Có lẽ giữa họ có rất nhiều chuyện cũ sao. Tuy nhiên khi thấy vẻ mặt ảm đạm, buồn rầu của Bagnell thì Trần Mộ thức thời không hỏi đến. Đột nhiên Bagnell thay đổi vẻ mặt, như biến thành một người khác. Mặc dù khóe mắt vẫn còn vương chút lệ, nhưng kiên nghị, dứt khoát hơn nhiều.
Trước kia, chắc chắn người đàn ông này là một nhân vật rất tài giỏi!
“Bây giờ nói đến nhiệm vụ của ta sao.” Bagnell nghiêm nghị nói. Hốc mắt thâm quầng, khuôn mặt gầy gò, cộng thêm râu ria tua tủa khiến hắn giống như một thanh kiếm sắc bén rời khỏi vỏ. Đôi mắt của Lô Tiểu Như bên cạnh lộ ra dị sắc, chỉ có Weah vẫn đứng trước mặt tivi như cũ, còn con chó mập lông xám kế bên thì ngủ vùi.
Chẳng lẽ người này thật sự có rất nhiều kinh nghiệm? Trần Mộ hơi ngờ vực nhưng nếu hắn tìm được đến đây thì hẳn biết rõ mình là người chế tạo ra mã số tạp phiến. Hắn liền nói thẳng: “Chắc ngươi đã biết rõ tình cảnh của ta, ngươi có đề nghị gì?”
Bagnell đứng thẳng lưng như ngọn bút, cả bộ quần áo cũ vẫn không thể che đậy được khí thế của hắn.
“Ta muốn biết suy nghĩ của ngài. Nếu như muốn gia nhập Lục Đại hoặc thế lực khác thì ta nghĩ chỉ cần chúng ta liên hệ với bọn họ, mọi việc còn lại sẽ do bọn họ tự chuẩn bị. Ngược lại thì hơi phiền phức.”
Trần Mộ quả quyết nói: “Không gia nhập.”
Bagnell cũng không hề bất ngờ: “Nếu vậy thì ta nghĩ ngài cần có đủ lực lượng để tự bảo vệ mình. Nếu như không phải mã số tạp phiến gây chấn động quá lớn thì ta đề nghị ngài công bố thân phận của mình. Tuy nhiên, hiện tại không có thế lực nào từ bỏ ý đồ khi thấy khả năng của ngài. Thực thế thì ngài đã bị mọi người theo dõi, cho dù bước ra ngoài sáng thì vẫn không thể ngăn cản bọn họ.”
Trần Mộ hỏi thẳng vào vấn đề chính: “Làm sao thành lập lực lượng đủ mạnh?”
“Tiền!” Bagnell thản nhiên nói ra một từ.
Trần Mộ nhíu mày: “Ta không tin tiền có thể giải quyết được vấn đề này.” Trần Mộ không nghi ngờ sức mạnh của đồng tiền nhưng cũng không tin tưởng mù quáng vào nó.
Vẻ mặt của Bagnell vẫn như cũ: “ Muốn dùng tiền để thành lập một lực lượng để chống lại Lục Đại là điều không thể. Quái vật như Lục Đại, Pháp Á có lực lượng vô cùng mạnh mẽ, to lớn. Chỉ có bản thân bọn họ mới đủ sức chống lại chính mình. Tuy nhiên đối mặt với lực lượng cục bộ như thành Lars thì chuyện này không phải là không có khả năng. Thế cục ở Lars bây giờ rất vi diệu, ta tin rằng tình hình này sẽ còn kéo dài thêm một thời gian. Chúng ta không cần thành lập lực lượng để chống lại bọn họ, chỉ cần khiến bọn họ cố kị là đủ. Như vậy thì bọn họ sẽ không hành động khinh xuất.”
Trần Mộ nghiền ngẫm câu nói của Bagnell, đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề: “Khi thế cục ổn định rồi thì sao?”
“Rời đi.” Bagnell nói dứt khoát: “Ở liên bang còn có một số nơi mà vòi của Lục Đại còn chưa thâm nhập tới.”
Trần Mộ cảm thấy lạ: “Sao chúng ta không đi ngay bây giờ?”
Bagnell liếc nhìn Trần Mộ, nhếch miệng cười: “Không biết ngài hiểu thế nào là lực lượng? Theo hiểu biết của ta thì một sức một cá nhân không thể chống lại sức mạnh của một đoàn thể. Bọn họ dám ra tay với ngài vì thấy ngài chỉ có một mình, không ai giúp đỡ. Nếu như thủ hạ của ngài có lực lượng nhất định thì bất kì ai cũng phải suy nghĩ lợi – hại trước khi ra tay. Bọn họ có thể sử dụng các phương pháp khác, ví dụ như hợp tác.”
“Còn ngài bây giờ” Bagnell chỉ nói một câu liền chỉ ra vấn đề trọng tâm: “Không đủ lực lượng để bọn họ chọn phương pháp hợp tác. Trong mắt bọn họ, chỉ cần chịu thiệt hại rất nhỏ là đủ để ngài phải khuất phục, làm việc cho bọn họ. Khi ngài đã có một lực lượng nhất định, bọn họ phải suy nghĩ xem sau khi sử dụng các thủ đoạn dữ dội thì thiệt hại và lợi ích do ngài mang lại ra sao. Điều chúng ta cần làm là để bọn họ phải tăng tiền vốn, tăng rủi ro, lợi nhuận càng khó xác định. Như vậy thì ngài sẽ được an toàn! Trên thực tế thì bọn họ là một đám thương nhân còn tinh ranh hơn Ngưỡng An.”
Trần Mộ im lặng.
“Nếu bây giờ không rời đi thì ngài có thể kiếm được một số tiền lớn trong thời gian ngắn. Nhờ đó ngài có thể thành lập được một lực lượng cơ bản, tuy không mạnh nhưng đủ để kẻ khác cố kị. Như vậy thì ngài có thể kéo dài thời gian, thu được nhiều tiền hơn để phát triển lực lượng tren tay. Lực lượng càng lớn thì kẻ khác càng cố kị, ngài càng an toàn.” Bagnell nói, đôi mắt hẹp dài sáng rực kinh người.
Vẻ mặt Trần Mộ trở nên nghiêm túc: “Ngươi cần bao nhiêu tiền? Bao lâu?” Những lí luận rất hợp lí của Bagnell khiến Trần Mộ dao động. Hắn nhận ra kẻ nghèo khó, thất vọng trước mặt là một nhân tài.
“2 tỷ, sau một tháng sẽ có kết quả ban đầu.”
Trần Mộ giật cả mình: “Ta không có nhiều tiền như vậy.”
Bagnell bình tĩnh nói: “Không cần phải đưa hết một lần, lần đầu đưa 200 triệu là được.”
Trần Mộ an tâm hơn một chút, ngẫm nghĩ một lát rồi đưa số tiền 350 triệu tới trước mặt Bagnell: “Ở đây có 350 triệu, trừ 100 triệu tiền lương của ngươi, còn lại do ngươi tự sắp xếp.”
Bagnell nhìn Trần Mộ thật sâu, sau đó mới cầm lấy số tiền.
Bagnell im lặng cầm lấy số tiền, rồi đứng dậy: “Ta cần một vị tạp tu cao cấp giúp đỡ.”
Việc này thì hơi khó một chút, Trần Mộ nhìn qua Weah nhưng hắn liền từ bỏ ý nghĩ này, cuối cùng hắn nhìn qua Lô Tiểu Như: “Ngươi đi cùng Bagnell, bảo vệ hắn, nghe lệnh của hắn.”
Lô Tiểu Như nhu thuận đồng ý, nàng rất giỏi xem mặt đoán người. Tuy lúc này Bagnell giống như một kẻ lang thang nhưng lại có khí thế mạnh đến mức khiến nàng khiếp sợ. Chắc chắn hắn từng là một người nổi danh, nhưng điều càng khiến nàng bội phục là tính cẩn thận của hắn. Bagnell vừa nhận tiền thì liền chủ động yêu cầu có người đi theo, rất thấu tình đạt lí, hiểu rõ cách làm việc dưới quyền người khác.
Nàng nghe rõ các câu nói của Bagnell lúc nãy, tất cả đều là những phân tích vô cùng hợp lí, còn có thủ đoạn lão luyện nên lập tức khiến nàng kinh hãi. Do vậy mà nàng mới lộ ra vẻ nhu thuận.
Bagnell đã sớm nhìn ra thực lực của Lô Tiểu Như, nhưng vẫn không hề kinh ngạc. Hắn quay qua chào Trần Mộ rồi đi ra cửa, Lô Tiểu Như liếc nhìn Trần Mộ rồi vội vàng đuổi theo.
Mặc dù bỏ ra 350 triệu nhưng nó chỉ khiến Trần Mộ đau lòng một lúc mà thôi. Mập mạp nói đúng, tiền bạc dù nhiều cũng không quan trọng bằng mạng sống. Trần Mộ lại tiến vào thế giới trong tạp phiến thần bí, cho dù có người bảo vệ thì thực lực của bản thân cũng rất quan trọng. Hơn nữa Trần Mộ cũng không hi vọng nhiều vào hứa hẹn xây dựng lực lượng cơ bản trong một tháng của Bagnell.
Trần Mộ không có thói quen đặt vận mệnh của bản thân vào tay người khác, dù là người đó có thân quen đến thế nào đi nữa.
Trần Mộ lại huấn luyện độ nhạy cảm của cảm giác, hắn ngồi vào cái bàn xoay vòng với tốc độ cao. Hắn chăm chú huấn luyện, một lần rồi lại một lần, cứ liên tục lặp đi lặp lại, buồn tẻ và nhàm chán. Tuy nhiên Trần Mộ lại giống như không hề có cảm giác, không ngừng huấn luyện.
Trung Đạt Thư Phủ. Phu nhân Chi Liên đang cầm một tấm tạp phiến trên tay, đó là 007 gây chấn động cả liên bang. “Đúng là giống với suy nghĩ của mình.” Phu nhân Chi Liên lẩm bẩm, tinh thần phấn chấn nhưng lại lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Phu nhân Chi Liên vội vã từ thành Lars trở về Trung Đạt Thư Phủ là để xem tấm tạp phiến có giống với phán đoán của mình không. Nàng là viện trưởng học viện chế tạp nên có cảm giác mạnh không kém vị tạp tu hàng đầu nào. Dù cảm giác của chế tạp sư không mang tính sát thương nào, nhưng lại rất hiệu quả để dò xét kết cấu năng lượng trong tạp phiến.
Trước kia nàng từng đọc qua bản ghi chép về một tấm tạp phiến vô cùng thần kì tên là Song Cực trong một cuốn sách. Nó chỉ do hai loại năng lượng có tính chất trái ngược nhau tạo thành, nhưng lại có thể sinh ra vô số biến hóa. Tấm tạp phiến Song Cực vốn là do một chế tạp sư nổi tiếng của Trung Đạt Thư Phủ tốn nhiều tâm huyết chế tạo ra. Tiếc rằng phương pháp chế tạo “Song Cực” lại bị thất truyền, còn cách điều khiển thì vẫn được gìn giữ.
Lúc còn trẻ, Chi Liên từng xem qua cách điều khiển “Song Cực”, từ đó nàng muốn suy luận ngược lại cách chế tạo ra nó.
Lục Đại có rất nhiều chế tạp sư nghiên cứu về lĩnh vực này, không ngờ là dù nàng cố gắng ra sao cũng chỉ có thể giảm số lôi cầu xuống 60, thấp hơn tấm tạp phiến gốc hai lần.
Cũng không thể nói trình độ của phu nhân Chi Liên thấp hơn vị chế tạp sư tiền bối kia, chỉ là việc suy luận ngược lại khó hơn phát minh một tấm tạp phiến mới nhiều lắm. Lúc ấy phu nhân Chi Liên chỉ có thể giảm số lôi cầu xuống 60, đây là kết cấu ổn định nhất mà nàng có thể đạt tới. Hơn nữa dù là 60 lôi cầu thì nàng cũng không chế tạo được, bên trong còn có vài điểm mấu chốt mà nàng không đột phá được. Kế hoạch này cũng bị nàng kéo dài vô thời hạn.
Cho nên khi nàng thấy 007 thì vô cùng kinh ngạc, nàng nhìn thoáng qua liền biết 007 là phảng chế phẩm của “Song Cực”. Nàng còn kinh ngạc hơn khi biết số lôi cầu là 60.
Nàng không ngờ ý nghĩ của đối phương lại giống mình đến thế, nàng càng muốn biết làm sao mà đối phương lại đột phá được chướng ngại kia.
Vì vậy nàng không tiếc tiền để mua được tạp phiến này, sau đó nàng lập tức trở về Trung Đạt Thư Phủ. Trước khi đi, nàng dặn dò Giải Yến Bạch phải tìm được người chế tạo ra nó bằng bất cứ giá nào.
Dù đã cầm tạp phiến trên tay nhưng nàng vẫn không hiểu được đối phương đột phá chướng ngại này bằng cách nào. Có rất nhiều cấu vân trên tạp phiến mà nàng không hiểu nổi, có lẽ nàng cũng không ngờ có người lại vẽ rất nhiều cấu vân ngụy trang, không có tác dụng trên tạp phiến của mình.
Không có chế tạp sư nào làm như vậy vì bọn họ thấy đây là điều không cần thiết. Cấu vân của tạp phiến không phải là thứ quan trọng nhất, mà là cấu vân và tạp phiến được liên kết bởi cảm giác như thế nào. Loại liên kết này giống như một mật mã, nếu không phải là người chế tạo thì người ngoài rất khó suy luận được. Nếu đã có một lớp mật mã bảo vệ thì ai lại thêm một lớp nữa chứ?
Tuy nhiên Trần Mộ lại làm như vậy, khiến phu nhân Chi Liên hoàn toàn mê mang, trăm điều thắc mắc, không thể hiểu nổi. Từ khi sinh ra đến nay, nàng chưa từng gặp những cấu vân lạ lùng như thế. Hơn nữa từ cấu vân mà nói thì kết cấu của nó cực kì phức tạp.
Cấu vân của tạp phiến có rất nhiều loại, rất khó phân chia. Thật ra thì phương pháp chế tạo tạp phiến khá giống với tạp tu, giữa chúng cũng có phân chia thành các loại lưu phái nhưng không rõ ràng như tạp tu. Lượng cấu vân tạp phiến mà phu nhân Chi Liên am hiểu chỉ có thể xem là đống cát giữa biển mà thôi. Nàng giống như một nhà nghiên cứu về biển, dù chỉ am hiểu vài loại sinh vật trong biển nhưng cũng có chút hiểu biết về các loài khác.
Có chút cấu vân xa lạ mà nàng chưa từng gặp qua, đây là một trong số nguyên nhân để nàng cảm thấy kinh dị.
Tuy nhiên điều này chỉ làm cho nàng tò mò chứ không sinh lòng tham. Nếu như 007 do Trần Mộ chế tạo có 30 khối năng lượng cầu chứ không phải 60, chắc chắn nàng sẽ tìm chế tạp sư này bằng mọi giá rồi bắt trói về Trung Đạt Thư Phủ.
Tấm tạp phiến này có vẻ giống thứ vô dụng. Nàng vốn nghĩ có thể từ nó mà hiểu được đối phương làm sao đột phá điểm mấu chốt kia, không ngờ cuối cùng vẫn hoàn toàn mơ hồ.
Tuy nhiên tấm tạp phiến này cũng có giá trị của riêng mình. Đây là phảng chế phẩm thành công nhất của Song Cực đến giờ, có thể thử nghiệm phương pháp điều khiển được lưu lại xem sao.
Nàng quyết định tìm một học viên để thử nghiệm, uy lực của tạp phiến này do Tiêu Tư phát huy ra vào hôm đó đã khiến nàng động tâm. Mặc dù thực lực của học viên không thể so với Tiêu Tư nhưng nàng lại có phương pháp điều khiển chính tông. Nàng rất chờ mong, dùng phương pháp điều khiển Song Cực thì 007 sẽ phát huy uy lực đến mức nào.
Phu nhân Chi Liên lại nghĩ đến một vấn đề khác. Bắc Đông biết Song Cực cũng không có gì ngạc nhiên, Lục Đại đối địch nhiều năm nên ghi chép về nhau cũng rất nhiều. Trong thư viện của Trung Đạt Thư Phủ, các bản ghi chép về tạp phiến của năm nhà kia nhiều không kể hết.
Nhưng người chế tạo ra 007 biết đến Song Cực từ đâu? Hơn nữa lại chế tạo thành công phảng chế phẩm, đây chắc chắn không thể là trùng hợp được.
Chẳng lẽ đối phương có quan hệ với Trung Đạt Thư Phủ? Phu nhân Chi Liên nhíu mày.