Mục lục
Tạp Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Phương Tác >> Alfonso

Duy A >> Weah

Trần Mộ đi đi lại lại trong phòng khách, bụng đã hơi đói mà vẫn chưa thấy A Phương Tác tới đưa cơm như đã hứa. Hắn đành phải đến phòng A Phương Tác.

“Có chuyện gì?” A Phương Tác hé cửa, ghé mặt ra hỏi với vẻ bực tức.

Hắn không thích bị người khác quấy rầy khi đang làm việc, dù là ai cũng vậy. Trước đây hắn chưa từng gặp tình huống này nên hắn rất ghét tên người ngoài này! Nhưng hắn vẫn phải nhẫn nhịn, dù sao thì tộc trưởng đã dặn hắn phải tiếp đãi tên nhóc này cho tốt.

Tất nhiên Trần Mộ biết A Phương Tác không vui, nhưng hắn vẫn bình tĩnh hỏi: “Ta muốn hỏi khi nào mới có thức ăn?”

“Đúng là phiền phức mà!” A Phương Tác càm ràm vài câu rồi đi vào phòng, đến bên cạnh tường phòng khách. Lúc này Trần Mộ mới để ý trên tường có một món đồ như một cặp sừng trâu, A Phương Tác đi tới trước thứ này rồi chạm nhẹ ngón tay vào chính giữa hai cái sừng.

Một luồng sáng trong suốt, nhu hòa từ từ tỏa ra, bên trong có rất nhiều đốm sáng nhỏ lấp lánh. A Phương Tác lấy tay điểm vào một đốm sáng trong số đó.

Các đốm sáng liền chuyển động, luồng sáng thay đổi nhanh chóng, hình ảnh một cô gái xuất hiện giữa luồng sáng này. Trần Mộ chỉ nghe thấy A Phương Tác dùng một loại ngôn ngữ xa lạ nói chuyện với cô gái kia, một lát sau hắn tắt hình ảnh đi rồi quay qua nói với Trần Mộ: “Tối nay tộc trưởng mở tiệc để tiếp đãi các ngươi.”

A Phương Tác vừa dứt lời liền quay về phòng, không thèm đoái hoài đến Trần Mộ.

Buổi tối? Giờ vẫn còn sớm, nếu chờ đến tiệc tối thì có lẽ bản thân đã chết đói rồi. Trần Mộ đang suy xét xem mình có cần tự tay làm không?

Ngẫm nghĩ một chút, Trần Mộ đành vác bụng đói cồn cào rời khỏi phòng A Phương Tác.

Thôn dân hai bên đường đều tò mò nhìn hắn, trong thôn ai cũng biết đây là người ngoài. Đối với cái thôn nhỏ bị cô lập với thế giới bên ngoài thì đây là một chuyện chấn động. Tuy nhiên Trần Mộ cũng thấy được vẻ đề phòng trong ánh mắt của bọn họ.

“Chỉ mình ngươi?”

Một giọng nam từ sau lưng truyền tới, Trần Mộ xoay người lại thì thấy Duy A. Trần Mộ có ấn tượng rất sâu với nam tử lạnh lùng này. Duy A rất ít khi mở miệng nhưng từ cách nói chuyện của những người khác thì có thể thấy họ rất tôn kính Duy A, hoặc có thể nói là kiêng kị. Ngay cả kẻ không sợ trời không sợ đất như Lí Độ Hồng cũng phải nghiêm chỉnh khi đứng trước mặt Duy A. Thôn dân xung quanh vừa thấy Duy A xuất hiện liền mau chóng tản đi.

“Có gì để ăn không?” Trần Mộ đột ngột hỏi.

Cũng như Trần Mộ, Duy A có ấn tượng rất sâu với hắn.

“Đi theo ta.” Vẻ mặt của Duy A không hề thay đổi, đi trước dẫn đường.

Trần Mộ nghe vậy liền đi theo sát phía sau.

“Đây là nhà của ngươi?” Trần Mộ nhìn lướt xung quanh, không nhịn được hỏi. Căn phòng của Duy A rất đơn sơ, bên trong trống không, hoàn toàn không có đồ đạc gì. Không ngờ Duy A lại ở một nơi như thế này, không khác gì phòng cứu trợ trước kia hắn ở.

Ở giữa phòng là một đống tro còn tỏa hơi nóng, vài bó củi khô được chất trong góc phòng.

“Ừ.” Duy A trả lời rồi đi thẳng đến cạnh tường lấy một đùi nai xuống, sau đó cầm cành cây xới đống tro làm lộ ra vài cục than hồng còn chưa cháy hết. Duy A cầm vài cành củi khô, hai tay nắm hai đầu giống như đang vắt một cái khăn.

Cũng không rõ hắn dùng lực như thế nào, vừa nghe một tiếng “bục” vang lên thì tất cả cây củi bung ra, lộ ra những sợi gỗ. Sau đó chỉ thấy tay phải của hắn rung nhẹ, cây củi khô trong tay liền biến thành một bó sợi gỗ cực mỏng.

Duy A thành thạo đặt bó sợi gỗ này lên trên đống than hồng, ngay sau đó trong phòng xuất hiện luồng khói xanh, một ngọn lửa nhanh chóng bốc lên. Duy A không nhanh không chậm cho thêm củi vào, thế lửa càng ngày càng mạnh, nhiệt độ trong phòng cũng tăng cao.

Trần Mộ hoàn toàn ngây ra, dù lúc nhỏ ở trong cảnh bần cùng, lang thang khắp nơi kiếm sống nhưng hắn chưa từng gặp chuyện như vầy. Hơn nữa từ động tác của Duy A có thể thấy hắn rất quen thuộc với việc này. Rốt cuộc Trần Mộ cũng hiểu căn phòng trống không như vậy là để ngừa hỏa hoạn.

Duy A nướng đùi nai trên ngọn lửa rất điêu luyện.

Vô số câu hỏi dâng lên trong lòng Trần Mộ, qua những gì mà hắn thấy trong nhà A Phương Tác thì cuộc sống ở đây cũng không lạc hậu lắm, khoa học kỹ thuật cũng khá phát triển. Mặc dù rất khác với Thiên Du Liên bang nhưng không thể gọi đây là cuộc sống thời nguyên thủy, nhưng Duy A lại hoàn toàn giống như một người nguyên thủy. Hơn nữa Trần Mộ còn phát hiện một chỗ kì lạ, phòng của Duy A không lắp đặt thiết bị phòng hộ.

“Sao trong phòng lại không có thiết bị phòng hộ?” Trần Mộ thấy lạ liền hỏi, rồi bổ sung thêm một câu: “Nóc nhà của ngươi cũng giống mọi người mà.”

“Không cần.” Duy A không buồn ngước mặt lên, tiếp tục kiên nhẫn nướng đùi nai.

Không cần? Trần Mộ thầm suy nghĩ ý nghĩa của câu nói này.

Nhất thời hai người không hề mở miệng. Trần Mộ và Duy A đều là người không thích nói chuyện, vì vậy hai người đều im lặng.

“Đây.” Duy A đưa đùi nai cho Trần Mộ.

Kỹ thuật của Duy A rất khá, đùi nai được nướng vàng ươm, tản ra mùi thơm mê người. Trần Mộ không chút do dự cầm lấy đưa vào miệng. Hắn đã đói ngấu, chẳng khách sáo liền ăn ngấu ăn nghiến.

Ăn xong một đùi nai thì Trần Mộ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Hai người trầm mặc ngồi bên đống lửa.

Bầu không khí trầm lặng kéo dài hơn mười phút, ngay cả người không thích nói chuyện như Trần Mộ cũng cảm thấy xấu hổ. Hắn chuẩn bị ra về thì Duy A đột nhiên mở miệng.

“Thế giới bên ngoài có hình dáng thế nào?”

Hỏi xong câu này thì Duy A lại im lặng.

Câu hỏi của Duy A khiến Trần Mộ bất ngờ, hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta cũng không biết miêu tả ra sao nhưng không giống ở đây.”

Duy A ừ một tiếng, ánh mắt mê man như đang nghĩ về điều gì đó.

“Ngươi đánh Tiểu Tam bị thương? Dùng cái gì vậy?” Duy A hỏi.

Trần Mộ chỉ độ nghi trên tay: “Cái này.” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Duy A, Trần Mộ liền mở độ nghi. Ánh sáng long lanh của Thoát vĩ toa mau chóng tỏa ra trên ngón trỏ, tiếng ong ong nho nhỏ vang lên.

Khuôn mặt của Duy A lần đầu lộ ra vẻ rung động: “Đây là cái gì?”

“Nó tên là Thoát Vĩ Toa.” Trần Mộ giải thích, nói xong liền điểm ngón trỏ về phía vách tường. Hưu! Tiếng rít kì dị khiến Duy A không thể giữ vẻ trấn định được nữa, vẻ mặt của hắn khẽ thay đổi.

Thoát vĩ toa để lại một lỗ nhỏ trên vách tường, ánh sáng bên ngoài qua đó chiếu vào. Duy A mau chóng khôi phục lại vẻ trấn tĩnh, gật đầu nói: “Hèn gì ngươi có thể đánh Tiểu Tam bị thương, nếu như không biết trước thì ta cũng rất khó tránh được.”

“Cái của ta cũng chưa là gì, {Thiên Yến Ba Nhận} của Bá Vấn mới đáng sợ.” Hắn miêu tả sơ qua cảnh tượng tấn công bởi {Thiên Yến Ba Nhận} của Bá Vấn, Duy A gật đầu, vẻ mặt vẫn trấn định.

Trần Mộ không khỏi hỏi lại:“Vậy các người chiến đấu như thế nào?”

“Bọn họ sử dụng tạp vật, nhưng ta thì không thích dùng chúng.”

Trần Mộ càng tò mò: “Vậy ngươi dùng cái gì?”

“Sức mạnh và tốc độ!” Duy A trả lời rất ngắn gọn.

Không biết vì sao mà Trần Mộ bỗng nghĩ đến nữ ma quỷ, nữ ma quỷ cũng từng nói qua điều này. Song khi Trần Mộ nhìn Duy A thì thấy việc so sánh Duy A với nữ ma quỷ đúng là hoang đường. Duy A có thân hình to lớn, dù là đứng hay ngồi đều giống như một tòa tháp bằng sắt khiến người khác có cảm giác như bị áp bách. Khuôn mặt cương nghị như do nham thạch điêu khắc mà thành lại thêm vẻ mặt lạnh lùng, vừa nhìn là biết kẻ nguy hiểm. Trong khi đó nữ ma quỷ lại có vóc dáng lả lướt động lòng người dù khuôn mặt xấu xí.

Hơn nữa cảm giác nguy hiểm mà Duy A mang lại hoàn toàn khác với nữ ma quỷ. Nữ ma quỷ giống như thích khách ẩn giấu trong bóng đêm, còn Duy A lại như một con dã thú hung mãnh trong rừng rậm hoặc một cỗ máy giết người vô hồn.

Trần Mộ cái hiểu cái không nhưng cũng gật đầu. Từ động tác bẻ củi vừa rồi của Duy A có thể thấy được hắn có sức lực rất lớn! Về tốc độ, biểu hiện của Duy A ở cửa thôn từng khiến Bá Vấn khiếp sợ.

Mặc dù trong lòng còn ngờ ngợ, thân thủ như vậy mà sử dụng tạp phiến thì chẳng phải càng thêm kinh khủng sao? Tất nhiên lực lượng càng mạnh càng tốt. Ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu Trần Mộ một lúc rồi tan biến, đối phương muốn giết mình dễ như bóp chết một con kiến mà thôi. Lấy thực lực của mình còn chưa có tư cách đi đánh giá người khác.

“Bên ngoài, người lợi hại hơn ngươi có bao nhiêu?” Cách nói chuyện của Duy A có phần gượng gạo, dường như bình thường rất ít khi trò chuyện cùng người khác.

“Rất nhiều.” Trần Mộ gãi gãi đầu, động tác này khiến hắn giống như một thiếu niên bình thường. Nghĩ đến thế giới quen thuộc của bản thân thì Trần Mộ không khỏi cảm thấy có phần nhớ nhung. Hắn không thấy bản thân có chỗ nào không tầm thường, chẳng hạn như hắn vẫn cho rằng trình độ của mình ở các mặt đều ở mức tay mơ mà thôi. Ngẫm lại những tạp tu cao cấp đều có trình độ xuất thần nhập hóa thì bản thân mình có thấm vào đâu? Trong ba người bọn họ, nếu không dùng Liễm tức pháp thì hắn cũng đánh không lại Trình Anh, càng không cần nói đến Bá Vấn.

Vẻ mặt của Duy A nghiêm túc hẳn lên, Trần Mộ không giống như đang nói dối. Ở trong thôn này, số người có thể làm Tiểu Tam bị thương chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chẳng lẽ tùy tiện một kẻ ở bên ngoài cũng lợi hại đến mức này?

Đúng lúc này thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Là Bố Lí Đức, hắn vừa thấy hai người thì thở phào nhẹ nhỏm: “Tiệc tối đã bắt đầu rồi, tộc trưởng gọi các ngươi đến.”

Duy A ừ một tiếng rồi liền đứng dậy.

Tiệc tối được tổ chức ở tòa kiến trúc lớn nhất trong thôn, một lễ đường hình bán nguyệt. Trần Mộ rất kinh ngạc, hắn không ngờ ở cái thôn bị cô lập trong rừng già này lại có thể nhìn thấy một tòa kiến trúc với sức chứa hơn ba ngàn người.

Nhìn lướt qua xung quanh, Trần Mộ đột nhiên hít một hơi lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK