ca thu được cũng không ít hơn lão đệ, hơn nữa đây là lúc ngươi cần tiền. Lão ca không thể đảm bảo an toàn cho ngươi đã xấu hổ rồi, số tiền này đối với ngươi cũng chỉ là mớ than trong tuyết, thêu hoa trên gấm với lão ca mà thôi. Lại nói, ngươi càng an toàn thì lão ca càng thu được nhiều lợi ích.
- Được rồi!
Trần Mộ suy nghĩ trong chốc lát, thấy gã béo nói có lý liền thản nhiên tiếp nhận, không hề nhiều lời.
Gã béo rất thích phong cách này Trần Mộ, lập tức cười:
- Vậy mới đúng chứ! Về vấn đề an toàn, Bagnell chính là chuyên gia.
Nói tới đây thì ánh mắt hắn lộ ra vài phần thương tiếc:
- Năm xưa hắn nổi danh lừng lẫy. Ài! Không nói chuyện này nữa. Sau này lão đệ sẽ biết bản thân mình đã tiêu tiền đáng thế nào, lão đệ cần thứ gì thì cứ nói, ta sẽ tìm cách giúp.
Nghe giọng của gã béo thì rõ ràng trước kia Bagnell rất huy hoàng. Trần Mộ đột nhiên nhớ tới một việc, hỏi:
- Lão ca có từng nghe qua Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn chưa?
- Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn?
Gã béo sửng sốt:
- Sao lão đệ lại hỏi về thứ này?
- Ta chỉ nghe nói qua, chứ không biết là cái gì.
Trần Mộ không muốn người khác biết thân thể mình có vấn đề, liền nói tránh đi.
- À, thực ra ta có nghe nói qua thứ này. Nó xuất thân từ Bách Uyên Phủ, cực kì quý hiếm. Nghe nói nó có thể kéo dài tuổi thọ nhưng chỉ là lời đồn thôi, chứ thực giả thế nào thì không biết. Nói thực thì ta cũng không tin có vật gì kéo dài tuổi thọ được, có lẽ là đồn thổi mà thôi.
Gã béo vỗ đầu, ra vẻ chợt hiểu:
- Ta biết lão đệ nghe được ở đâu rồi, từ các đài truyền hình! Ha ha, lần này Liên Bang Tổng Hợp học phủ bỏ vốn lớn a. Ngay cả thứ này cũng đem ra, xem ra bọn họ buộc phải có được tập đoàn Trung Châu a.
Thấy vẻ nghi hoặc của Trần Mộ, gã béo cười:
- Thứ như Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn thì dù có tiền cũng mua không được, phỏng chừng trong liên bang chỉ có Lục Đại mới có. Chỉ là ta không rõ vì sao Liên Bang Tổng Hợp học phủ lại muốn ai ai cũng biết, như vậy quá phách lối.
Trần Mộ nghe mà như lọt vào đám sương mù, không rõ vì sao gã béo lại lôi Liên Bang Tổng Hợp học phủ vào. Gã béo còn nói một lúc lâu nhưng Trần Mộ chẳng hiểu chút nào, tuy nhiên hắn vẫn thu được một ít tin tức hữu dụng.
Thứ nhất, sàn đấu giá của gã béo không có Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, hơn nữa hắn cũng chẳng có cách nào để thu được.
Thứ hai, nói có khả năng có nhất trong liên bang là Lục Đại.
Thứ ba, lần này học phủ Liên Bang Tổng Hợp mang theo Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, còn đem nó lên bàn đàm phán.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Trần Mộ đột ngột nói:
- Nếu ta dùng Chiết Hình Yến Ba đổi Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn thì có được không
Gã béo quả quyết lắc đầu:
- Rất khó. Ngươi nên biết liên bang không thể sản xuất Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn, hơn nữa quan hệ giữa chúng ta và Bách Uyên Phủ không tốt nên số lượng Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn được đưa vào liên bang rất hiếm. Điểm quan trọng là nó có thể kéo dài tuổi thọ, chỉ cần một lượng nhỏ Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn cũng đủ để một vị đại sư làm việc cho ngươi một thời gian. Mặc dù Chiết Hình Yến Ba tạp trân quý nhưng cũng không thể sánh với nó được.
Trần Mộ im lặng.
Gã béo nói rất đúng, Trần Mộ cũng không cho rằng bản thân sánh ngang chế tạp sư cấp đại sư. Mặc dù bản thân biết một ít lý luận trù, nhưng hiểu biết về kết cấu năng lượng, khống chế cảm giác còn kém xa lắm.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với gã béo, Trần Mộ liền đi đến đài truyền hình. Lúc này mới phát hiện tin tức về Kim Ban Nhuyến Dịch Khuẩn đã truyền rộng rãi, qua nửa ngày hắn mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Thì ra để đả động Nhâm Văn Châu, Liên Bang Tổng Hợp học phủ đã đưa cả Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn vào làm điều kiện giao dịch. Vô số cuộc thảo luận liên quan đến việc này được tổ chức trên các đài truyền hình, rõ ràng dân chúng bình thường rất tò mò với Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn. Mọi người đều phán đoán xem Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn có thực sự thần kì như trong truyền thuyết không.
Trong thời gian này, thành La Dữu hầu như trở thành tiêu điểm của toàn liên bang. Đầu tiên là tập đoàn Trung Châu, sau lại đến cuộc cạnh tranh giữa tam hùng: Liên Bang Tổng Hợp học phủ, Trung Đạt Thư Phủ và Pháp Á. Về sau lại đột nhiên xuất hiện dãy số tạp phiến chấn động cả liên bang, đến giờ là Kim Ban Nhuyễn Dịch Khuẩn. Một thành phố nho nhỏ như La Dữu lại đầy sóng gió.
Trung Đạt Thư Phủ phản ứng rất nhanh. Mọi người kinh ngạc phát hiện tần suất đàm phán giữa Văn Châu và Trung Đạt Thư Phủ càng ngày càng thường xuyên. Tất cả mọi người đều hiểu rằng Trung Đạt Thư Phủ đưa ra điều kiện quan trọng nào đó, nhưng cả hai bên đều không hề tiết lộ ra chút nào.
So sánh với điều này, Pháp Á vốn được cho là một trong ba thế lực cạnh tranh chính lại im hơi lặng tiếng, trơ mắt nhìn học phủ Liên Bang Tổng Hợp và Trung Đạt Thư Phủ tranh đoạt. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của dân chúng, khiến cho những người muốn xem kịch hay thất vọng.
Vu Quả, Tiểu Man và Hồ Tử đang ngồi trước mặt một phụ nữ đeo mặt nạ. Cả ba đều không nhận ra người phụ nữ này, hơn nữa chưa từng nghe nói qua. Đối phương đeo kín mặt nạ suốt ngày, không thể thấy gương mặt chút nào. Dù tín vật nàng đưa ra hoàn toàn phù hợp nhưng Vu Quả vẫn cẩn thận hỏi ý cấp trên. Hắn vừa được sự đảm bảo của lão Đại là người phụ nữ này được cấp trên phái đến, hơn nữa bọn họ còn phải tuân theo mệnh lệnh của nàng.
- Ta nghĩ thân phận của mình không có vấn đề gì chứ?
Người phụ nữ này che mặt cười đùa.
- Thật sự xin lỗi. Nếu có mạo phạm thì mong ngài thứ lỗi.
Hồ Tử vội xin lỗi, Vu Quả và Tiểu Man bên cạnh cũng ngồi ngay lại.
- A, không sao! Ta đánh giá cao sự cẩn thận của các vị.
Sau lớp mặt nạ, một tiếng cười nhiếp hồn truyền ra:
- Các ngươi có thể gọi ta là phu nhân.
- Ta đều đã xem qua tư liệu của các ngươi, không tồi, rất ưu tú, nhất là đại nhân Vu Quả. Ta rất vinh hạnh được mọi người giúp đỡ, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ
Tiếng nói của nàng ngọt ngào, mang theo một chút vẻ lười biếng:
- Nghe nói các ngươi đã tìm được tác giả của dãy số tạp phiến?
- Đúng vậy, phu nhân!
Thấy Vu Quả im lặng, Hồ Tử đành mở miệng:
- Ngay hôm qua, chúng ta đã tổng hợp tất cả tin tình báo, cuối cùng phán đoán ra người chế tạo dãy số tạp phiến là Tào Đông - ông chủ của công ty Thiên Dực. Sau đó chúng ta liền lập tức hành động, hy vọng bắt hắn về tổ chức mà không khiến các thế lực khác chú ý nhưng tiếc là thất bại.
- Ừ, ta đã xem qua báo cáo của các ngươi, nhưng vẫn chưa hiểu rõ tình hình cụ thể. Lực chiến đấu của đại nhân Vu Quả được tổ chức đánh giá là ưu tú nha.
Phu nhân cười duyên, cặp mắt trong suốt nhìn Vu Quả. Trong mắt của Tiểu Man ở bên cạnh lộ ra vẻ giận dữ nhưng nàng cố gắng kiềm chế, còn Vu Quả vẫn bình thản ngồi ngay ngắn.
Hồ Tử thấy vậy liền vội nói:
- Tình hình là thế này. Theo tin tình báo thì bên cạnh Tào Đông chỉ có một tạp tu cao cấp, cho nên chúng ta mới quyết định kế hoạch chiến đấu phù hợp. Không ngờ vào ngày hôm đó lại đột ngột có rất nhiều cao thủ bên cạnh hắn, do bất ngờ nên chúng ta bị thiệt hại nặng, bị chết ba người trong quá trình tập kích.
- À, bọn họ có bao nhiêu người?
Phu nhân hơi ngạc nhiên.
- Có khoảng 16 đến 20 người, đều là tinh nhuệ. Tuy không thuộc quân đội nhưng phối hợp chiến thuật nhuần nhuyễn, có ba người không dưới ta.
Vu Quả đột nhiên nói.
- A!
Phu nhân động dung:
- Có tra ra lai lịch của bọn họ không?
Hồ Tử cười khổ:
- Vẫn chưa. Đối phương phòng thủ rất nghiêm ngặt, chúng ta chưa thể xâm nhập vào. Hơn nữa bọn họ rất cảnh giác, mà một thủ hạ của ta bị mất tích.
- Mất tích?
- Đúng vậy. Tên thủ hạ này đã theo ta năm năm, rất được việc, lần này hắn dẫn đường cho Vu Quả và Tiểu Man. Bởi vì có khả năng xảy ra xung đột nên hắn được lệnh trở về đầu tiên, không ngờ đến giờ vẫn chưa thấy đâu.
Giọng của Hồ Tử đầy vẻ lo lắng:
- Ta ngờ rằng hắn đã bị thế lực khác bắt cóc. Nếu vậy thì chỉ sợ tin tức đã bị lộ ra ngoài.
- A!A! Thật thú vị.
Tiếng cười khẽ truyền ra từ dưới tấm mặt nạ:
- Nếu người khác biết tác giả của dãy số tạp phiến thì bọn họ sẽ dùng thủ đoạn nào đây?
Hồ Tử trầm ngâm:
- Nếu như đối phương có thực lực đủ mạnh thì chắc là giống như chúng ta. Nếu không đủ mạnh thì có lẽ sẽ bán tin tức này.
- Nói vậy, rốt cuộc kẻ ra tay vẫn là kẻ có thực lực đủ mạnh?
Phu nhân đi thẳng vào đề.
- Đúng!
Hồ Tử khẳng định.
- Vậy còn vài thế lực còn mạnh hơn chúng ta?
Mắt Hồ Tử sáng lên:
- Ngài nói đến Liên Bang Tổng Hợp học phủ và Trung Đạt Thư Phủ? Tuy nhiên nếu biết trận chiến của chúng ta thì e là bọn họ sẽ không ra tay.
Tiếng cười khẽ từ bên dưới tấm mặt nạ vang lên:
- Trên đời này có một số cường giả thường rất tự tin vào bản thân. Phần lớn cao thủ đều là kẻ cố chấp tới tận xương cốt! Ta nghĩ, chúng ta có thể được xem một màn kịch hay!