Hề Bình trước mặt hắn hai mắt đỏ ửng, lệ rơi đầy mặt. Bagnell vẻ mặt hơi tái, lại vô cùng bình tĩnh, bình bĩnh đến đáng sợ. Thực ra Trần Mộ và Bagnell trước đó đã có dự cảm không hay, ai ngờ dự cảm này thực sự ứng nghiệm.
“Là Pháp Á!” Bagnell thấp giọng: “Lúc này, có thể động thủ chỉ có bọn chúng.”
Bagnell càng nói giọng điệu càng trầm, ánh mắt ảm đảm. Hiện giờ lực lượng của y có hạn, hơn nữa đây là cơ nghiệp của ông chủ, y không thể lấy cơ nghiệp của ông chủ đi làm vài việc.
Nếu là trước kia… Nắm tay đang nắm chặt của Bagnell dùng lực quá nhiều, đốt ngón tay trắng bệch, gân xanh gồ lên.
“Chúng ta không có biện pháp để làm điều gì à?” Trần Mộ sau khi khôi phục bình tĩnh bỗng mở miệng, nói ra một câu khiến Hề Bình và Bagnell hết sức bất ngờ.
Hai người ngơ ngác nhìn Trần Mộ.
Hai người đều là tận mắt chứng kiến Trần Mộ làm thế nào để phát triển đến được tình trạngnhư bây giờ, bao nhiêu đắng cay, bao nhiêu gian nan trong đó bọn họ đều hết sức rõ ràng. Chỉ là bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, Trần Mộ lại nói ra một câu như vậy.
Đối phương là Pháp Á, một Pháp Á có thể kháng cự với Lục Đại, Trần Mộ làm như vậy, không thể nghi ngờ là đặt hết vốn liếng của mình đang có vào đó. Trần Mộ tịnh không có nghĩa vụ làm như vậy, Hề Bình và Bagnell đều đã quen gặp sự nóng lạnh của người đời, Trần Mộ không làm thì cũng không ai có thể chỉ trích hắn gì cả. Hắn có thể chiếu cố Tiểu Ngưỡng Ba tốt đã vô cùng đủ nghĩa rồi.
Đây là một câu nghe qua hết sức ngu xuẩn, lại được nói ra từ trong miệng một ông chủ luôn luôn tỉnh táo.
Hề Bình, ‘Phịch’ một tiếng, quỳ xuống khóc không thành tiếng, chỉ liều mạng dập đầu về phía Trần Mộ.
Đôi mắt Bagnell ngơ ngơ ngác ngác nhìn Trần Mộ, không ai nói nên lời. Đột nhiên, y nhoẻn miệng cười, tràn đầy tự tin mà vừa cực kì kiên định nói: “Ông chủ, tôi bảo đảm, ngươi sẽ có một đội ngũ lực lượng cường đại.”
Nâng Hề Bình đong đầy nước mắt, Trần Mộ quay người nói với Bagnell: “Kế hoạch do ngươi vạch, ta sẽ chấp hành.”
Ba người một lần nữa ngồi vào chỗ, đây là một chuyện vô cùng trọng yếu, chỉ một chút không thận trọng, là có khả năng rất lớn dẫn tới họa sát thân. Hề Bình cũng đã bình tĩnh trở lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng, hắn cũng biết đối thủ quá mạnh. Thực lực của Pháp Á vốn dĩ không phải nơi cường hào có thể kháng cự.
Bagnell bày ba chén trà thành hình chữ phẩm. (品)
“Ba bên hiện tại mạnh nhất ở thành Lar là Trung Đạt Thư Phủ, Liên Bang tổng hợp học phủ và Pháp Á. Trong này thực lực Trung Đạt Thư Phủ mạnh nhất, đám tạp tu Tiêu Nguyên dẫn theo rất mạnh, còn mạnh hơn so với hai nhà khác cộng lại. Pháp Á trong trường tranh đấu này không hề có tổn thất gì, thực lực hơi yếu. Mà Liên Bang tổng hợp học phủ và Trung Đạt Thư Phủ giao chiến kịch liệt, lại thêm đám tạp tu Tiếu Nguyên dẫn theo tiến công, ngược lại trở thành yếu nhất trong ba nhà.”
Hắn hợp hai chén trà cùng một chỗ, mà một chén khác lại bày hơi xa.
“Tình hình hiện tại là Trung Đạt Thư Phủ cùng Liên Bang tổng hợp học phủ đang cắn giết lẫn nhau. Mà Pháp Á ở một bên rình rập.
Thủ đoạn người chỉ huy đứng sau Pháp Á vô cùng lợi hại, bọn họ chủ đạo trận phân tranh này. Lại an toàn rút khỏi trước tầm mắt mọi người, đang âm thầm chờ đợi thời cơ.”
Mạch suy nghĩ của Bagnell cực kỳ mạch lạc, ánh mắt lấp lóa tràn đầy trí tuệ.
“Thế cục thành Lar hiện tại vô cùng vi diệu. Một chiêu như thế của Trung Đạt Thư Phủ đã vượt ngoài dự đoán mọi người, gây rối loạn triệt để tiết tấu của cả chiến trường, tôi đoán, Pháp Á cũng không ngờ tới Trung Đạt Thư Phủ có thể trong khoảng thời gian ngắn như thế giành được ưu thế mang tính áp đảo. Trung Đạt Thư Phủ và Liên Bang tổng hợp học phủ bất kể bên nào chiếm ưu thế áp đảo đối với Pháp Á mà nói đều không phải chuyện tốt. Pháp Á nhất định sẽ tạo ra ứng biến.”
Trần Mộ và Hề Bình như nín thở cẩn thận lắng nghe phân tích của Bagnell.
“Pháp Á sẽ làm thế nào đây? Tăng cường lực lượng về phía thành Lar? Hiện tại thông đạo này còn bị chiếm cứ trên tay Liên Bang tổng hợp học phủ. Bất kể là Liên Bang tổng hợp học phủ hay Trung Đạt Thư Phủ, đều sẽ không cho phép tạp tu của Pháp Á tiến vào thành Lars.
Pháp Á cần thời gian.
Tôi lúc trước đang nghĩ Pháp Á vì sao lại đi chỉnh đốn tập hợp lực lượng đám phú thương này trên tay? Với quy mộ của họ, hẳn xem thường lực lượng này mới đúng. Tôi hiện giờ cuối cùng đã hiểu rõ rồi. Nguyên nhân rất đơn giản, lực lượng trong tay bọn họ không đủ, hoặc nói, lực lượng ở thành Lars không đủ. Viện quân không thể tiến vào thành Lars cho nên bọn họ mới phải bất chấp nguy hiểm bị phát hiện, đi mua chuộc lực lượng phú thương này.
Cho nên bọn họ cần thời gian, nếu không, với tình hình như hiện tại, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Trung Đạt Thư Phủ cướp đi thành quả. Vì thế tôi mới đoán, bọn họ nhất định sẽ có hành động.
Nếu là tôi, tôi sẽ làm thế nào ư? Tôi sẽ để lực lượng của Pháp Á ở bên ngoài thành Lars giúp đỡ viện quân của Liên Bang tổng hợp học phủ tiến vào thành Lars với tốc độ nhanh nhất. Chỉ cần viện quân của Liên Bang tổng hợp học phủ tiến vào thành Lars, thời gian dây dưa của hai bên kia sẽ lập tức tăng lên.”
Hề Bình có thể làm quản sự đứng đầu, đầu óc cũng khá nhanh nhạy, gã tỏ vẻ đồng ý sâu sắc: “Hiện tại cửa thông đạo thông với bên ngoài của Liên Bang tổng hợp học phủ toàn bộ đều bị nổ rồi, chỉ giữ lại một đường. Như vậy, áp lực phòng thủ của chúng sẽ nhỏ đi rất nhiều.”
“Không sai!” Bagnell gật đầu: “Thực lực đám tạp tu của Trung Đạt Thư Phủ tuy mạnh nhưng Liên Bang tổng hợp học phủ cũng không phải kẻ ăn chay, chính diện trên chiến trường không phải đối thủ của người khác nhưng phòng thủ lại nhập nhằng. Tôi tin Liên Bang tổng hợp học phủ nhất định sẽ phá nốt cửa thông đạo còn lại này. Cứ như vậy, thành Lars sẽ trở thành cô thành.
Trung Đạt Thư Phủ cũng không dám bức bách quá tàn nhẫn. Nếu chỉ vẻn vẹn mình bọn họ, họ còn thể một lần nữa đi ngang qua rừng cây. Nhưng trong tay họ còn dẫn theo đám người phổ thông như Nhâm Văn Châu. Hắc hắc, cho dù có nhiều tạp tu hộ tống như thế cũng không thể bảo đảm bọn Nhâm Văn Châu không xảy ra bất cứ biến cố nào. Đừng nói Tiếu Nguyên mà ngay cả phủ chủ Trung Đạt Thư Phủ tự mình dẫn đội cũng không thể bảo đảm.”
“Trên tay Nhâm Văn Châu nắm giữ kỹ thuật truyền tin trong rừng cây, Trung Đạt Thư Phủ bất kể thế nào cũng sẽ không khiến nó xuất hiện bất cứ biến cố nào, nếu không thì tổn thất trong khoảng thời gian này đều uổng phí. Cho nên bọn họ nhất định sẽ tiến công thông đạo phòng thủ kia của Liên Bang tổng hợp học phủ, nhưng lại không dám dồn ép quá. Mặt khác, lực lượng bên ngoài của Trung Đạt Thư Phủ hẳn sẽ chiếm cứ một chỗ ở cửa thông đạo, đồng thời bắt đầu toàn lực sửa chữa.
Đây cũng là cơ hội của Pháp Á, họn họ có thể nhân cơ hội chỉnh đốn tập hợp lực lượng thành Lars, có thể hình thành một lực lượng tương đối cường đại. Càng huống chi, trong tay họ hẳn còn có lực lượng phát sinh. Hơn nữa tôi đoán, Pháp Á nhất định còn có vũ khí bí mật nào đó. Nếu không thì cho dù họ đoạt được Nhâm Văn Châu cũng không thể dẫn hắn vào thành Lars, điều này không hề có bất cứ giá trị nào.”
Bagnell lạnh lùng nói: “Pháp Á tính toán rất hay, chúng ta làm thế nào có thể khiến họ như ý nguyện? Chúng ta chỉ cần làm một chuyện nho nhỏ.”
Hắn ngưng giọng một hồi rồi tiếp lời: “Khiến Trung Đạt Thư Phủ phát hiện sự tồn tại của Pháp Á.”
Ngay lập tức, Bagnell nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng ởn: “Chúng ta không cần lo lắng sau chuyện này Pháp Á tìm chúng ta gây phiền, bởi vì cục loạn cả Liên Bang đã bắt đầu rồi. Đây là một trận hỗn chiến, không ai có thể thoát khỏi, người dán mắt vào Pháp Á so với người soi mói chúng ta nhiều hơn nhều lắm.”
Đây là một hành động bí mật, do hai người Trần Mộ và Weah tiến hành. Hai người đều am hiểu ẩn nấp, trong thời kỳ hỗn loạn này là thích hợp hơn hết, cho dù đánh không lại thì chạy trốn cũng tuyệt không thành vấn đề.
Thừa dịp đêm tối, hai người rời khỏi căn cứ, chạy thẳng về hướng nội thành thành Lars.
Trần Mộ dí sát mặt đất, phi hành vượt tầng trời thấp, như thế có thể né tránh tạp tu trên trời phát hiện ra.
Weah hệt như u linh, rượt theo sát Trần Mộ, nét mặt hắn ung dung, nhìn không ra nửa điểm dấu hiệu phí sức. Chỉ dùng hai chân để chạy, tốc độ của y không chậm hơn chút nào so với Trần Mộ, giống như một con báo săn, mạnh mẽ mà đầy tính bạo phát.
Gió thổi vù vù từ bên tai, Trần Mộ mặt không chút biểu cảm.
Ngay khi nghe được tin tức gã béo chết, trong lòng Trần Mộ dâng lên một nỗi thê lương. Vận mệnh của hắn gập ghềnh, nếm trải hết sự ấm lạnh thế gian, người có thể có sự chiếu cố đối với hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, gã béo chính là một trong số đó.
Mặc dù song phương là quan hệ hợp tác, nhưng những gì gã béo làm có rất nhiều điều đã vượt qua phạm vi hợp tác bình thường. Từ Trần Mộ nhìn ra thì đó là phạm trù bằng hữu. Bằng hữu của Trần Mộ rất ít, ngày trước chỉ có Lôi Tử, hắn còn nhớ rõ, sau khi tung tích mình không rõ, Lôi Tử không chút do dự xin từ chức ở chỗ Bạch Chiết Uyên, rời khỏi Đông Phương Vệ Thành.
Trần Mộ cảm thấy mình nên làm vài điều gì đó, tuy nhiên hắn cũng chẳng biết nên làm gì cả.
Đây là một ý nghĩ vô cùng giản dị, giống như vấn đề cơ nghiệp bọn Bagnell lo lắng, hắn tịnh không nghĩ quá nhiều.
Cái từ ‘bằng hữu’ này đối với Trần Mộ mà nói càng không dễ dàng.
Hắn trong lòng thầm may mắn bên cạnh mình có người có cái nhìn đại cục xuất chúng như Bagnell, nếu không, mình ngay cả thế nào đi làm cũng không biết.
Lại có nhân vật lợi hại như Weah, mình có thể làm được càng nhiều việc.
Còn có Hề Bình, nếu không phải có Hề Bình, hắn thậm chí ngay cả nơi trú quân của Pháp Á cũng không biết. Trần Mộ lúc này mới cảm nhận sâu sắc được gã béo không đơn giản cỡ nào, trong thời gian vài chục năm, hắn tại thành Lars giăng một tấm lưới vô cùng khổng lồ. Chỉ là, địch nhân của hắn, cũng là một con thằn lằn dạng giảo hoạt, lại càng có lực lượng hơn. Nó dùng phương pháp bạo lực nhất trực tiếp nhất đánh bại hắn.
Nhưng vào lúc này tấm võng gã béo phí hết tâm tư đan thành rốt cuộc đã phát huy giá trị.
Thành Lars ngày xưa phồn hoa giờ đã tan hoang khắp nơi, đâu đâu cũng là đổ nát cùng thi thể. Tiếng khóc thê lương nức nở trong đêm, ánh mắt người người trống rỗng mà tuyệt vọng.
Trần Mộ không nhịn được than thầm trong lòng một hơi. Chỉ e từ nay trở đi, Trung Đạt Thư Phủ và Liên Bang tổng hợp học phủ đã có thêm một thành phố địch nhân, tuy chúng là Lục Đại, một Lục Đại tôn quý vô tả nhưng cừu hận tịnh sẽ không bởi sự tôn quý ấy của chúng mà giảm bớt chút nào.
Cân bằng tâm tình, thần sắc Trần Mộ khôi phục bình tĩnh.
Mình không phải đấng Cứu Thế, mà cũng chỉ là một con kiến cầu mong sinh tồn dưới những cường quyền này. Hắn không có năng lực thay thiên đổi địa, chỉ là một người bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn nữa, để mình có thể sống sót hắn cũng cần phải dốc hết tâm tư.
Trần Mộ và Weah không hề tới địa điểm ẩn thân của Pháp Á mà là chạy tới nơi trú quân của Trung Đạt Thư Phủ.