Trưởng lão Barfu lạnh giọng hỏi, mặt hắn lúc này không mang nửa điểm hi hi ha ha như ngày thường.
- Chuẩn bị tốt rồi!
Collins cao giọng tuân lệnh.
“Thực lực của đội năm rất mạnh!” Đây là kết luận của Trần Mộ sau khi quan sát. Có 200 chiến sĩ cầm trong tay Lam Nguyệt thương, còn có 8 Tập Thúc pháo cỡ nhỏ. Phải biết rằng, tổng cộng mới có 800 Lam Nguyệt thương và chỉ có 40 Tập Thúc pháo cỡ nhỏ. Nhưng khi thấy thành viên của nhóm này hắn mới hiểu được tại sao trong thôn lại coi trọng họ như thế. Hầu hết tất cả đều là nhi đồng và thiếu niên, hơn nữa số lượng người của nhóm này cũng vượt xa một nghìn, đạt tới ba nghìn người.
Do sinh đẻ khó khăn, tỉ lệ trẻ sống sót trong thôn không cao nên nhi đồng và thiếu niên là tài nguyên quý giá nhất, là hy vọng của Vạn Sĩ nhất mạch (1), ước chừng một phần tư lực lượng chiến đấu trong thôn là ở nhóm này. Mà trong số những người trưởng thành được bảo vệ, Trần Mộ thấy có Kit và Alfonso. Kit thấy Trần Mộ liền mỉm cười, nhưng Trần Mộ thấy một tia lo lắng ẩn sâu trong mắt hắn.
Nếu nói làm cho Trần Mộ giật mình nhất chính là hắn thấy Weah. Nam nhân trầm mặc cơ hồ ở bên cạnh tộc trưởng một tấc không rời lại xuất hiện ở trong nhóm này.
Nhất định là tộc trưởng phái Weah tới, nhưng đến tột cùng là ai quan trọng như thế mà phải làm cho tộc trưởng ra quyết định như vậy? Ánh mắt Trần Mộ đảo qua người Kit. Có khả năng là hắn! Địa vị Kit trong tộc cực kỳ đặc thù, mặc dù Trần Mộ còn không rõ ràng Kit rốt cục làm cái gì nhưng hắn lại phát hiện, bất kể là tộc trưởng, các trưởng lão hoặc thôn dân giống như Alfonso, đều đối với Kit phi thường khách khí cùng tôn kính.
Hay là tiểu quỷ? Ánh mắt Trần Mộ nhìn sang người Lí Độ Hồng, rất có thể. Quan hệ giữa tiểu quỷ và tộc trưởng không giống bình thường, điểm này ngay từ lúc hắn vào thôn đã nhận ra. Lí Độ Hồng hẳn là cháu tộc trưởng, nhưng bình thường Trần Mộ cũng chưa từng hỏi qua tin tức về chuyện này nên cũng không có cách kiểm chứng phán đoán trong lòng.
Weah xuất hiện làm cho đám trẻ an tĩnh rất nhiều. Xem ra, người này trong truyền thuyết của thôn là đệ nhất cao thủ, có địa vị vô cùng cao trong mắt bọn nhỏ. Trần Mộ đã từng thấy rất nhiều đứa nhỏ nhìn bóng lưng Weah mà lộ ra vẻ sùng bái cuồng nhiệt. Đem ra so sánh, hào quang của Collins cơ hồ đều bị vị nam nhân trầm mặc ít nói này cướp đi.
Trần Mộ không có chú ý tới, ánh mắt của đám trẻ xung quanh nhìn về phía hắn càng cuồng nhiệt hơn!
Ba người Trần Mộ, Kit, Weah đi cùng một chỗ. Trần Mộ chưa từng có cảm giác được mình là tiểu bằng hữu, mà cũng không có người nào xung quanh coi hắn như một tiểu bằng hữu, mặc dù tuổi hắn vẫn còn trẻ, chỉ hơn đám thiếu niên ở đây hai ba tuổi là cùng.
- Bá Vấn và Trình Anh đâu?
Trần Mộ nhớ tới hai người đồng bạn, bọn họ không được bố trí trong cùng một đội ngũ với hắn.
Kit cười nói:
- Bá Vấn và Trình Anh đã xuất phát, bọn họ ở đội ba. Nếu như vận khí tốt, chúng ra có lẽ có thể gặp lại bọn họ.
Lo lắng trong mắt hắn đã được lặng lẽ che giấu, khuôn mặt anh tuấn điềm tĩnh làm cho tâm tình đám thiếu niên xung quanh đang không tự chủ được bình tĩnh lại. Lúc Trần Mộ còn chưa tới, Kit được trong tộc công nhận là người có học thức nhất. Mà ngay cả sau khi Trần Mộ tới, mặc dù chiếm cứ vị trí của Kit nhưng đám thôn dân đối với thiếu niên không tranh với sự đời, vừa trầm tĩnh vừa lão luyện này vẫn đầy tôn kính như cũ.
Trên thực tế, rất nhiều người đem Kit và Bá Vấn gọi là hai người tuổi trẻ tài hoa nhất.
Công cụ trong thôn dùng để cưỡi là một loại sinh vật gọi là đà đà thú, nó có thân hình khổng lồ cao gần hai thước, bốn chân tráng kiện mạnh mẽ, tính tình ôn thuận. Nhưng số lượng đà đà thú có hạn, tất cả chúng đều dùng để vận chuyển vật tư. Tất cả mọi người đều phải đi bộ.
Collins là chỉ huy cao nhất của đội ngũ này, mà Weah quả nhiên giống như Trần Mộ đoán, đi cách bọn họ một khoảng không xa. Collins chưa bao giờ ra lệnh cho hắn, hắn cũng không trò chuyện với những người khác, chỉ im lặng đi theo đội ngũ.
Nhìn ánh mắt đám thiếu niên mang theo vài phần mờ mịt và sợ hãi, Kit cảm khái nói:
- Trong bọn họ, có rất nhiều người qua một hai năm nữa là có thể trở thành một gã chiến sĩ đủ tư cách.
Trần Mộ thấy đám thiếu niên cầm vũ khí kim loại trong tay, im lặng không nói. Đám thiếu niên này vẻ mặt non nớt, ngón tay dùng sức quá độ để nắm vũ khí có phần tái nhợt, làm lộ ra vẻ khẩn trương trong lòng. Tất cả đám đệ tử của hắn cũng đều ở trong đội ngũ này, bọn họ là đối tượng được bảo vệ trọng điểm.
- Cho tới bây giờ, Vạn Sĩ nhất mạch đã gặp nhiều tai nạn khó khăn.
Kit nói, vẻ mặt bình tĩnh, những lời này làm cho Trần Mộ cảm thấy một chút kinh ngạc.
- Nguyên nhân làm tộc nhân năm đó phải đi vào trong rừng giờ đã không rõ, nhưng đoán chắc cũng không là chuyện tốt gì.
Giọng điệu Kit bình tĩnh trước sau như một, chỉ là thanh âm lớn hơn rất nhiều:
- Nhưng từ sau khi tiến vào rừng cây, tai nạn của Vạn Sĩ nhất mạch chúng ta chưa bao giờ gián đoạn. Tai nạn giao vân này là lần thứ hai. Năm đó là thời kì Vạn Sĩ nhất mạch cường thịnh nhất, dân cư từng đạt tới quá ba nghìn vạn! Trong lịch sử của tộc, tai nạn cùng loại cũng không chỉ một lần. Lịch sử của tộc có ghi lại tai nạn về dã thú làm Vạn Sĩ nhất mạch chúng ta đang có hàng chục vạn người liền giảm mất một nửa, chỉ còn lại có hơn hai mươi vạn người. Tai nạn về tuyết trên đường làm số lượng người ngày càng ít, hiện tại chỉ còn lại có mười vạn.
Đám thiếu niên xung quanh đua nhau ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Kit đầy đau thương mà buồn phiền.
Kit nhìn bốn phía, thẳng vào ánh mắt đám thiếu niên, giọng điệu đột nhiên trở nên hùng hồn:
- Nhưng Vạn Sĩ nhất mạch chúng ta lại chưa bao giờ khuất phục! Từ ngoài rừng tiến vào bên trong, tổ tiên đã cùng vô số dã thú đấu tranh! Chúng ta đã sống sót tới nay! Lần đầu tiên chết thảm trọng dưới tai nạn giao vân, tổ tiên chúng ta đã cương quyết di dời! Chúng ta lại một lần nữa sống sót! Tai nạn về tuyết, lũ lụt mang đến cho Vạn Sĩ nhất mạch chúng ta thương tổn quá lớn, nhưng chúng đều chưa từng đánh bại chúng ta! Chúng ta còn sống! Sống kiêu ngạo!
Mọi người xung quanh, vô luận là thiếu niên hay chiến sĩ, ánh mắt đột nhiên trở nên nóng bỏng! Sắc mặt rất nhiều người đỏ bừng, hơi thở dồn dập!
Chậm rãi nhìn xung quanh, mỗi thiếu niên hay chiến sĩ được Kit nhìn tới đều không tự chủ được ưỡn ngực lên.
- Hôm nay chúng ta lại gặp nguy hiểm một lần nữa! Nhưng, ta tin tưởng vững chắc, Vạn Sĩ nhất mạch chúng ta, nhất định có thể sống sót!
Giọng nói Kit trở nên khàn khàn, ánh mắt tất cả tộc nhân Vạn Sĩ đều không còn sợ hãi và buồn phiền, trong mắt bọn họ chỉ có kiên định và dứt khoát.
Nhìn Kit, trong lòng Trần Mộ đầy tán thưởng! Cái gì là đứng đầu? Kit hiện là giải thích tốt nhất! Quả nhiên, có người trời sinh ra là để đứng đầu, không hề nghi ngờ Kit chính là người như vậy.
Trần Mộ tự thấy làm không được điểm này, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng tới việc hắn tán thưởng Kit. Trong đội ngũ, duy nhất chỉ có Weah là không có phản ứng gì. Ở trên người hắn, cơ hồ rất khó thấy được sự thay đổi tâm tình. Có khi Trần Mộ không nhìn được nghĩ rằng, phải chăng người này cũng có Liễm Tức pháp, hơn nữa tuỳ thời đều tiến vào được trạng thái liễm tức. Ý nghĩ vu vơ này trong óc hắn xuất hiện liền biến mất không thấy.
Tinh thần đội ngũ hăng hái lên, với trước đây như là hai đội khác nhau, tốc độ đi tới cũng nhanh hơn vài phần.
Ven đường đi không ngừng thấy dấu hiệu đội phía trước lưu lại làm cho tâm tình của mọi người bình tĩnh rất nhiều.
Rừng cây kín không có khe hở, ai cũng không biết nguy hiểm rốt cục ở chỗ nào. Không ai dám khinh thường, mặc dù bây giờ vẫn còn trong phạm vi hoạt động ngày thường của họ.
Ngày thứ chín, đã thoát ly phạm vi hoạt động ngày thường của thôn dân. Có đôi khi thấy mộ bia mới lập ở ven đường, mặc dù không có tên, nhưng làm cho mọi người tràn ngập đau thương. Điều này cũng làm cho bọn Collins như gặp đại địch, không có một chút thư giãn. Các chiến sĩ bảo vệ đội này đều đã được dặn dò kỹ trước khi đi.
“Đội này chính là tương lai của thôn.” Dưới áp lực cực lớn như thế, tinh thần mỗi chiến sĩ đều không lúc nào không khẩn trương cẩn thận.
Nhưng thật ra Trần Mộ vô cùng trấn định, hành quân quy mô lớn như vậy cảm giác an toàn tăng nhiều so với lúc hắn cùng Bá Vấn, Trình Anh xông xáo trong rừng. Hắn rất thích nói chuyện phiếm với Kit, tri thức của Kit quả nhiên phi thường uyên bác, hơn nữa lại rất khoan dung, đối với tri thức và tư tưởng có tính dung nạp rất lớn.
Alfonso buồn bực đứng ở một bên, hắn phát hiện mình hoàn toàn không thể chen được miệng vào. Hai người trò chuyện rất nhàn nhã, Trần Mộ nói về sự tình của liên bang, Kit thì nói chuyện về một ít chuyện bí mật của Vạn Sĩ nhất mạch. Đối với người điên cuồng với kỹ thuật như Alfonso mà nói, ngoại trừ kỹ thuật, những chuyện khác đều vô cùng nhàm chán, không có ý nghĩa.
Ngày thứ mười lăm, ngay cả Trần Mộ và Kit đều giữ im lặng, bọn họ muốn duy trì thể lực. Thật ra chỉ có Kit là không duy trì được, thể lực của Trần Mộ cũng không yếu ớt như bề ngoài.
Dấu hiệu ven đường bọn họ gặp được ngày càng ít, mà đến ngày thứ hai mươi, bọn họ hoàn toàn mất đi liên lạc với đội ngũ phía trước.
Bọn họ không tìm được bất kỳ một dấu hiệu nào!
Sự bất an trong đội ngũ đang lan truyền, tố chất tâm lí của đám thiếu niên khác biệt tương đối lớn so với các chiến sĩ.
Nhưng, bất an cũng tràn ngập trong các chiến sĩ. Collins đã liên tục cố làm bộ mặt vui vẻ vài ngày, điều này cũng làm cho không khí bớt chút áp lực.
Tình huống không ổn cũng không chỉ có thế, bọn họ đã không có cách nào lui lại về sau. Khoảng thời gian này, mật độ rơi xuống của giao vân trên trời lớn hơn trước, lúc này rút lui về sau chỉ có một con đường là chết. Điều khiến cho bọn họ càng thêm lo lắng chính là đội ngũ phía sau bọn họ có thể sống sót hay không trong đám giao vân rơi xuống ngày càng dày đặc.
Collins tìm Kit, hiện tại Kit đã trở thành chủ cốt chính thức trong đội ngũ. Chỉ là tình trạng của Kit rất không ổn! Thể chất Kit yếu ớt, trải qua thời gian dài lặn lội đường xa như vậy, hắn đã mắc bệnh. Điều này là một đả kích trí mạng cho đội ngũ.
Đội ngũ này cơ hồ như hỏng mất tới nơi!
------------------
Chú thích:
1. Vạn Sĩ nhất mạch: Đây là họ chung của mọi người trong thôn, nếu chuyển sang nghĩa tiếng anh thì là Surname, đúng là 1 họ buồn cười, thôi cứ để là Vạn Sĩ vậy.