Uy lực Bạo Đạn mặc dù mạnh mẽ, nhưng lúc ấy bởi vì chịu hạn chế của tài liệu, nên so với tạp phiến chế tạo sau này cũng không thể xem là xuất sắc lắm. Hiện tại Trần Mộ không thiếu tài liệu quý hiếm, hơn nữa cũng hoàn toàn có năng lực chế tạo tạp phiến cao cấp hơn.
Nhưng kỳ quái là khoảng thời gian trước khi Trần Mộ muốn chế tạo lại một tạp phiến cho hắn thì lại bị cự tuyệt. Nguyên nhân Tang Hàn Thủy cự tuyệt đương nhiên không phải khách khí mà chỉ do hắn trước sau ghi nhớ câu nói của Trần Mộ ngày hôm đó: So với việc không ngừng tìm kiếm tạp phiến tốt hơn, không bằng khám phá tính năng tạp phiến của mình. Có lẽ trong mắt Trần Mộ, Bạo Đạn cũng không thể tính là xuất sắc. Nhưng trong mắt Tang Hàn Thủy thì tấm này đã là tạp phiến tốt nhất mà hắn đã biết.
Từ sau câu nói của Trần Mộ, hắn liền bắt đầu xét lại cuộc đời trước kia của mình. Cũng bắt đầu từ đó, dã tâm của hắn đột nhiên phai nhạt đi nhiều. Mà sau khi hắn có Bạo Đạn, dã tâm ấy cũng cơ hồ không cánh mà bay. Thời gian sau đó, ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện Trần Mộ giao cho hắn, hắn giành hết thời gian suy xét Bạo Đạn.
Như cuộc chiến ở gia tộc Thái Thúc, chiến thuật hắn sáng chế đầu tiên cho Bạo Đạn là Bạo Tam Xà Giảo đã khiến ngay cả tạp tu Phòng Thế giỏi nhất của Pháp Á cũng tán thưởng không thôi. Cũng sau đêm đó, hứng thú của hắn tựa hồ chuyển hết vào việc nghiên cứu kỹ năng tạp phiến. Đề nghị của ông chủ đương nhiên rất hấp dẫn, năng lực chế tạp của ông chủ làm sao hắn không biết? Luân của Tiếu Ba càng xuất sắc hơn so với Bạo Đạn của hắn, nhưng hắn vẫn cự tuyệt. Hắn không muốn đổi lại tạp phiến, cho dù là tạp phiến tốt hơn. Thay thế tạp phiến cũng có nghĩa hắn lại cần sáng tạo kỹ năng cho tạp mới, điều này là không tưởng. Bạo Đạn mặc dù không phải rất mạnh nhưng đối với hắn mà nói lại cực kỳ thích hợp. Những dã tâm ngày xưa đã mất, hiện tại hắn chỉ có một tâm tư, đó là muốn xem xem tấm tạp phiến này trên tay mình cuối cùng có thể đạt tới mức nào.
Nhìn thấy quang trảm rít lên bắn tới mình, một nụ cười lạnh sau chiếc mặt nạ nhếch lên. Tay phải khẽ rung, năm viên quang đạn màu đỏ liền đánh tới đạo quang trảm kia.
Tốc độ năm viên bạo đạn sắc đỏ không quá nhanh, hình thành một đường thẳng tắp. Cái đó so với công kích bình thường nhất chả có gì khác biệt. Nhưng ngay khi chúng tạp tu có chút thất vọng thì viên bạo đạn ở vị trí sau cùng đột nhiên nổ tung.
Ầm!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì lại có một tiếng nổ nữa.
Ầm!
Viên áp chót thứ hai.
Ầm!
Viên bạo đạn thứ ba tính từ phía sau trở lên cơ hồ đồng thời phát nổ.
Viên thứ tư cũng phát nổ.
Mọi người sửng sốt. Thế này là sao? Bạo đạn còn chưa đến gần địch nhân mà đã nổ mạnh có ích lợi gì? Bốn tiếng nổ mạnh này tựa như bánh pháo nổ liên tiếp. Ầm… Giữa không trung, trên một đường thẳng tắp, bốn luồng sáng chợt lóe lên. Năm viên bạo đạn, chỉ có viên đầu là không nổ, chẳng lẽ.. Đám tạp tu này đầu óc xoay chuyển tương đối nhanh, mắt trợn trừng ngẩn ngơ nhìn chăm chú lên bầu trời.
Bốn viên bạo đạn phía sau nổ liên tiếp đã cộng hưởng lại sinh ra lực đẩy, mạnh đến mức không gì sánh nổi. Mà tác dụng tổng hợp của lực đẩy này cũng chính nhằm vào viên bạo đạn ở phía trước nhất vẫn chưa nổ.
Giống như có một quả chùy ngàn cân đập mạnh vào viên bạo đạn đầu tiên. Một đạo hồng quang đỏ rực chói mắt thẳng tắp lưu lại tàn ảnh trong mắt mọi người. Lực đẩy không gì sánh nổi làm cho viên bạo đạn trước nhất này gia tốc đến một tốc độ khiến người người thấy khủng bố. Mắt thường căn bản không thể dõi kịp. Tên đội trưởng Thương Giang quân cũng là hạng thân kinh bách chiến. Mặc dù hoảng sợ, cảm giác chợt động, ba đạo quang trảm gần hắn nhất tách ra, phút chốc di chuyển đến trước mặt hắn, hình thành ba cái khiên ánh sáng. Chùm ánh sáng giống như cầu vồng nện sầm lên quang thuẫn.
Ầm!
Bạc tạc kịch liệt, hỏa diễm màu trắng chớp mắt đã nuốt mất tên tạp tu cấp bảy của Thương Giang quân. Không ai có thể hình dung nổi một kích này. Từ sau khi bốn viên bạo đạn nổ mạnh đến khi viên bạo đạn trước nhất gia tốc đến mức mắt thường khó có thể nhận biết. Sau đó giống như sao băng nện sầm lên khiên ánh sáng của đối phương, dẫn nổ dữ dội, dạng hiệu quả thị giác này có tính xung kích không gì sánh được.
Bạo Đạn Liên Hoàn Trùng Áp Bạo!
Chiến trường rộng lớn lặng ngắt như tờ. Mỗi người đều bị một kích này của Tang Hàn Thủy làm cho sợ ngây người. Không riêng gì bọn họ, ngay cả đám tạp tu cấp bảy bên cạnh Trần Mộ cũng trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ chưa hề được chứng kiến công kích dữ dội như vậy. Quầng lửa sau vụ bạo tạc trên bầu trời không tản đi, ngọn lửa nóng rực giống như một đóa hoa nở rộ. Bạo đạn trải qua gia tốc tạo ra lực bùng nổ khiến người xem líu cả lưỡi.
Tiếu Ba phiêu phù ở giữa không trung. Nhìn thấy xa xa chùm ánh sáng liệt ảnh vẫn chưa tắt, hắn lầu bầu: “Ái chà chà. Mắt tam giác thật hung ác mà.” Ánh mắt qua mặt nạ vẽ hình hoa cúc giống như ngôi sao lóe sáng, chiến ý sục sôi.
Một kích này của Tang Hàn Thủy đã hoàn toàn dập tan ý chí chiến đấu của tạp tu Thương Giang quân.
Thân là tác giả, Tang Hàn Thủy ngơ ngác nhìn tay phải mình, mắt ánh lên sự khó tin, miệng thì thào không thể nghe thấy: “Ơ. Uy lực sao lớn vậy nhỉ?”
Lời vừa thốt ra, lúc này hắn mới nhận ra mình đã đột phá cấp bảy. Thế nhưng những lời này lại khiến cho đám tạp tu vây quanh hắn trắng mắt.
Nguyên nhân Tang Hàn Thủy có thể một kích giết địch nhân thật ra không phải thế. Đối phương cũng là tạp tu cấp bảy, chênh lệch giữa song phương cũng không lớn như vậy. Chỉ có điều đối phương đã trải qua ba canh giờ khổ chiến, dẫn đến thế suy sức yếu. Vẻ mạnh mẽ trước đó chẳng qua là giả trang mà thôi. Nhưng mà một kích này của Tang Hàn Thủy cũng hoàn toàn tạo dựng được hình tượng trong lòng các đội viên Mộc Tự doanh.
Tạp tu Thương Giang quân đột vây cũng không có chọn một phương hướng duy nhất mà là chạy phân tán. Đối với Mộc Tự doanh mà nói việc này có tốt có xấu. Chỗ tốt là lực lượng địch nhân phân tán, vậy Mộc Tự doanh chỉ cần tiêu diệt từng bộ phận, áp lực giảm nhiều. Chỗ xấu là giết hết địch nhân có khó khăn nhất định.
Không ngừng có tạp tu bị đánh trúng rơi từ trên không xuống. Dưới loại tình huống này, cơ hội sống sót không hề cao. Không có khí lưu tạp, lồng năng lượng, đối phương rơi xuống cũng đủ mất mạng. Nhưng điều này cũng không làm cho tốc độ những người khác giảm bớt. Trái lại, tạp tu Thương Giang quân bị kích thích, mỗi người đều phát xuất lực chiến đấu kinh người. Các tạp tu Mộc Tự doanh đã sớm chờ đợi tại nơi này, tự nhiên sẽ không bỏ qua đám tạp tu Thương Giang quân còn sót lại.
Đánh đến bây giờ, song phương đã rơi vào cục diện không chết không thôi. Thương Giang quân cố nhiên gần kề với việc bị toàn diệt. Thương vong Mộc Tự doanh cũng không nhỏ. Tình thế chiến đấu đại quy mô trước đó biến thành chiến đấu cục bộ nhỏ lẻ. Muốn chiến đấu ngoại trừ dũng khí ra còn cần vận khí không tệ. Raphael thấy bất lực. Đội bọn họ thuộc về loại vận khí không tốt điển hình. Tang Hàn Thủy vừa nhìn ra đối phương muốn chạy trốn liền lệnh cho hắn vòng lại hậu phương địch nhân phục kích. Ai dè đợi lâu như vậy mà không ai chạy về hướng bọn họ. Hiếm hoi mới có người đến thì lại bị vài tạp tu Mộc Tự doanh nửa đường đốn ngã.
So sánh thì vận khí của tiểu Bộ Mặc khá tốt. Hắn đụng phải gã đội trưởng còn lại duy nhất của Thương Giang quân. Tiểu Bộ Mặc nấp ở trên cây. Ánh mắt chăm chú tập trung vào phương hướng tên kia đang bay tới. Loại chiến đấu đại quy mô như vừa rồi thì vô tạp lưu không có bất cứ cơ hội dụng võ nào. Trong chiến đấu đại quy mô, bầu trời vĩnh viễn là chiến trường thích hợp nhất. Chỉ có trên bầu trời mới có đủ không gian để tạp tu tiến hành các loại tránh né. Trên người hắn đến giờ đã không còn thấy sự non nớt như trước kia nữa. Hắn tựa như thợ săn lão luyện trong rừng cây, tỉnh táo mà kiên nhẫn.
Hắn tự do hoạt động, không hề chịu mệnh lệnh của Tang Hàn Thủy, điểm mai phục cũng là chính hắn lựa chọn. Chờ ở chỗ này đã ba giờ mà trên mặt hắn không nhìn ra nửa điểm mất kiên nhẫn. Thực lực tiểu Bộ Mặc hiện tại rốt cuộc thế nào Trần Mộ cũng không rõ ràng lắm. Nhưng trên người hắn đã xảy ra biến hóa rõ ràng, không ai có thể xem nhẹ.
Đối phương đang bay hướng tới bên này. Đó là một tay lão luyện, không ngừng nhờ vào rừng cây yểm hộ hắn, thần tình trên mặt mang theo vẻ cảnh giác cao độ. Hắn cũng không bung ra lồng năng lượng. Điều này rõ ràng đi ngược lại cách làm của tạp tu, nhưng lại khiến tiểu Bộ Mặc càng thêm coi trọng. Tạp tu luôn có thói quen khi nào cũng đều khởi động lồng năng lượng, như vậy có thể tạo cho bọn họ cảm giác an toàn. Chỉ có tạp tu kinh nghiệm chiến đấu phong phú mới rõ ràng lúc chạy trốn thì ẩn náu mới quan trọng nhất.
Tiểu Bộ Mặc nín thở, cẩn thận tính toán khoảng cách song phương. Đang trong rừng cây mà tạp tu này vẫn không ngừng động tác tránh né, nhanh nhạy vô cùng.
Khoảng cách song phương gần hơn từng chút một. Cho đến khi còn hai mươi mét, tiểu Bộ Mặc vẫn không hề động. Nheo mắt, vẫn không nhúc nhích. Đối phương đã tiến vào phạm vi công kích của hắn. Hai mươi mét là khoảng cách mà Hư Không kỹ của hắn có công kích hữu hiệu. Hắn đang chờ đợi thời cơ xuất thủ tốt nhất. Đối phương cực kỳ cảnh giác, hơi có gió thổi cỏ lay là sẽ trốn thoát. Nếu đối phương trong rừng cây, tự nhiên trốn không thoát khỏi bàn tay hắn. Nhưng nếu đối phương bay lên trời, vậy hắn chỉ có thể nhìn theo. Mặc dù các tạp tu dùng dạng tương tự thế này không trốn thoát, bởi sẽ thu hút chú ý của tạp tu Mộc Tự doanh. Nhưng có điều tiểu Bộ Mặc lại hy vọng chính mình có thể giải quyết địch nhân.
Tên này đột nhiên nhìn lên trên một cái, dường như định bay lên trời.
Tiểu Bộ Mặc núp sau lá cây, mí mắt đang nheo lại đột nhiên rung lên. Nhưng thân hình như nham thạch chợt động.
Đối phương lúc sắp chọc thủng tán cây bỗng nhiên cúi nhìn xuống dưới, sắc mặt rốt cục cũng hơi buông lỏng. Xem ra quanh đây không có ai. Nếu như có người mai phục, thoáng vừa rồi của mình đối phương nhất định sẽ lựa chọn công kích. Điều này làm cho trong lòng hắn an tâm một chút. Bay về phía trước một đoạn nữa là mình đã có thể đột phá vòng vây đối phương. Hắn không tin đối phương sẽ vì một người mà đuổi theo không bỏ. Trận chiến khủng khiếp này rốt cục sắp kết thúc rồi.
Hắn tiếp tục bay về phía trước. Vừa muốn thở phào thì bỗng nhiên một bóng đen từ đám lá cây bên cạnh đánh tới. Sao có thể?!
Song phương giao nhau và tiếng răng rắc vang lên. Hắn từ giữa không trung rơi xuống. Phần cổ vặn vẹo không bình thường. Mắt hắn vẫn mở rất to, ngơ ngác nhìn bầu trời.
Một thân ảnh nhanh nhẹn biến mất giữa rừng cây.